25 Giờ - Đả Tự Cơ

Chương 50: Cầu nối



"Em biết Death Stranding không?" Thẩm Thiêm hỏi trong điện thoại.

"Một tựa game của Hideo Kojima, từ hồi tải xuống tới giờ anh vẫn chưa chơi bao giờ. Cơ mà anh đọc một phần tiểu thuyết rồi, đương nhiên, cả đoạn giới thiệu nữa."

Anh cười cười, rốt cuộc cũng chịu nói chuyện chính: "Anh thấy bây giờ mình giống như đang trong trò chơi đó vậy."

Tuyến đường cao nguyên trung tâm ăn sâu vào nội địa Iceland. Ở đây không có những con đường trải nhựa đẹp đẽ bằng phẳng, phóng tầm mắt ra xa là núi đồi hoang vắng mênh mông vô tận, những con đường mòn địa hình xếp hạng F chỉ những chiếc 4WD mới đi qua được. Nơi cao nguyên vắng bóng con người này, dọc đường đi hội tụ những gì được cho là tinh túy nhất tạo nên "thế giới khác" của Iceland, nào núi lửa, sông băng, dung nham, sa mạc. Điều ấy cũng khiến địa điểm này trở thành thánh địa của giới đam mê Off-road.

Nhưng khác với dân yêu thích đi những chặng đường ngàn dặm xa xôi đến thám hiểm trang bị đầy đủ đồ đạc, Thẩm Thiêm chỉ xem những cảnh quan thiên nhiên ngoạn mục trong đoạn trailer game, sau đó hay biết tất cả những hình ảnh này đều đến từ Iceland, anh bỗng nhiên muốn chạy đến nơi ấy thăm thú vậy thôi.

Hơn một tháng yên phận tại Reykjavik, từ lâu Thẩm Thiêm đã đo đạc hoàn chỉnh đến từng thước đất trong lòng thành phố này bằng dấu chân mình. Ra khỏi nội thành thủ đô, Tần Tranh dẫn anh đến thác nước, hồ sông băng, mạch suối phun,... Trên đường và tại đích đến, Thẩm Thiêm đã thoáng chứng kiến bức phong cảnh mang vẻ đẹp trác tuyệt của lục địa non trẻ nhất địa cầu, nhưng tất cả chỉ mới là bề nổi của tảng băng chìm.

Thẩm Thiêm rất muốn biết khi anh tự đưa thân vào vùng đất có thể lấy làm bối cảnh của Dust To The End này, lòng anh sẽ nảy sinh cảnh tượng thế nào.

Nhưng lần này, anh chỉ muốn đi một mình.

"Anh làm em sợ à? Nếu thế thì cho anh xin lỗi em nhiều, anh tự dưng hứng lên giữa đêm đó."

Trên con đường đá gập ghềnh, giọng Thẩm Thiêm cũng trập trùng lên xuống. Hình như anh cũng thấy lý thú lắm, giọng điệu cũng thoải mái hơn hồi ở thành phố nhiều, không gọi video mà Tần Tranh cũng tưởng tượng ra được nét mặt tủm tỉm cười của Thẩm Thiêm lúc này.

"Hơn nữa, chẳng phải anh báo cáo với em rồi mà?"

Có lẽ vì vui vẻ quá, Tần Tranh không nghe ra được vẻ hối lỗi thật sự cho lắm.

Hồi tưởng về một tháng trước đó, Tần Tranh đã từng cân đo từng chữ "uy hiếp" Thẩm Thiêm, nếu muốn yêu đương với hắn thì phải sẵn sàng bị trói buộc, Thẩm Thiêm cũng "ngoan ngoãn" đồng ý.

Nhưng bây giờ, sự thật lại chứng mình, "người hiền lành" chỉ hung dữ ngoài miệng, còn người tự do thì vẫn cứ tự do.

Có là tự tay lấy cánh xuống, xếp lại, dâng cho kẻ khác bằng hai tay; Thẩm Thiêm với đôi cánh gãy vẫn luôn có thể tìm ra cách phóng thích linh hồn mình đi một lần nữa.

Anh đã quay về trạng thái du hành một mình vốn có. Tuy vậy dường như lần này anh không chỉ có một mình —— dẫu gì ngày xưa Thẩm Thiêm chưa lần nào trò chuyện với ai đó xuyên suốt chuyến hành trình xuyên lục địa.

