2013

Chương 45



#44. Truy sát…

“Rốt cuộc cô ấy nói gì về tôi thế?”

“Đừng hỏi nữa mà, tha cho tôi đi, tôi chỉ thuận miệng nói bừa vậy thôi.” – Lưu Nghiễn dở khóc dở mếu đáp.

“Tôi không có giỡn đâu.” – Văn Thư Ca bám riết không tha – “Nói cho tôi biết đi, anh hai Lưu Nghiễn.”

Lưu Nghiễn: “Thế cậu làm ảo thuật cho tôi xem trước đi.”

Văn Thư Ca: “Vậy anh phải đứng lại đã chứ, anh không xem sao tôi biến ảo thuật được?”

Văn Thư Ca một mực theo đuôi Lưu Nghiễn hỏi luôn mồm, hai người băng qua dãy hành lang, bất chợt Lưu Nghiễn dừng bước, cả hai đồng thời ngoái đầu nhìn, trong phòng máy Trung ương ẩn hiện một khối cầu sáng màu lam hấp dẫn ánh nhìn.

“Gì kia…” – Lưu Nghiễn chau mày.

Phòng máy điều hành Trung ương:

Trong khi tất cả nguồn điện đều đã bị cắt, vậy mà máy vi tính trong phòng thí nghiệm còn phát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt.

Là một nguồn sáng? Hay đèn lạnh? Lưu Nghiễn tiến gần bàn điều khiển, cậu thậm chí còn không xác định được thể tích của khối cầu sáng đó lớn bao nhiêu, nó không giống bóng đèn tròn có một viền sáng mơ hồ, nhìn từ xa thấy như chỉ phát sáng đều ở vùng trung khu, nhưng sau khi tới gần lại cảm thấy nó lan tỏa toàn bộ không gian, tâm nguồn sáng là một điểm, mà điểm này lại toát ra thứ ánh sáng chói mắt rực rỡ cả trăm triệu oát, mãnh liệt bao phủ vùng trung tâm.

“Túm lại là cô ấy nói gì?” – Văn Thư Ca dai dẳng – “Anh nhìn này, tôi làm ảo thuật cho xem…”

“Lúc này rồi.” – Lưu Nghiễn ngắt lời – “Mà cậu không thèm bận tâm tới thứ quái lạ trước mắt đây à? Làm ảo thuật cái gì.”

“Ờ.” – Văn Thư Ca ngẩng đầu, ngó khối cầu sáng màu xanh nhạt kia.

“Cái gì đây?” – Cuối cùng Văn Thư Ca cũng tạm thời buông tha, cậu ta chuyển hướng sang bàn điều khiển.

Lưu Nghiễn ngước mắt xem xét nhãn hiệu dán bên mép bàn: “Rạng đông 5000A, họ đặt bộ siêu máy tính(1) của Viện nghiên cứu ở đây.”

supercomputer(1) Một siêu máy tính là dạng máy tính vượt trội trong khả năng và tốc độ xử lý. Siêu máy tính hiện nay có tốc độ xử lý hàng nghìn teraflop (một teraflop tương đương với hiệu suất một nghìn tỷ phép tính/giây) hay bằng tổng hiệu suất của 6.000 chiếc máy tí

nh hiện đại nhất hiện nay gộp lại (một máy có tốc độ khoảng từ 3-3,8 gigaflop).

Có thể hiểu siêu máy tính là hệ thống những máy tính làm việc song song.

Cậu thử mở bảng điều khiển trên đầu, đoạn lần lượt ấn nút bật nguồn điện dự trữ, đến khi nhấn lên nút cuối cùng thì “ùng” một tiếng, màn hình hiển thị trước mặt vụt sáng.

Một đường sóng điện chạy từ phải sang trái, những đường cong zic zac nhảy nhót liên hồi, tràn ngập cả màn hình.

Phần dưới màn hình là một đường khép kín màu lục đang thong thả uốn lượn chuyển động. Đường cong này xoay tròn bất quy tắc, chuyển động cong hai chiều tạo thành một đồ thị ba chiều.

Lưu Nghiễn bấm phím thu nhỏ, đồ thị vụt cái lùi đi, càng lùi càng xa, trong không gian mô phỏng ba chiều, vô số đường cong màu lục chuyển động không ngừng mơ hồ cấu thành một hình cầu.

Cậu quay đầu nhìn vào nguồn sáng màu lam to lớn kia, thứ đó dường như toát ra vẻ cáu kỉnh, phảng phất đang bài xích hai người họ.

Văn Thư Ca cũng cảm giác không mấy dễ chịu, liền bảo: “Ta đi thôi.”

“Lưu Nghiễn!” – Chợt Mông Phong gọi to – “Em muốn bọn anh đợi tới khi nào hả? Tưởng mình đang hẹn hò chắc?!”

Lưu Nghiễn liền đáp: “Đến ngay!”

Cậu kìm lại cảm xúc ngột ngạt khi đối diện nguồn sáng xanh, nhấn phím print, in ra một bản vẽ đồ thị sóng điện, thuận tay gấp lại cất kỹ, đoạn mau chóng sải bước tiến về phía Mông Phong tập hợp.

