2401

Chương 4



Lúc sau Thạch Nghị phản hồi cho Anh Minh là mấy người kia tỏ vẻ rất hài lòng.

Anh Minh khiêm tốn tỏ vẻ kỳ thật chính mình không am hiểu thu xếp những việc này, đối với cái này Thạch Nghị chỉ nhếch môi không nói tiếp.

Phần lớn thời gian, bạn bè bên cạnh Thạch Nghị được phân thành mấy loại.

Một loại đại khái là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn giống như Vương Nhạc, dần dần trở thành một thói quen, năm thì mười họa ăn một bữa cơm, không cần thường xuyên gọi điện thoại, thường là có việc mới liên hệ, nhưng cảm tình tích lũy từ nhỏ, muốn làm bất hòa cũng không có khả năng, duy trì một loại tần suất cố định.

Còn có một loại là đồng nghiệp kiêm anh em giống như Âu Dương, rảnh rỗi cùng nhau đi bar uống rượu, cuối tuần hẹn ra ngoài đánh cầu thư giãn một chút, nói về công việc nhiều hơn cả nói về việc tư. Loại còn lại là giống như Anh Minh, trên cơ bản thuộc về lúc cần giúp thì có thể nghĩ đến, bình thường tụ họp sẽ đụng tới, muốn nói hiểu rõ kỳ thật không tính quá sâu, nhưng nói chuyện rất hợp ý, thỉnh thoảng lướt qua danh bạ lúc gọi điện thoại sẽ cảm thấy dường như gần nhất không gặp người này, nhưng cũng sẽ không đặc biệt hẹn ra ngoài họp mặt.

So sánh mà nói, kiểu bạn như Anh Minh còn tương đối đơn giản hơn một chút.

Không phải ăn uống, thì chính là chơi đùa.

Cái đầu thuộc về cùng nhau ăn cơm sẽ không ngán, cái sau thuộc về cùng nhau chơi đùa sẽ không nhạt nhẽo.

Quan hệ với Thạch Nghị, hắn không cố ý giữ khoảng cách, cũng không tích cực kéo gần quan hệ.

Dù sao mọi người chính là bạn trong vòng, gặp liền tâm sự, không gặp được cũng không nghĩ.

Chính thức khiến cho hình thức ở chung này của bọn họ phát sinh biến hóa, là vì lúc sau Thạch Nghị quen một cô gái.

Cô gái này gọi là Lưu Lỵ.

Đời sống tình cảm đối với Thạch Nghị mà nói, là liều thuốc cuộc sống (*生活调剂) có cũng không được mà không có cũng không sao.

Hắn không phải là người chưa từng trải qua loại thời kỳ bên cạnh có một bạn gái ôn hương nhuyễn ngọc tùy thời trong ngực vô cùng hưởng thụ như thế này, chỉ có điều so với một người đàn ông, đoạn thời gian đó của hắn tới có hơi sớm, từ thời cấp ba cũng đã từng vì một nữ sinh làm ra vài ba chuyện điên đảo, nhưng từ khi hắn bắt đầu có thể khống chế hành vi của mình, loại tình huống này liền càng ngày càng ít.

Sau khi có sự nghiệp, gần như về tới số 0.

Đương nhiên, với hoàn cảnh như vậy, hắn vĩnh viễn không thiếu bạn tình. (*Nguyên văn 伴儿 bạn nhi: k phải người yêu cũng không phải bạn bè bình thường. Một loại xưng hô của bạn khác giới.)

Gặp được người thích hợp, cũng sẽ nửa thật nửa giả hẹn hò một đoạn thời gian, nhưng mà phần lớn đều kết thúc không mấy trọn vẹn, không nháo ầm ĩ cũng coi như chuyện tốt, có vài người sau đó đòi hỏi đủ thứ chuyện, chỉ khiến cho hắn đối với loại quan hệ nam nữ này càng ngày càng không có hứng thú.