"Mới nãy anh vừa đi qua đồng rêu, nơi được bao phủ bởi đất bụi núi lửa. Nhìn gần thì không thấy gì nhưng từ xa nhìn lại cả dãy núi đằng tít tắp kia cũng khoác một màu xanh đen —— đương nhiên là màu matcha rất đẹp —— anh tưởng như mình đang đi vào hang ổ của loài sinh vật kỳ dị nào đó vậy."

Hôm nay đằng chân trời lấp kín mây đen chứ không quang đãng nắng ráo, phóng tầm mắt từ con đường sỏi đá rêu phong trải rộng, vùng đài nguyên hoang vắng hệt như dải sóng dâng về ngọn núi tuyết nơi chân trời, những đám mây khổng lồ là là nơi mặt đất, mặt trời khuất bóng, chỉ có mành sáng yếu ớt lấp ló từ trong đám mây gồng gánh tạo nên vẻ đẹp như giữa cõi thần tiên.

Con đường không quá rộng, mỗi khi đến đoạn giao luôn phải có một chiếc xe dừng lại nhường đường. Tuy vậy mọi người đều rất thân thiện hiền hòa, dù không quen biết cũng vẫy tay qua cửa sổ xe chào người lạ mặt có lẽ chỉ gặp một lần trong đời này.

Sau khi giảm tốc nhường đường cho một cặp vợ chồng, Thẩm Thiêm một mình băng qua bỗng bật cười: "Lạ lùng thật, rõ là anh đang ở xa em lắm, nhưng sao anh cứ ngỡ như giờ này em đang ngồi cạnh bên anh."

Ngồi bên cạnh anh, đối diện với tấm bản đồ giấy lấy từ công ty du lịch, im ắng đi bút phác họa lộ trình, thỉnh thoảng ngước mắt nhắc nhở Thẩm Thiêm nhớ để ý đường sá, khi Thẩm Thiêm rung động tới độ há hốc trước khung cảnh anh đã xem trên mạng hồi trước, Tần Tranh sẽ chậm rãi và kiên nhẫn nói với anh: Sở dĩ Iceland ngày nhiều mây lên hình vẫn rất đẹp là bởi tính phân bố mật độ khác nhau của tầng rêu phong đã tạo thành sự thay đổi độ sáng đa dạng cho vùng đất. Nên tuy không có ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp, cảm giác lớp lang tầng sâu vẫn hết sức rõ rệt.

"Lạ thật."

Thẩm Thiêm dừng xe, đưa mắt nhìn đỉnh núi tuyết đen ngòm phía xa, giọng nhẹ hẫng: "Anh nhớ em lắm."

Rõ ràng anh mới là người khó ngủ vì vẫn chưa quen với cảm giác có người nằm bên mỗi đêm, anh mới là người bất chợt muốn lên đường đang khi nằm trên giường thao thức trông ra ánh sáng xuyên qua màn cửa, anh mới là người hết sức phấn khởi về nhà thu dọn đồ đạc dứt áo ra đi... Nhưng khi thật sự đeo ba lô trên vai, hoàn thành thủ tục thuê xe và một mình bước lên chuyến hành trình thám hiểm này, giữa thời khắc tĩnh lặng chỉ thuộc về riêng mình bản thân, anh bỗng bắt đầu nhớ Tần Tranh, nhớ người bị anh rón rén hôn ban sáng, nhớ người bị anh bỏ lại.

Sau vài giây im lặng, rốt cuộc thiếu gia cũng nói với anh câu đầu tiên trong hôm nay qua điện thoại.

"Anh ăn sáng chưa?" Tần Tranh nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Thiêm ngoái sang nhìn dòng chữ "Sa Hoàng" chỉ thuộc về riêng mình ai kia trên màn hình bluetooth.

Anh chậm chạp cong môi, khóe mắt đuôi mày cũng cong cong hệt như vẫn hoài chìm đắm giữa miền đất khiến anh rung động này. Giọng Thẩm Thiêm êm ái hơn cả trước: "Anh ăn rồi, còn em?"

Tần Tranh "Ừ" đáp lời, chuyển chủ đề trả lời câu hỏi Thẩm Thiêm đặt ban đầu: "Em chơi rồi. Ý em là tựa game Death Stranding."