“Chui vào chui vào!” – Lại Kiệt thúc giục – “Nhanh tay nhanh chân đừng phí thời gian nữa!”

Lưu Nghiễn nói: “Tôi phát hiện một thứ rất quái lạ… ủa Mông Phong đâu?”

Lại Kiệt: “Chui vào trước rồi, đừng dong dài!” – Anh ta túm lấy tay Lưu Nghiễn ngăn cậu móc bản in kia ra, đè đầu cậu dúi vào trong đường ống, ý bảo cậu theo chân Lý Nham tiến vào lối thoát nhỏ hẹp đó. Cả đội lúi cúi khom người bước đi, Lưu Nghiễn nói: “Đây là… đường ống thông tin giữa tầng Mười tám và Mười chín, nhọc công anh mò ra cho được.”

Bên người họ là một sợi cáp quang lớn, tất cả các máy tiện CNC đều nối vào đường dây chủ dẫn lên tầng Mười chín rồi gắn cố định vào máy chủ Trung tâm. Lúc này đường ống thông tin bắt đầu dốc xuống.

Mông Phong chui xuống tận cùng mới dừng lại, tung vài đấm lên nắp ống, đoạn chật vật xoay người, ôm chặt sợi cáp quang rồi vung chân đạp.

“Nè cưng, đoán thử xem…” – Mông Phong nói – “Bên dưới là chỗ nào, ya!”

“Phòng ký túc của tiến sĩ Ngụy.” – Lưu Nghiễn đáp – “Mong là ông còn sống.”

“Bang! Bang!” – Mông Phong gồng hết sức mà đạp, tiếng vang phát ra từ nóc ký túc xá của tầng Mười tám.

Trương Dân kinh ngạc ngẩng đầu, Tạ Phong Hoa nín thở bước lùi ra sau.

Lại thêm một tiếng nổ, lần này phát ra từ đầu khác của ký túc xá, Trương Dân và Tạ Phong Hoa đồng loạt xoay người, dõi mắt về phía cánh cửa.

Một vật thể dính nhớp đang cố lách vào khe hẹp bên dưới cánh cửa, liền sau đó cả chục vòi xúc tua chầm chập đẩy ra cánh cửa đầu tiên.

“Áaaa!!!” – Tạ Phong Hoa kinh hoảng thét to.

Dưới sắc đèn xanh lục thảm đạm, các vòi xúc tua nhung nhúc không ngừng chèn vào khiến cánh cửa biến dạng, Trương Dân lui dần ra sau, che chở Tạ Phong Hoa sau lưng, anh hoang mang: “Tính sao bây giờ?”

Phía trước là những vòi xúc tua khổng lồ, bọn chúng dường như đều có khả năng nhận biết, đầu xúc tua lèn qua hơn nửa cánh cửa, phần gốc to lớn bị mắc kẹt bên ngoài, thế nhưng cánh cửa lại dần dần biến dạng, vòi xúc tua dài hơn ba chục mét mỗi lúc một gần thêm, thậm chí đã vung tới sát mặt Trương Dân.

Tiếng “bang bang” phía sau chợt ngừng bặt.

Trong đường ống, Văn Thư Ca đi cuối đội bỗng lên tiếng: “Hình như tôi nghe thấy giọng của Tạ Phong Hoa.”

Lý Nham liền hỏi: “Cái gì?”

Lưu Nghiễn: “…”

Mông Phong quay đầu nói: “Đạp không ra.”

Lưu Nghiễn sốt ruột hối: “Đạp tiếp đi. Ốc vít lỏng ra rồi, ngó là biết mà, đừng làm biếng nữa.”

Mông Phong: “Chân muốn gãy rồi này!”

Lưu Nghiễn bèn ném ra một quả mìn hẹn giờ, tít tít tít vang dồn, bên trên hiển thị thời gian còn 59 giây.

Mông Phong bị dọa đến mất hồn mất vía, muốn chạy cũng chẳng có chỗ núp, hắn hét toáng lên: “Lưu Nghiễn! Mẹ kiếp em định ám sát chồng đấy hả!?!” – Vừa nói vừa điên cuồng đạp loạn lên nắp đường ống.

Chỉ trong nháy mắt đã đạp văng nắp, Mông Phong vuột chân té văng ra ngoài, cùng lúc đó vòi bạch tuộc đã chui tọt vào trong, uốn mình lao vụt đến chỗ Trương Dân và Tạ Phong Hoa!

Văn Thư Ca bám dai hỏi: “Rốt cuộc cô ấy nói gì hả…”

Lưu Nghiễn: “Bây giờ cậu có thể tự đi hỏi người ta rồi đó. Mông Phong! Cẩn thận!”

“Nguy hiểm! Nằm úp xuống!!” – Mông Phong quát to.

Trương Dân chớp mắt lăn người tại chỗ, kéo Tạ Phong Hoa đẩy ra sau một cỗ máy ở góc tường, đoạn hô lên: “Ném cho tôi khẩu súng!!”

