25 Giờ - Đả Tự Cơ

Chương 25: Diễn tập



Thẩm Thiêm tốn hai ngày trời dọn dẹp căn hộ.

Đặt Reykjavik vào so sánh với đa phần thành phố anh từng đi qua, nó trở nên một thành phố vô cùng tí hon. Là thủ đô của một đất nước, nó không thể đặt lên bàn cân cùng với Paris, London hay Berlin, thậm chí nó còn nhỏ bé đến lạ lùng khi so với một thị trấn xa xôi nào đó.

Đi bộ từ đầu này sang đầu bên kia thành phố đi nhanh thì mất độ chưa đầy hai mươi phút đã đến nơi. Chỉ một con phố ẩm thực bất kỳ ở nước nhà cũng đủ bỏ xa nó về độ dài.

Chính vì nơi nhỏ như thế nên đến cả một chỗ ở phù hợp cũng rất khó tìm.

Trong kế hoạch ban đầu, Thẩm Thiêm vốn chỉ định ghé nghỉ chân ở Reykjavik một lúc, xem mình có may mắn thấy được cực quang không rồi đứng dậy nhắm thẳng đến điểm đích cuối cùng.

Nhưng bây giờ, vì một vài nguyên nhân không mấy rõ ràng mà kế hoạch của Thẩm Thiêm đã bị thay đổi hết sức rõ rệt. Điều này cũng khiến dân du cư lưu lạc như Thẩm Thiêm vì để tìm nơi tá túc hợp dạ mà buộc lòng trở thành một người xa quê đến đây định cư, đeo mắt kính, lùng sục khắp các website và báo mạng, nhập tâm so sánh từng dòng thông tin một với mức kinh phí đầu tư và lợi nhuận cực thấp.

Nghe tới đây, quý thính giả có lẽ sẽ đặt ra hai nghi vấn.

Thứ nhất, về cực quang. Thẩm Thiêm đã từng du học tại Oslo, mà Na Uy và Iceland cũng thuộc năm quốc gia Bắc Âu. So sánh trên vĩ độ thì Na Uy thậm chí còn tiệm cận Bắc Cực hơn cả Iceland, anh đáng ra không nên ôm khư khư chấp nhất với thứ mà khả năng rất cao anh đã từng chứng kiến.

Thứ hai, về nhà ở. Thẩm Thiêm thoạt trông không giống như tính định cư ở Iceland (mà thực tế là trông hoàn toàn không có ý định tá túc dài lâu ở bất kỳ nơi chốn nào). Sau khi rời khỏi Paris, Thẩm Thiêm đã phiêu bạt không có chỗ ở cố định từ đó đến nay. Thay vì tìm chỗ ở cố định thì ghé tạm khách sạn hay homestay mới đúng thiết lập con người anh hơn.

Với hai câu hỏi trên, Thẩm Thiêm có câu trả lời rất đơn giản: Chưa xem thật. Thiếu tiền thật.

Trong vòng hai năm sinh sống ở Na Uy thời đại học, anh trải nghiệm được sức quyến rũ và ủ ê của cuộc sống ở đất nước gần vòng Bắc cực.

Oslo là thủ phủ lâu đời nhất trên bán đảo Scandinavia và được mệnh danh là "Thung lũng của Chúa". Những ngọn núi xanh và mặt biển biêng biếc rực sáng, phong cảnh hữu tình theo một cách rất riêng, đẹp không sao tả xiết. Nhưng thời tiết ở nơi ấy rất khắc nghiệt, bất kỳ trận bão tuyết nào quét qua cũng đủ tước đi mọi sự sống.

Những câu chuyện này Thẩm Thiêm đều đã được trải nghiệm rồi, chỉ ngoại trừ cực quang, anh vẫn bỏ lỡ vì đủ các loại lý do trên trời dưới đất.

Ngủ quên, bị sốt ở trọ, làm thêm ca muộn, cày bài tập thâu đêm ở xưởng, đang tắm thì hư vòi nước,... Đủ mọi tình huống mà bạn có nghĩ ra được hay không đều đã trở thành nguyên nhân cản bước anh quay người lại chiêm ngưỡng hiện tượng plasma tuyệt đẹp đến cực điểm kia ngoài cửa sổ.

Còn vụ thuê nhà... Anh cũng không biết mình sẽ sống ở đây bao lâu, ở mấy chỗ khác thì chi phí cao quá, với người đã nửa năm không nhận đơn đặt hàng mà vẫn lượn lờ lung tung khắp thế giới như Thẩm Thiêm hiển nhiên không hợp túi tiền cho lắm.

Hừ hừ, muốn lãng tử hoàn lương thì chỉ cần rút bớt mấy số không trong tài khoản ngân hàng của gã đi là được chứ gì.

Sau vài dòng lạc đề, Thẩm Thiêm bắt tay lùng sục tin cho thuê nhà trên website.