Nội dung của trò chơi này rất phong phú, tóm tắt đơn giản là câu chuyện nhân vật chính trở thành đội quân một thành viên, kết nối quy tụ xã hội hiện có để cứu nhân loại ở một không gian khác trước thềm cuộc đại tuyệt chủng sinh vật lần thứ sáu diễn ra trên Trái Đất. Như tên gọi của tựa game này, Hideo Kojima đã lồng ghép tương đối phong phú những triết lý về sự sống và cái chết, linh hồn, vũ trụ, mối liên hệ giữa người với người có giá trị nhận thức và tỉnh thức.

Tần Tranh chơi trò chơi này từ những năm cấp ba, cũng chỉ khơi gợi được suy nghĩ khá ban sơ về những triết lý nọ, thứ ấn tượng sâu nhắc chỉ có kết cục bi thảm của Cliff chết vì bảo vệ con mình.

"Mắc cạn vì yêu", với Tần Tranh cha không yêu mẹ không thương mà nói là một câu chuyện xa xôi khó lòng tưởng đến, mang lại xúc động nhất thời và thay vì cảm động, chẳng bằng nói là nhức mắt. Nhưng hắn lại ghi khắc hình ảnh này vào đầu suốt ngần ấy năm qua, để khi Thẩm Thiêm diễn tả lại cảnh tượng anh đang chứng kiến bằng vài ba câu, Tần Tranh đã tức lập tức lục tìm về hồi ức trong trí nhớ đã nhòe mờ.

*Mắc cạn: là từ Stranding nằm trong tựa game.

Năm ấy giữa lộ trình của chuyến giao hàng đầu tiên hắn thực hiện trong game, khi hắn lần đầu cảm thấy mịt mờ và một chút chán nản đan xen trước hành trình dài lang thang giữa vùng đài nguyên, điểm nhìn lặng thinh zoom ra xa không một tiếng động, âm thanh nền nhỏ đi, bản nhạc trống vắng xa xăm thình lình vang lên trong tai nghe.

Chớp mắt đó, lòng hắn bỗng nảy sinh cảm xúc rung động mãnh liệt rất khó hình dung.

Khéo là, sáng nay lúc nhìn thấy giờ giấy note trong tai nghe hắn cũng chuyển sang ca khúc I"m Leaving, một trong số những ca khúc chủ đề.

"Wow." Thẩm Thiêm vẫn đang cười: "Vậy chắc rằng em cũng biết anh đang chiêm ngưỡng khung cảnh ra sao nhỉ?"

Giây phút này, Thẩm Thiêm hai mươi sáu tuổi đang trên con đường địa hình gồ ghề mà Tần Tranh năm mười sáu tuổi từng cầm điều khiển chạy băng băng qua khung cảnh vùng cao nguyên hoang vu trên màn hình máy tính. Mà thông qua lời kể lại của Thẩm Thiêm, Tần Tranh hai mươi tư tuổi của hiện tại cũng đang ngồi chôn mình trong một góc ấm áp của căn bán hầm, chậm rãi ngược dòng thời gian quay trở lại bên cạnh thiếu niên Tần Tranh u uất hàm ẩn cực đoan, lặng lẽ cùng nhau xây dựng lại thế giới đã bị hủy diệt song kẻ gây ra vẫn liên tục muốn tìm đến này.

Thứ cảm giác xa xăm vời vợi nhưng không hề trống rỗng, khiến Tần Tranh vô thức nhớ về một ngày nào đó hai năm trước đây đi học bên bờ Tây, một ngày rất đỗi bình thường, nhưng tại khoảnh khắc nhận được cuộc điện thoại nào đó, hắn bỗng nhận thức "Mình đã trưởng thành".

Thời khắc đó, hắn cảm giác những viên đá bản thân ném vào trái tim rỗng tuếch nhiều năm trước cuối cùng cũng dậy những hồi âm vang vọng, dai dẳng.

"Nè! Em đoán thử xem anh mới thấy gì?"

Thẩm Thiêm tự ngạc nhiên trước điều mình mắt thấy tai nghe, thừa nước đục thả câu tự hỏi tự trả lời chỉ sau ba giây: "Một con, hai con, ba con cá voi sát thủ!"