Mông Phong nhấc súng máy xả đạn vòng quanh, tiếng súng inh ỏi như muốn phá thủng màng nhĩ. Bọn Văn Thư Ca và Lý Nham liên tiếp nhảy từ trên cao xuống, Lưu Nghiễn trượt khỏi đường ống, trở tay kéo bật rương vũ khí, lần lượt lấy từng khẩu súng ném xuống dưới.

Vòi bạch tuộc càng ngày càng nhiều, Mông Phong bắn một vòi xúc tua khổng lồ nát như mặt rổ, chất dịch nhầy nhụa văng tung tóe, sinh vật thân mềm kia rớt xuống đất mà vẫn không ngừng co giật.

“Cẩn thận đấy!” – Lại Kiệt quát lên, dùng súng bắn tỉa trong trường hợp này là vô dụng, tất cả mọi người đều đổi sang súng máy liên thanh. Trương Dân cũng mò được một khẩu AK, núp sau cạnh cửa bắt đầu xả từng nhát súng “Đoàng! Đoàng!”.

Xúc tua càng chen chúc nhiều thêm, trong giây phút đó khắp ký túc xá đều bị thứ vòi ma quỷ chiếm cứ, hệt như có một con bạch tuộc khổng lồ bổ ra vô số vòi cuốn của nó nhất loạt chen vào ký túc, mỗi một vòi bạch tuộc đều to lớn như cột điện, chúng cuộn vòng trên không rồi vung quật ra, Lại Kiệt bị hất bay ngang ra ngoài.

“Áp sát về phía đội trưởng!” – Mông Phong hét – “Thu hẹp phạm vi! Chúng đông quá! Phải làm sao đây!!!”

Lại Kiệt gượng mình đứng dậy, nhanh nhảu né đi vòi xúc tua vung qua đầu, đám giác hút đó dai như đỉa đói, cứ một mực nhằm vào đầu anh ta mà nhào tới.

“Trở lại! Quay về tầng Mười chín!” – Lại Kiệt ra lệnh – “Có đứa nào còn bám trên đó không?! Ném sợi dây xuống tiếp ứng coi!!”

“Lưu Nghiễn!!” – Mông Phong gọi to, nhưng hắn vừa ngoái đầu nhìn liền sững người ra.

“Ù ù ù—”

Hệ thống điện được bổ sung năng lượng, bốn đường ống trên mình con robot trục vớt đáy biển thòng xuống, đèn pha xenon(2) với công suất 9Kw bật sáng, ai nấy tức tốc tìm chỗ trốn, không mở nổi hai mắt.

(2) Đèn xenon: là loại đèn không có dây tóc, phát sáng nhờ tia lửa điện sinh ra giữa hai bản cực điện đặt trong khí trơ xenon, có cường độ sáng rất mạnh. Chi tiết có thể tham khảo tại đây

Trong khoang điều khiển của robot trục vớt, Lưu Nghiễn lần lượt nhấn lên một loạt nút, kiểm tra bình năng lượng.

“Để tôi yểm trợ các anh!” – Giọng nói của Lưu Nghiễn truyền ra từ loa phóng thanh – “Nấp sau lưng tôi mà bắn!”

Robot trục vớt gắn ở sàn nhà trên cao được nới lỏng, xoay mình nhảy rầm xuống, giáng từng bước trời long đất lở, toàn bộ trần nhà rung lắc như muốn bật nảy. Đột ngột nổ “ầm” một tiếng, cánh tay trái bắt lấy một vòi xúc tua khổng lồ đương lao vụt đến, còn cánh tay phải giật phăng cây thép gắn trên tường rồi đâm mạnh về phía nó, cắm phập đoạn xúc tua kia xuống đất!

Cỡ chục vòi bạch tuộc bắt đầu quấn lấy robot trục vớt, lại thêm một tiếng nổ vang, những bánh răng cưa xoay tròn với tốc độ cao bung ra, chém nát cả thảy bọn chúng!

“Khá lắm!” – Lại Kiệt hét lớn.

Lưu Nghiễn vươn tay trái mò mẫm khu vực điều khiển khẩn cấp, nắm chặt cần gạt rồi đảo mạnh.

Xẻng thép phía sau mình robot vẽ thành một đường vòng cung, vỗ sầm xuống phát ra một tiếng nổ kinh thiên, liền sau đó cánh tay máy bên phải chuyển động như gió, lộ ra một mũi khoan, phát ra tiếng ken két chói tai ghìm chặt hai vòi xúc tua xuống đất.

Một khắc đó, toàn bộ Khu số Sáu đều bị chấn động, tiếng nổ xuyên qua tầng tầng lớp lớp bê tông truyền đi.

Bụng con robot nhô ra một đầu bắn tia phóng xạ, tia laser quét ngang qua, hằn lại trên tường một vệt đen sì, cánh cửa lớn bị phá sập xuống, liền đó “ầm” một tiếng bắn mạnh ra ngoài.

Năng lượng giảm xuống còn 27%.

Lưu Nghiễn cho dừng người máy lại, mở khoang điều khiển.