Có rất nhiều thông tin trên các tờ báo của Reykjavik, thậm chí phải nói là mọi thứ chi tiết đến lạ lùng. Bởi diện tích không lớn nên nội dung khai thác không nhiều, đến cả anh chàng bán hotdog thích hát hò cũng leo lên được trang bìa báo.

Đến tận mấy ngày trời Thẩm Thiêm nằm dài trên sô pha khách sạn, chán chường giơ tờ báo với phần mềm dịch tiêu cả buổi chiều, đến lúc không đọc nổi nữa giật mình ngẩng lên mới phát hiện mình đã hoang phí nửa ngày dài.

Lý do chọn tìm thông tin trên các trang mạng không phải vì sẽ gạt bớt được các tin ngoài luồng, mà thực tế Internet mới là nơi có nhiều cám dỗ hơn cả. Lúc tìm kiếm sẽ luôn bị đề xuất ra mấy từ khóa liên quan, rồi bị mấy tiêu đề bắt mắt nhảy ra ngẫu nhiên hấp dẫn.

Vậy nhưng mỗi lần đến đúng thời điểm này, sẽ luôn có người với cặp mắt kính luôn gắn trên gương mặt kịp thời gõ mở cửa phòng, tay xách laptop, trưng bộ mặt vô tội không biểu cảm bày vẻ: Hình như wifi phòng anh xài mượt hơn, tôi vào ké mạng được không? Anh cho tôi ở chung với được không?

Số lượng nhà cho thuê ở Reykjavik rất ít ỏi, giới trẻ trưởng thành chuyển ra sống riêng, du học sinh, người đến đây làm việc cùng nhau tranh giành nguồn tài nguyên có hạn của thành phố này, cung lớn hơn cầu thị trường khiến yêu cầu phỏng vấn của chủ thuê còn quá quắt hơn đề trên quảng cáo cho thuê nhiều.

Thẩm Thiêm không còn nhớ rõ mình có được căn hộ bán hầm này từ cuộc tranh giành nảy lửa với tiến sĩ sinh học thế nào. Trong khi gia đình chủ nhà đều là thành phần trí thức, bà yêu cầu khách thuê phải từng công bố ít nhất một bài báo khoa học.

Một trận chiến đẫm máu, mà khỏi kể ra cũng được.

Thành người chiến thắng không phải điểm kết thúc, Thẩm Thiêm phải dọn cho tươm tất đống dụng cụ làm đàn anh vơ vét từ Thẩm Ngọc Nhữ để sắp xếp chỗ ở và khu làm việc. Suốt hai ngày ròng rã ngốn sức kiệt quệ, không biết bao nhiêu lần Thẩm Thiêm đã ôm hận oán thán: Sống một mình ngặt một nỗi thế này ấy, có mệt bật ngửa ra đột tử trong phòng rất có thể cũng phải đợi đến lúc chủ nhà không thu được tiền nhà gõ cửa mới phát hiện ra thi thể nhờ thứ mùi không thơm tho gì cho lắm —— Và đáng sợ hơn là để sức cạnh tranh cửa mình vượt trội hơn tiến sĩ, Thẩm Thiêm trả một lượt nửa năm tiền thuê.

Nửa năm, đến xương anh cũng bị mèo hoang gặm sạch rồi.

Thẩm Thiêm nghĩ kiếp sau mình muốn biến thành cá, nhưng anh không muốn biết thành con cá mà con mèo nào cũng gặm được.

Phàn nàn ngoài miệng vậy, chứ trong bụng Thẩm Thiêm hài lòng với căn hộ này hơn cả thế. Cũng vì Thẩm Ngọc Nhữ cả, anh luôn có thiện cảm đặc biệt với các cụ các bà.

Còn người đi cùng với anh kia —— Trong khi Thẩm Thiêm tìm nhà thuê bận vỡ cả đầu rồi rốt cuộc cũng dọn dẹp chuyển đi xong xuôi trước dịp lễ Phục Sinh, suốt nửa tháng đó, anh với Tần Tranh chỉ...

"Leng keng."

Ừm, chỉ ăn ý gặp nhau một thoáng ngắn ngủi vào một khoảng thời gian bất kỳ nào đó trong ngày.

Có khi là bữa trà chiều ở dưới lầu khách sạn, có khi là đi dạo cùng nhau trên con phố rộng đến tận lúc hoàng hôn buông, có khi sang ké hồ nhà bên cho vịt ăn. Không có những cuộc trò chuyện nào đặc biệt, càng chẳng có lời mời rõ ràng nào, đơn giản là chạm mặt nhau một cách tự nhiên trên phố, sánh vai đi bên nhau, rồi lại tự nhiên rẽ về hai hướng ở ngã đường kế tiếp.

Nhưng cũng có những khi bất ngờ.