Khóe môi Tần Tranh cong cong, không vạch mặt trò vớ vẩn của anh: "Đi thêm lát nữa là thấy bánh Red Velvet Oreo cheesecake."

Trên mảnh đất Iceland đầy sự diệu kỳ này, những điều bất thường cũng trở nên hết sức bình thường.

Những ngọn núi đen sầm sì phủ đầy tuyết trắng giống hệt như loài cá voi sát thủ khổng lồ bị mắc cạn trên đất liền, những "sào huyệt người ngoài hành tinh" màu xanh lè và cả núi lửa đen đổ đầy dung nham đỏ sậm,... Nơi đây là xứ sở của băng và lửa, là nơi được người đời công nhận là miền đất dị biệt giữa lòng hành tinh Trái Đất, một con người và một chiếc xe nằm dưới vùng trời bạt ngàn vô biên này sẽ chỉ thấy mình tí hon và nhỏ bé.

Bên tai vang tiếng gió gầm rít dữ dội và tiếng quần áo ma sát. Sau đó, Tần Tranh nghe thấy Thẩm Thiêm đóng cửa xe lại sau lưng.

"Anh nghe nói trong năm 196 mấy, trước khi Apollo chấp hành nhiệm vụ lên mặt trăng, NASA đã từng thành lập một căn cứ huấn luyện phi hành gia giữa hoang mạc Iceland, bởi vì sự heo hút hoang vắng nơi đây gần có cảm giác gần với đặt chân lên bề mặt mặt trăng nhất."

Không biết bề mặt mặt trăng rốt cuộc trông ra sao, nhưng rừng đá tuyết hiện ra trước mắt Thẩm Thiêm giây phút này giống hệt như những mảnh thiên thạch tạo thành khi va chạm với Trái Đất. Như được điều gì đó vẫy gọi, Thẩm Thiêm kéo kín áo khoác, khó nhọc đi từng bước về nơi giống bề mặt đất của người ngoài hành tinh trong cơn gió mạnh rít gào.

Tháng sáu Iceland vẫn chìm trong băng tuyết, gió buốt táp vào khác nào lưỡi dao lạnh thấu xương. Thẩm Thiêm đi trên tuyến đường đã lâu không thấy bất cứ chiếc xe nào khác qua lại, thời khắc này đất trời chỉ có mình anh, cùng với Tần Tranh không đang hiện diện nơi đây.

"Em chơi Lifeline chưa?" Thẩm Thiêm xem gian khổ thành niềm vui, dòng suy nghĩ lại dạt về một trò chơi khác.

Mạch sống, Lifeline là một loạt game mobile giải đố có bối cảnh từ thần thoại, đời sống đến khoa học viễn tưởng. Lifeline: Silent Night Thẩm Thiêm đã từng chơi lấy bối cảnh ở một hành tinh ngoài Trái Đất, phi thuyền của nhân vật chính Taylor bị rơi xuống, nhằm sinh tồn, anh ta buộc phải bước vào một loạt cuộc phiêu lưu kỳ thú và mạo hiểm nối tiếp nhau, mà người chơi sẽ trong vai một người lạ ở Trái Đất Taylor tình cờ liên lạc được nhờ thông tin thu thập, đó là người vài tiếng tới sẽ giải quyết những mối lo của anh ta, giải quyết mọi bài toán khó, thoát thân khỏi nguy hiểm.

Tính hiện thực của tựa game được thể hiện qua việc giao tiếp và trao đổi thông tin bằng văn bản sẽ tiến hành trong thời gian thực, một dòng tin ngắn ngủi thường cần đến mười mấy phút hoặc thậm chí vài tiếng đồng hồ mới thu được tin báo bình an của cậu bạn vừa trở về từ cõi chết.

Khi đạp chân trên nền đất tuyết, Thẩm Thiêm thoải mái bật cười, hỏi người ở đầu bên kia: "Em có thấy bây giờ mình giống Taylor và người chơi lắm không?"

Thậm chí anh còn chẳng kiêng nể gì nghĩ ngợi: Chiếc Toyota RAV4 anh thuê chính là phi thuyền Varia gặp nạn của Taylor.

Không chỉ Death Stranding, mà cả bộ phim Hollywood Interstellar cũng đã từng lấy cảnh quay tại Iceland. Ngay cả NASA cũng thừa nhận điều kiện môi trường nơi đây rất tiệm cận với sự sống ngoài Trái Đất sau nhiều cơ sở nghiên cứu khoa học.