Trung tâm ký túc xá đã biến thành đống đổ nát.

Mông Phong: “Hộc… hộc… hộc… Quả mìn hẹn giờ đâu mất rồi…”

Lưu Nghiễn: “Chỉ là cái máy bấm giờ thôi mà, đâu có ngòi nổ, quả nhiên con người phải rơi vào hiểm nguy mới chịu bộc phát tiềm năng nhẩy.”

Mông Phong: “…”

Trương Dân ôm súng tựa vào cạnh cửa, Tạ Phong Hoa tái mét mặt mày, cả người đầm đìa mồ hôi. Lại Kiệt mang các đội viên lui về. Cả bọn kinh hãi chưa nguôi, nửa ngày không ai thốt nổi một câu.

Mọi người đều là chỗ quen biết, Trương Dân tóm lược kể lại tình huống ở đây, còn Lý Nham và Tạ Phong Hoa thì đứng trong góc ôm ấp không rời, hai người quấn quýt ôm nhau, khe khẽ hỏi han, Lý Nham tháo giày cao gót của Tạ Phong Hoa để kiểm tra mắt cá chân của cô.

“Cậu không tới hỏi đi à?” – Lưu Nghiễn nói với Văn Thư Ca.

Văn Thư Ca thản nhiên đáp: “Không, sao quấy rầy người ta được.”

“Tôi phải đi tìm Quyết Minh.” – Trương Dân ở đầu kia bảo – “Chỗ này không an toàn.”

Lại Kiệt ngẫm nghĩ một chốc, rồi nói: “Lưu Nghiễn, người máy còn di chuyển được không?”

Lưu Nghiễn vòng qua Văn Thư Ca, đáp: “Năng lượng còn 27%, vẫn đi ra ngoài được, nếu nửa đường hết điện thì cứ bỏ lại thôi. Ráng hạn chế bớt dùng máy bắn tia laser, có thể gượng thêm một lúc.”

Lại Kiệt bèn phát lệnh: “Vậy bắt đầu hành động, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, tất cả đứng dậy, Lý Nham lo chăm sóc bạn gái mình đi đấy.”

Lưu Nghiễn ngẩng đầu nhìn quét sàn nhà trên cao, ra dấu cho mọi người đợi thêm một chút, đoạn cậu bước ra sảnh ký túc xá tháo mở hộp cầu dao.

“Bị đoản mạch thôi.” – Lưu Nghiễn nói – “Chờ vài phút, để tôi đổi cầu chì là được.”

Cậu thay cầu chì trong cầu dao điện, tiện thể mở máy tính độc lập của ký túc xá, khởi động đồ thị ba chiều, nhấn sóng âm dò xét.

“Máy tính chuyên dụng của tiến sĩ W, hãy nhập mật khẩu.” – Giọng nữ điện tử vang lên.

“Lưu Nghiễn.” – Lưu Nghiễn báo khẩu lệnh – “Thông tin mật khẩu A, U…”

Giọng nữ báo lên: “Mật khẩu thông qua, xin mời thao tác.”

Hơi nén trong ngực Lưu Nghiễn rốt cuộc thở phào ra, nhẹ nhõm cả người, cậu cười rằng: “Tiến sĩ Ngụy đúng là người thông minh.”

“Cấp bậc an toàn của anh cao vậy hả?” – Tạ Phong Hoa hỏi.

Lưu Nghiễn đáp: “Trước khi đi tiến sĩ Ngụy từng cho tôi làm trợ lý của ông, cũng may mật khẩu an toàn chưa bị xóa đi.” – Tiếp đó cậu ra lệnh – “Dùng sóng âm dò xét toàn bộ Mặt trận trung ương, tiến hành thao tác kiểm tra ký xá công nhân, xác nhận cấp một, báo cáo mức độ hư hại.”

Giọng nữ điện tử: “Tầng Bảy, tầng Mười ba và tầng Mười bốn bị hư hại, áp suất không khí là 440, mức độ nguy hiểm là “Cực cao”, sóng âm xuyên thấu đã phản hồi.”

Vang lên một tiếng “Bíp”, tia laser vụt sáng, tạo thành hình bản đồ của toàn bộ Khu số Sáu, từ trên xuống dưới tổng cộng có mười chín tầng, lúc này đã bị đảo ngược 180o.

Bản vẽ kiến trúc vô cùng phức tạp, cũng may hiển thị dạng ba chiều, mỗi tầng có không ít đường nét đứt, tượng trưng cho phần công trình thiệt hại.

Lại Kiệt lầm bầm hỏi: “Mấy thứ này là gì?” – Vừa nói vừa vươn tay chỉ vào mấy vật thể hình trụ di chuyển trong tầng trệt, đếm sơ sơ chừng trăm cái, đang luồn qua các khe nứt công trình hướng dần lên trên, tỏa ra bốn phương tám hướng, song đều tập trung mục tiêu ở tầng Mười tám.

Mông Phong hít sâu một hơi: “Bọn mình gặp rắc rối to rồi, thế quái nào bọn chúng đều tập trung về đây?”