Trước lúc xế chiều, Thẩm Thiêm ôm thùng đồ nghề trong ngực, đứng ở bậc thang khách sạn nhìn Tần Tranh quen tay nhét hành lý của anh vào cốp chiếc xe chẳng biết hắn mượn đâu ra. Đôi mắt chàng thợ đàn mơ màng rỗng tuếch, gần như chẳng nhịn được nghi ngờ tên nhóc này đã sống ở đây một thời gian ngắn đằng sau lưng mình không biết chừng.

Hôm nay... hôm nay lại có lời mời.

Lần đầu tiên.

Đêm qua Thẩm Thiêm ngủ không ngon giấc lắm.

Dù bình thường chất lượng giấc ngủ của anh vốn đã kém, đêm ngủ không được, ngày dậy không nổi, hơi có ánh sáng hay động tĩnh là đã bị đánh thức. Tình trạng nát bét nọ chỉ chuyển biến tốt hơn khi ngủ cạnh tên nhóc nào đó, nhưng giấc ngủ đêm qua phải nói là tồi tệ cực điểm.

Vì lần đầu tiên ngủ ở "nhà mới", hoặc có khi vì hôm nay có khách đến chơi, đêm qua Thẩm Thiêm dậy lúc 4 giờ sáng, 6 giờ 7 giờ lại tỉnh thêm lần nữa (điều khiến người ta phải bó tay là đêm qua anh trở mình đến tận hơn một giờ sáng mới tạm vào giấc). Lần đầu tỉnh anh còn vui vẻ lắm, cứ nghĩ cuối cùng cũng lết được hết đêm, trong khi đó mới chỉ là khởi đầu cho một đêm dài đằng đẵng.

Vùng vẫy mãi mới đến tám giờ sáng, hết buồn ngủ, Thẩm Thiêm đứng dậy dọn dẹp giường, nướng bánh mì, rửa mặt, quét tước (dù không có kỹ lưỡng mọi ngóc ngách cho lắm, nhưng ít ra góc nào cũng quét qua một lượt) xong xuôi. Anh thong dong rót cho mình một tách cà phê, bưng đến cạnh kệ sách bắt đầu nghiên cứu xem chọn quyển nào trong chỗ chủ nhà cũ để lại đọc giết thời gian.

Bìa quyển Di Thư Của Montmartre đẹp, nhưng tên nghe hơi u ám. Anh lo một lát khách đến nhìn thấy lại phát cáu. Michio Hoshino Du Ký anh đã đọc trên đường du lịch ngày trước không chỉ một lần, mỗi khi khép sách sẽ cứ bất giác nghĩ, không biết anh chàng người Nhật rốt cuộc đã nghĩ về điều gì tại thời khắc bị gấu tấn công xâu xé. Camus, Hesse, tuyển tập thơ Iceland 2001: A Space Odysseym,... Thẩm Thiêm di ngón tay trên dàn gáy sách lưỡng lự một lúc lâu, cuối cùng miễn cưỡng chọn một tác phẩm cũ mà anh chưa từng đọc của Keigo Higashino.

Chiếc ghế dài đặt cạnh cửa sổ hứng được đôi chút ánh nắng, Thẩm Thiêm ngả lên lớp đệm dựa đêm ái, thư thả lật trang sách, nhấp một ngụm cà phê, thong dong đến vô cùng bước vào cung điện trí tuệ lý luận vô hạn.

Nhàn nhã khoan thai tới mức độ đến cả Thẩm Ngọc Nhữ mà thấy cũng phải khen cho bản lĩnh đón đức vua đến nhà đúng mực.

Nhưng dù nhàn nhã, dù khoan thai như thế, trong khoảnh khắc nghe tiếng chuông đứng dậy rồi bước đến mở cửa, Thẩm Thiêm mới phát giác mình đã chuẩn bị hoàn hảo mọi thứ, lại quên cởi bộ đồ ngủ sọc đần độn trẻ con cố tình mang từ Budapest ra.

"Cho tôi làm lại lần nữa được không?"

Thẩm Thiêm nói với màu nắng Reykjavik ngoài cửa và vị khách Tần Tranh bằng bộ mặt vô cảm.

Gió xuân xứ Iceland giữa tháng tư vẫn lạnh căm. Cảm giác phải đối diện với không khí buốt giá bên trong căn phòng ấm áp giống hệt như từ Budapest nồng ấm ẩm ướt đột ngột tiến về Bắc Âu, như từ trên đám mây cắm thẳng xuống đất hít thở bầu không khí hiện thực.

Vậy mà giữa hiện thực nguội lạnh không lời, Thẩm Thiêm lại trông thấy cậu chàng đội mũ len nhếch môi, đáng ghét hấp háy mắt nhìn mình.

"Cuộc đời không có diễn tập, thưa anh." Tần Tranh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.