Quen biết với Lưu Lỵ, là khi cùng một khách hàng ăn cơm.

Đối phương bảo hôm nay có một đại minh tinh đến góp vui, chờ đến khi Lưu Lỵ đẩy cửa tiến vào, Thạch Nghị không phủ nhận chính mình có một loại cảm giác trước mắt sáng ngời.

Nói là xinh đẹp động lòng người cũng không quá.

Hắn tự nhận gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng loại như Lưu Lỵ này quả thật đều tồn tại một loại hấp dẫn đối với bất kỳ một người đàn ông nào.

Từ dáng người, dung mạo đến khí chất, có thể xưng là hoàn mỹ.

Trong ngành giải trí cũng là nhân vật rất nổi tiếng.

Diễn qua không ít bộ phim nổi tiếng, tiếp tục phát triển, có lẽ là phải tiến vào quốc tế.

Lúc ấy Thạch Nghị nghe người bên cạnh giới thiệu, ánh mắt vẫn luôn khóa ở trên người Lưu Lỵ, dường như đối phương cũng cảm thấy, nhìn hắn cười cười.

Thời điểm tan tiệc, để lại số điện thoại của đối phương.

Cho tới giờ Thạch Nghị cũng không nghĩ sẽ có một ngày hắn sẽ theo đuổi một nữ minh tinh.

Sau khi Âu Dương biết chuyện, có một lần nói giỡn nói hắn là bị ma quỷ ám, nhưng thật ra mà nói, không ai thật sự coi là chuyện quan trọng.

Kể cả bản thân Thạch Nghị.

Hắn chỉ đơn thuần là bị đối phương thu hút do đó làm cho hắn chủ động biểu hiện hứng thú, nhưng sau khi ăn vài bữa cơm với đối phương, hắn lại có một loại hảo cảm vi diệu đối với Lưu Lỵ.

Người phụ nữ này rất thông minh, nói chuyện cũng rất có kỹ xảo.

Không giống như mấy diễn viên hắn đã từng tiếp xúc, nắm chắc mức độ ở chung với người, vừa phải đúng mực, rõ ràng có hứng thú với hắn, lại biểu hiện không quá rõ ràng, phóng túng loại cảm giác ái muội này, lại khiến cho hai bên đều thích thú.

Có hơi giống trò mèo vờn chuột.

Cho nhau khiêu khích cọ xát, lại không làm rõ.

Bởi vì gặp mặt nhiều, có tai tiếng cũng là chuyện trong dự liệu.

Thạch Nghị cũng không có gì đặc biệt kiêng dè, dù sao Lưu Lỵ nhất định sẽ không thừa nhận, người dám đến trước mặt hắn để hỏi cũng không nhiều, có đôi khi bạn bè cầm chuyện này nói đùa hắn, hắn cũng đáp lại ở một mức độ nào đó, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Thậm chí dẫn theo người tham gia tụ hội của bọn họ.

Lúc đó Anh Minh cũng ở đấy.

Khi Lưu Lỵ xuất hiện, vẫn là đưa tới một trận xôn xao, Khấu Kinh trợn mắt há mồm kéo Anh Minh nói: “Ài, kia thật sự là đại minh tinh Lưu Lỵ?”

Anh Minh bị cậu kéo đến tay áo đều sắp rách: “Tớ nói cậu có thể đừng giả bộ như vậy được không?”

Rõ ràng đã gặp mặt rồi, cần gì chứ.

Khấu Kinh bị anh than phiền cũng chỉ cười cười, sau đó lại tâng bốc lên trên đầu Thạch Nghị: “Thạch công tử chính là có biện pháp, mời đến được cả Lưu Lỵ đại giá quang lâm.”

“Nào chỉ là đại giá quang lâm, chốc nữa người ta còn phải rót rượu cho Thạch công tử a.”

Người trong vòng nhấc lên vui đùa chính là không có chừng mực, cái gì cũng dám nói.