“Chắc là hướng về phía tầng Mười chín trên đầu chúng ta.” – Lại Kiệt đoán – “Trong phòng thí nghiệm sinh hóa chứa thứ gì?”

“Đừng quan tâm.” – Mông Phong nói – “Mau chỉnh đốn đội ngũ rời khỏi chỗ này, nhanh lên!”

Lưu Nghiễn lấy một cánh quạt tuabin trong nhà ký túc gắn vào robot trục vớt, nhân lúc này, mọi người liền mở một cuộc họp ngắn giữa khu ký túc nhằm xác định hướng đi.

Lại Kiệt chọn tuyến đường xa nhất, đi một vòng lớn, nhưng đồng thời cũng ít nguy hiểm nhất. Tầng Mười tám cực kỳ thiếu an toàn, Trương Dân và Tạ Phong Hoa cũng phải đi theo họ.

Lại Kiệt đưa cho Tạ Phong Hoa một khẩu súng lục, Lý Nham lại nói: “Cô ấy đi không nổi đâu, đội trưởng, để tôi cõng cô ấy nhé?”

Lưu Nghiễn xua tay, rồi leo lên robot trục vớt, điều khiển cánh tay robot nắm lấy eo nhỏ của Tạ Phong Hoa, nâng cô ngồi vào cái phễu phía sau con robot, xoa xoa đầu cô, sắp xếp đâu vào đấy rồi bắt đầu kình kịch dấn bước.

Cường độ xuyên thấu của đèn xenon rất mạnh, vừa bật sáng thì toàn bộ ngõ ngách hành lang đều thấy rõ ràng.

“Chuẩn bị —”

Tận cuối hành lang sâu hun hút, bóng tối ẩn nấp hiểm nguy khó lòng nhận biết, Lưu Nghiễn hít mạnh một hơi, robot trục vớt khom người, máy gia tốc đằng sau ù ù chấn động, phụt ra từng luồng khói đen.

“Xông lên!!” – Lưu Nghiễn gạt cần điều khiển, người máy tăng tốc tối đa gầm thét lao đi, mọi người guồng chân bám sát theo sau, giương súng máy bắn phá, suốt dọc đường đi đánh bay không biết bao nhiêu chướng ngại. Robot lao vụt về phía vách ngăn, đầu bắn tia laser nhô ra, giữa tiếng nổ “ầm” vách ngăn đã bị phá thành mảnh vụn!

“Đuổi kịp mau!” – Lại Kiệt quát to.

Mọi người theo chân robot trục vớt xông qua tầng Mười tám, Lưu Nghiễn điều khiển robot tung quyền đánh bay cửa thang máy, Lại Kiệt liền thét: “Nhảy vào!!”

Năm người Trương Dân, Mông Phong, Lại Kiệt, Văn Thư Ca, Lý Nham đồng loạt nhảy bật lên. Nhờ vào đợt tác nghiệp trên phi cơ ngoài biển, Lưu Nghiễn thành thạo vặn cần điều khiển, nhanh gọn trở mình, sau lưng robot phụt ra luồng khí phản lực, từ từ rơi xuống trong lõi thang máy bọc thép.

Ống năng lượng không ngừng cạn dần, lưng Lưu Nghiễn ướt rượt mồ hôi, ra sức đẩy cần gạt phản lực.

10%… 9%… 8%… phản lực đang yếu dần, cuối cùng chạm mức 8% thì robot cũng vuột khỏi lõi thang, vù vù rơi nhanh xuống dưới.

Đáp mình xuống một mặt sàn rộng lớn, khi robot vừa hạ chân lập tức lùi một bước ra sau, trước mặt là cánh cửa thang máy đảo ngược, trên đó hiển thị một chữ số huỳnh quanh: 11.

Phía dưới không còn đường nữa, nơi robot đặt chân đích thị là đáy thang máy cỡ lớn, mà đồ thị sóng âm cho thấy bên dưới đã ngập kín nước biển.

“Bọn mình phải đi qua chỗ này, tìm đường tới tầng Mười.” – Lại Kiệt nói – “Chuẩn bị cho phá nổ cửa, còn đủ năng lượng không?”

Lưu Nghiễn: “Chắc không đủ rồi, đổi sang xài bom đi.”

Lý Nham tiến tới gắn bom, ba giây sau cả bọn cấp tốc chạy núp sau lưng robot trục vớt, Lưu Nghiễn nhấn một cái nút, robot trục vớt đẩy lưỡi xúc lên trước, ngăn bớt luồng sóng xung kích.

Cánh cửa rầm rầm biến dạng, cánh tay robot vặn mở cửa sắt, mọi người lập tức chạy vào tầng Mười một.

“Tạm thời an toàn rồi.” – Lại Kiệt liếc mắt nhìn lên bản đồ trên tường – “Mọi người chia nhau ra, đi tìm lối thoát chưa bị ngập nước. Riêng Lưu Nghiễn ở lại đây phụ trách chỉ huy, được không?”

Lưu Nghiễn đưa mắt dõi ra cửa thang máy rộng mở phía sau, rồi đáp: “Chắc là… không vấn đề gì.”

Mông Phong vẫn chưa mấy yên tâm, hắn quét mắt xem xét tứ bề, rồi nói: “Đến đây.”

Trương Dân bỗng mở miệng: “Cho tôi cái máy truyền tin đi, tôi có thể giúp một tay.”

Lưu Nghiễn tung ra một cái huy hiệu, Trương Dân vươn tay chụp lấy rồi gắn lên cổ áo, nắm khẩu AK chuẩn bị tham chiến.

Tầng Mười một chính là trụ sở của Không quân, bên trong sân huấn luyện có không ít công sự bị đảo lộn, Mông Phong chọn một chỗ xem chừng an toàn nhất, ngoắt bảo: “Hai người tới núp ở đây.”

Lại Kiệt ra tiếng: “Không còn thời gian nữa, mau tản ra tìm đường, Lưu Nghiễn ở lại phối hợp tác chiến, càng sớm tìm ra lối thoát thì càng sớm an toàn.”

Tầng Mười một vô cùng rộng lớn, là nơi làm việc lớn nhất ở Khu số Sáu, mỗi người chọn một hướng tản ra tìm kiếm. Lưu Nghiễn kéo Tạ Phong Hoa khỏi cái phễu của robot, mở nắp khoang điều khiển rồi bỏ cô vào cùng, tiếp đó cậu mở hộp thông tin lên giữa không gian chật chội.

Trên màn hình hiện ra năm điểm sáng tiến về năm hướng khác nhau, nơi này sát bên tầng bị ngập nước nên hầu hết đường đi đều bị nước biển xâm chiếm, họ cần phải tìm được lối đi chưa bị ngập nước để tập trung rút quân.

Theo tình hình này… ít nhất… cần tìm nửa giờ.

“Nhà triết học này, sao cô quen biết được Lý Nham? Mà cô nghĩ a Văn là người thế nào?” – Lưu Nghiễn trầm ngâm một hồi, đoạn tắt máy liên lạc của bốn người còn lại, chỉ chừa lại đường truyền một chiều của Văn Thư Ca và Mông Phong.

Tạ Phong Hoa: “…”

Mông Phong chen lời: “Chia rẽ uyên ương sẽ bị sét đánh đấy, thân mến. Coi chừng nhà triết học vỗ gáy em giờ.”

Lưu Nghiễn chả buồn bận tâm: “Tám chuyện chút thôi, nghiêm túc thế làm gì?”

Mãi đến lúc này Tạ Phong Hoa mới có thời gian nói đôi lời cùng Lưu Nghiễn, cô cười rằng: “A Văn là một chàng trai ưa nhìn, tốt bụng, ừm… một người rất dịu dàng lịch sự, rất hoàn hảo, còn biết làm ảo thuật nữa, đâu có gì để bàn. Nhắc mới nhớ, tôi rất tò mò chuyện của anh đấy, mèo máy. Nghe đồn anh gây một trận long trời với Tướng quân Mông đúng không? Sau cùng anh thắng hả?”

Lưu Nghiễn quay đầu, bắt gặp Tạ Phong Hoa cầm trong tay một cây bút ghi âm.

“Ờm, thói quen nghề nghiệp này không tốt chút nào đâu, nhà triết học.” – Lưu Nghiễn nói – “Mà tôi nghe bảo cô ở đây viết không ít lời bêu xấu Tướng quân Mông trên báo, cá chắc ông ta rất hối hận vì đã đưa cô vào làm trong Bộ truyền thông của Mặt trận trung ương.”

Tạ Phong Hoa đáp: “Dân chúng luôn hiếu kỳ với tin tức trái chiều mà, ờ… thiệt ra Tướng quân Mông là một người rất thú vị, chẳng qua lập trường của chúng tôi không giống nhau lắm.”

Lưu Nghiễn khẽ nhướn mày: “Lập trường gì? Cô đại diện cho lập trường nào? Của Khu số Bảy hả?”

Mông Phong lại nói: “Lưu Nghiễn à, rõ rành rành em chẳng đấu lại người ta, mới nói mấy câu đã bị cuốn theo rồi.”

Lưu Nghiễn phản bác: “Đâu có, tại bây giờ em muốn quan tâm vấn đề khác chứ bộ, Phong Hoa, cô biết nội tình gì rồi?”

Tạ Phong Hoa thấp giọng: “Tất nhiên là không rồi, tôi mà đại diện cho lập trường nào được? Chỉ là bây giờ mọi người đang muốn tìm hiểu sự thật… Anh biết không? Họ tìm được một hợp thể Oaks ở đáy biển, dùng con robot trục vớt mà ta đang ngồi này, mổ xẻ nó thành công… lấy ra được một thứ.”

Lưu Nghiễn bèn hỏi: “Thứ gì?”

Tạ Phong Hoa lắc đầu, một tay chống cằm, đôi mày xinh đẹp cong cong.