Thạch Nghị ngược lại là không bận tâm, một đám người nói bậy hắn cũng tùy tiện đáp lại, Lưu Lỵ ngồi bên cạnh hắn, vẫn luôn cười rất tự nhiên, nhìn thấy Anh Minh bên cạnh, có chút ngoài ý muốn nhướng mày: “Anh Minh cũng ở đây a?”

Người kia tùy ý đưa tay ra dấu, xem như chào hỏi.

Anh vốn ngồi cách Thạch Nghị một khoảng, không có ý tứ qua bên tiếp lời.

Lưu Lỵ quay đầu nhìn Thạch Nghị: “Anh cùng Anh Minh là bạn bè?”

“Ừ, tương đối thân. Hai người quen biết?”

Đều là trong giới, về đạo lý mà nói, quan hệ giữa Anh Minh và Lưu Lỵ còn gần hơn hắn một chút.

Nhưng Lưu Lỵ chỉ cười lắc đầu: “Chỉ  biết tên, chưa từng tiếp xúc, bọn em chưa hợp tác lần nào.”

“Nói không chừng ngày nào đó sẽ được?” Thạch Nghị lơ đễnh uống một ngụm rượu: “Chính là đừng diễn mấy vai phối hợp*, tôi xem không vào.”

(*对手戏 đối thủ hí: hai diễn viên phối hợp nhau diễn tình tiết, nội dung.)

Rượu uống xong, quay đầu liền hôn xuống bạn gái bên cạnh, trong KTV có người ồn ào trầm trồ khen ngợi, Anh Minh ở bên nhíu mày, cũng không nói gì.

Nhưng lúc sau Lưu Lỵ có nói cho Thạch Nghị biết, cô và Anh Minh không có khả năng hợp tác.

Thể loại phim ảnh khác biệt.

Cho tới nay, Thạch Nghị chỉ biết Anh Minh là một diễn viên, dù sao khi đề cập với người khác, nhiều ít cũng đã từng nghe qua tên anh, hắn không tận lực nghe ngóng địa vị của Anh Minh ở trong vòng giải trí, chỉ mơ hồ biết được không thuộc về cái loại đang hot, nhưng cũng không tính quá kém.

Hắn bình thường ít xem, hiểu rõ lại càng ít.

Nếu không vì quen biết Lưu Lỵ, thậm chí hắn sẽ không đưa quá nhiều tinh lực vào giới này.

Nhưng chờ đến khi xem nhiều hơn rồi nghe nhiều hơn rồi, mới ở trong đàm luận của người khác phát giác được, tình huống của Anh Minh hiện tại kém xa so với tưởng tượng của hắn.

Nhưng thật ra cũng chưa tới mức sinh hoạt gian nan, dù sao lúc hai người lén lút qua lại, hắn hiểu rất rõ sinh hoạt của đối phương, không tính là loại hào hoa xa xỉ kia, cũng ít nhất sống rất tự tại.

Chỉ là dựa vào thân phận diễn viên của anh mà nói, không có tác phẩm nào quá tốt.

Thậm chí, nhắc tới, đều là vài thứ không quá lưu hành.

Phim hài kinh phí thấp hoặc là phim hành động đầu tư thấp, có mấy lần hắn tùy tiện đi dạo trong tiệm thuê băng đĩa, nhìn thấy phim Anh Minh đóng, tùy tiện rút hai đĩa, về nhà mở ra mới để ý thấy mặt bìa cùng nội dung đều rất tồi.

Nói cách khác, nên được gọi là phim cấp ba.

Có chút đặc biệt giống khi còn nhỏ, là loại nội dung còn tồn tại lưu hành ở các rạp chiếu phim lúc nửa đêm.

Không thể nói đều là tiết mục kích tình, nhưng cảm thụ thật sự không được tốt lắm.

Hai đĩa kia hắn chưa xem, tiện tay đặt trong hộc tủ.