“Họ nói rằng, đó là “Hạch” của hợp thể Oaks.” – Tạ Phong Hoa tiếp lời – “Là một thứ gọi là “Huyền” gì đó. Nói cặn kẽ thì bọn tôi cũng không rõ lắm. Có người bảo phòng thí nghiệm sinh hóa ở tầng Mười chín đang nghiên cứu nguồn gốc của virus bệnh dịch, tuy nhiên toàn bộ Khu số Bảy bị kế hoạch Trường dạ của Tướng quân Mông chọc điên, nên không muốn chia sẻ thông tin thêm nữa…”

Lưu Nghiễn lập tức móc ra một tờ giấy, rồi nói: “Coi này, Phong Hoa, cô nghĩ nó giống cái gì?”

“Tôi nhớ mình từng thấy thứ này rồi.” – Lưu Nghiễn tiếp lời – “Là một khối cầu phát sáng màu xanh nhạt, cô xem đi, báo cáo phân tích trong siêu máy tính Rạng đông 5000A ghi chép cái này…”

Tạ Phong Hoa liền quay đèn chiếu sáng trong khoang điều khiển để xem xét tờ giấy nọ.

Mông Phong ra tiếng: “Lưu Nghiễn, mở toàn bộ máy liên lạc lên đi.”

Lưu Nghiễn lập tức mở máy liên lạc.

“Trông như là nghiên cứu sự dao động của dải địa chấn.” – Tạ Phong Hoa nhận xét – “Nhưng không có quy tắc… có phải điện tâm đồ không?”

Lưu Nghiễn nói: “Không, nó chẳng phải điện tâm đồ, vì điện tâm đồ có quy luật, đây cũng là một loại sóng, nhưng không hiểu rõ nội dung bên trong…”

Lại Kiệt hỏi: “Hai người đang bàn gì thế?”

Cả Lưu Nghiễn và Tạ Phong Hoa đều không đáp lời, sau rốt Tạ Phong Hoa mới nói: “Giống đồ thị của sóng điện não.”

Lưu Nghiễn: “…”

“Thì sao?” – Lưu Nghiễn trầm giọng hỏi.

Tạ Phong Hoa liền giải thích: “Ánh sáng xanh anh đã nhìn thấy, chắc chắn là mẫu nghiên cứu mà phòng thí nghiệm sinh hóa của Mặt trận trung ương thu được ở đáy biển, nhưng trong mẫu báo cáo thí nghiệm cho biết, thứ ánh sáng này dường như có suy nghĩ, nó chính là cái được gọi là “Huyền”.”

Lưu Nghiễn: “Lại Kiệt, tôi nhớ là anh cũng từng đề cập tới cái này…”

Lại Kiệt đáp: “Anh không rõ lắm, chỉ nghe Ngô Song Song bảo vậy thôi, Khu số Bảy chỉ nhắc tới danh từ này mà không hề giải thích kỹ càng.”

Lưu Nghiễn hỏi tiếp: “Nếu thấy nó thì sẽ ra sao?”

Lại Kiệt: “Ai biết, có người nói nhìn thấy nó sẽ chết…”

“Chuyện tào lao, rõ ràng tôi chẳng hề gì.”

Lưu Nghiễn vừa dứt câu thì máy liên lạc bất chợt truyền tới một tiếng vang lớn!

“Lưu Nghiễn!” – Mông Phong quát to.

“Phong Hoa!!” – Khoảnh khắc đó Lý Nham cũng lạnh toát mình mẩy tay chân.

Lưu Nghiễn hô lên: “Phong Hoa! Vịn chắc vào!”

Nguyên con robot trục vớt to lớn bị quấn lật ngửa, có một con bạch tuộc im hơi lặng tiếng chui vào sân huấn luyện lúc nào chẳng hay.

Đó là một cơ thể bạch tuộc zombie nguyên vẹn, dài chừng bảy tám chục mét, cái đầu khổng lồ màu xám gần như trong suốt, tám vòi xúc tua di chuyển linh hoạt, cuốn lấy cánh tay của robot trục vớt rồi quật nó ngã dập ra đất.

Khi tất cả các vòi xúc tua đều còn nguyên lành trên mình con bạch tuộc, thì thứ quái vật đại dương này khủng khiếp gấp nhiều lần so với những vòi cuốn rời rạc, Lưu Nghiễn còn chưa kịp khai chiến mà hai cánh tay robot đã bị lực kéo to lớn giật đứt.

Mọi người nhất loạt xoay người chạy bổ về phía Lưu Nghiễn và Tạ Phong Hoa.

Rốt cuộc Lưu Nghiễn cũng mò được nút phóng tia laser mà nhấn xuống, ống laser tụ tập tất cả năng lượng còn sót lại, “ùng” một tiếng bắn thẳng luồng laser nóng rực vào đầu con bạch tuộc. Kèm theo tiếng “Đùng” chấn động là mớ chất lỏng nhớp nháp trong não bạch tuộc bắn tóe trời, đầu nó tê liệt xụi thành một đống, xúc tua không ngừng co quắp giãy dụa.

Lưu Nghiễn thở dồn: “Tía má ơi, thứ quái quỷ này từ xó nào chui ra thế…”

Cậu vừa dứt lời thì tám vòi xúc tua gắn trên cái đầu bị bắn nát lại tiếp tục hành động.