Nói đến Lưu Lỵ cùng Anh Minh hợp tác vốn là Thạch Nghị thuận miệng mà nói, hắn cũng không nghĩ tới không bao lâu thế nhưng thành sự thật.

Thời điểm thấy được tin tức trên tivi hắn nhất thời không kịp phản ứng, sau mới gọi điện cho Lưu Lỵ: “Phim mới của em có Anh Minh?”

“Ừ, em cũng thật bất ngờ, dự họp báo mới thấy anh ấy.”

“Tiểu tử này hoàn toàn không nói với anh a!”

Màn hình tivi trước mắt Thạch Nghị vừa vặn chiếu đến Anh Minh, nhìn qua tivi, Anh Minh có vẻ cao to hơn ở ngoài một chút, có lẽ là được ống kính hỗ trợ, bản thân anh tương đối gầy, ngoại trừ cơ bắp là thật, trên cơ bản mặc quần áo nhìn không ra là một người quá cường tráng.

Lần đầu tiên có dục vọng tìm hiểu về một bộ phim, Thạch Nghị cười hàn huyên hai câu: “Anh ấy diễn nhân vật nào?”

“Tạm thời em còn chưa biết, hẳn là một vai phụ, sao vậy, anh gọi điện thoại, là hỏi riêng về anh ấy?”

Giọng điệu khúc sau của Lưu Lỵ có chút mềm, mang theo ý tứ khiêu khích, Thạch Nghị cười cười: “Em còn cần gì hỏi, nhất định là diễn vai chính rồi! Anh thấy tin tức trên tivi nói đầu tư không ít, hẳn là một bộ phim không tồi đi.”

“Vâng, đạo diễn rất đáng tin.”

Lưu Lỵ cũng cười, bên cạnh cô có chút ầm ĩ, đại khái là trên tiệc rượu, nói nhỏ với Thạch Nghị chờ một chút, sau đó mới tránh đi đám người, hoàn cảnh xung quanh an tĩnh hơn một chút.

“Lát nữa tầm mười giờ em liền kết thúc.”

Lời nói rất uyển chuyển, nhưng Thạch Nghị hoàn toàn hiểu rõ ám chỉ bên trong: “Lát nữa anh tới đón em?”

“Bên này có phóng viên, anh đừng tới đây, em qua đó là được rồi.”

“Ừ, vậy cũng được, anh chờ em…”

Thạch Nghị tâm tình không tệ cúp máy, ngẩng đầu thấy tin tức vẫn còn tuyên truyền, hắn ngồi trước bàn nhìn trong chốc lát, xuất phát từ một loại tâm lý kỳ quái, hắn gọi một cuộc điện thoại cho Anh Minh.

Nhưng bên kia còn ầm ĩ hơn bên Lưu Lỵ vừa rồi.

Dường như Anh Minh đang trong một quán bar, tiếng nhạc ầm ầm khiến lỗ tai Thạch Nghị có chút tê dại.

“Tôi đệch! Anh đang ở chỗ nào vậy?”

“Sinh nhật bạn, đang mở party, Thạch đại công tử gọi điện tới là có gì phân phó?” Giọng Anh Minh mang theo chút khàn khàn, vẫn luôn mang theo một loại hương vị vô lại, người nghe anh nói chuyện có thể chống cự lại anh là một chuyện rất khó, cho nên Thạch Nghị vẫn cảm thấy diễn viên như anh, là tuyệt đối không có biện pháp thu âm hiện trường.

Dù thế nào cũng phải tìm lồng tiếng a…

Bằng không thì muốn nhập tâm vào nhân vật cũng quá khó khăn.

Thạch Nghị vốn muốn nói với Anh Minh hắn đã biết rõ anh và Lưu Lỵ muốn hợp tác rồi, nhưng vì âm thanh quá ồn hắn cũng mất hào hứng, cuối cùng nói còn chưa dứt lời liền cúp máy, tiện tay gửi một tin nhắn, chỉ đơn giản hai chữ không có chuyện gì.

Anh Minh không nhắn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.