Tiêu đời. Lưu Nghiễn thầm nghĩ trong bụng.

Giây phút đó như đất trời sụp đổ, Mông Phong tuyệt vọng rống to, nắp khoang điều khiển vặn bung, robot trục vớt đập vào tường, khiến bức tường trong sân huấn luyện bị đâm thủng hoàn toàn!

Lưu Nghiễn và Tạ Phong Hoa đều bị hất văng ra ngoài, liền đó một vòi xúc tua thọc tới trước mặt Tạ Phong Hoa.

Trên giác hút của xúc tua có chi chít đầu lâu của hàng vạn người chết, Lưu Nghiễn la lên: “Nằm sấp xuống!”

Lưu Nghiễn bổ nhào tới Tạ Phong Hoa, đẩy cô vào khe tường nứt, cùng lúc đó một cái đầu lâu zombie trên xúc tua hung ác trợn trừng mắt, há mồm ngoạm lên cánh tay Lưu Nghiễn khiến cậu đau đến mức hét thành tiếng.

Tạ Phong Hoa điên loạn thét to, ngay sau đó tiếng súng nổ vang, máy liên lạc truyền tới thanh âm rè rè, cuối cùng nín bặt, rơi vào tĩnh lặng.

Mông Phong sững bước, đồng tử kịch liệt co rút.

“Lưu Nghiễn?” – Lại Kiệt run giọng hỏi.

“Cô chạy mau… nhanh lên…” – Lưu Nghiễn kéo theo cánh tay bị thương, máy liên lạc không biết đã rớt nơi nào, cậu rống to: “Đừng dừng lại! Chạy mau lên!!!”

Phía sau vách tường là căn tin, xúc tua bạch tuộc mỗi lúc một nhiều, chúng nó đang lò mò len lỏi vào căn tin, Lưu Nghiễn móc ra một quả lựu đạn rồi lập tức xô Tạ Phong Hoa vào trong căn tin, “Oành!” một tiếng nổ to, lổ thông hơi của trần nhà dưới chân bị phá nát banh.

“Chui vào đó đi! Mặc kệ tôi!!”

Số xúc tua cứ đông dần lên, Tạ Phong Hoa tranh thủ bò vào lổ thông hơi, Lưu Nghiễn theo sát sau lưng, thình lình một vòi bạch tuộc ngoặt sang, thọc vào lổ thông hơi, cái đầu lâu khảm trên giác hút ở đầu mút há mồm rộng ngoác, cắn phập vào chân trái Lưu Nghiễn.

Lưu Nghiễn đau đớn rống to, chân cậu đầm đìa máu, bị xé rách một miếng vải quần và mảng da lớn. Tạ Phong Hoa run lẩy bẩy giương súng lên, bắn nát bấy cái đầu zombie khảm trên xúc tua đó.

Đường ống thông hơi vô cùng chật hẹp, xúc tua luồn vào được non nửa thì kẹt cứng.

Trong bóng tối mịt mùng chỉ còn lại tiếng rên thê thiết của Lưu Nghiễn và tiếng thở dốc của Tạ Phong Hoa.

Mười giây trôi qua, Lưu Nghiễn run rẩy mở miệng: “Tiếp tục đi xuống dưới thôi.”

Tạ Phong Hoa còn chưa kịp hoàn hồn, cô chật vật leo xuống dưới, Lưu Nghiễn lại nói: “Cô nhớ cẩn thận đừng để đầu gối cọ xát trầy da, tôi đã bị lây nhiễm rồi, nên không được chạm vào người tôi.”

Tạ Phong Hoa bấy giờ đã leo tới đầu ống thông hơi, nước mắt đẫm cả khuôn mặt, cô gọi to: “Có ai đó không?”

“Có ai không—!!!” – Cô dùng hết sức bình sinh vỗ đập lên tấm sắt, cầu cứu – “Giúp tôi với!!!”

Lưu Nghiễn kiệt sức thốt: “Dùng cái này đi.” – Cậu đưa ra một chiếc cờ lê nhỏ – “Tay cô nhỏ nên dễ luồn qua khe sắt, cầm nó mà tháo ốc vít bên ngoài…”

Cậu chưa nói dứt lời thì nắp lổ thông hơi đã bị bật ra, có một cánh tay vươn tới kéo Tạ Phong Hoa ra ngoài.

Phía ngoài kia sáng trưng, đôi tay mạnh mẽ nọ cũng ôm lấy Lưu Nghiễn bế cậu ra.

Xung quanh tức khắc rộ lên tiếng la thét đến nhức tai.

Lưu Nghiễn thương tích đầy mình, nằm ngập trong vũng máu, cảnh vật trước mắt dần dần nhòa đi, song cậu vẫn nhận rõ đường nét khuôn mặt của Mông Phong, toan đưa tay chạm lên mặt hắn.

Mông Kiến Quốc lúc này mới ra tiếng: “Cậu bị thương rồi, mau lên! Lấy băng gạc lại đây!!”

.

.

.

End #44.






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.