Giờ phút này Thẩm Thiêm một mình ngồi đây, chung quanh là mây đen vây phủ lấy, dãy núi già cỗi cô liêu mà hùng vĩ, bề mặt huyền diệu dưới chân anh phải trải qua vài chục triệu năm mới hình thành. Tiếng gió vù vù bên tai khiến giọng Tần Tranh cũng trở nên quá xa xăm.

Ngoại trừ việc không mặc bộ đồ phi hành gia, Thẩm Thiêm bỗng thấy mình giống như Anne Hathaway ở đoạn cuối bộ phim khoa học viễn tưởng mang theo hạt giống mầm mống và hy vọng cuối cùng của Trái Đất vậy, hy vọng bản thân một mình tiếp tục nền văn minh nhân loại giữa vũ trụ rộng lớn bát ngát này.

Anh không biết điều gì sẽ xảy đến trong tương lai, người anh tình cờ kết nối được qua thiết bị liên lạc không đem đến được sự trợ giúp nào thiết thực hơn ngoài những đề xuất thử nghiệm và lời ủi an, tất cả lựa chọn vẫn phải do chính anh làm ra. Nhưng ít nhất ngay khoảnh khắc này, anh không đơn độc.

Thẩm Thiêm vẫn nhớ rất rõ tựa game nọ chia làm nhiều kết cục khác nhau, có tốt có xấu. Lần đầu tiên chơi anh đã nhận kết cục tồi tệ nhất, Taylor chết rét mất liên lạc.

"Đúng là giống lắm." Tần Tranh ngắt ngang dòng hồi ức nguy hiểm của anh: "Taylor cũng không phải phi hành gia thật."

Ngược lại, đứa nhỏ kém may mắn đó là một cậu học nhảy lớp bốc thăm trúng ngành khoa học, trong tập chép bài chỉ toàn thí nghiệm trên chuột bạch, mà quá lắm cũng chỉ là thực tập sinh trên tàu Varia hoàn toàn mù tịt kiến thức vũ trụ.

Hắn đang xỉa xói mình đấy à?

Thẩm Thiêm nghi hoặc cười "haha" mấy tiếng, bắt chước giọng máy đọc câu thoại luôn hiện lên với Taylor trong trò chơi: "Shen is busy." (Thẩm đang bận)

Rõ ràng tiếng gió rất lớn, nhưng sao Thẩm Thiêm cảm giác mình vẫn nghe thấy tiếng cười khẽ của Tần Tranh.

Tiếng cười rất khẽ khàng, và rất vui vẻ. Giữa vùng băng giá tuyết đổ mênh mông, hệt như thể Tần Tranh kề sát bên tai anh, làm người ta thấy mất tự nhiên đến độ kỳ cục.

Thẩm Thiêm vuốt vành tai ngứa ran một cách khó hiểu, lảng sang chuyện khác: "Anh nhớ Armstrong là cựu sinh viên trường em phải không? Người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng... Em nghĩ, khi chứng kiến Trái Đất từ mặt trăng, rốt cuộc cảm xúc tuyệt diệu hay cô độc chiếm nhiều hơn?"

Nếu giờ này Tần Tranh đang chơi Lifeline thật, vậy chắc hẳn trong khung chat sẽ hiện ra hai lựa chọn.

A.Đương nhiên là tuyệt diệu, lần đầu tiên được chứng kiến những sinh vật hàng triệu năm trên Trái Đất từ điểm nhìn như thế.

B.Chắc là cô độc... giống như anh lúc này?

Những lựa chọn khác nhau sẽ kích hoạt những những trạng thái tâm lý khác nhau của Shen, cũng sẽ có ảnh hưởng tương ứng đến quyết định và ý chí cầu sinh sau này. Nếu là ngày xưa, thậm chí là cách đây chỉ ít lâu, Tần Tranh có khi còn lo lắng về quả bom cất dưới mi mắt Thẩm Thiêm, hắn sẽ cẩn thận chọn một đáp án không phải A cũng không phải B, vừa chân thật vừa gây mất hy vọng.

Nhưng bây giờ, có lẽ Thẩm Thiêm ra đi một mình đã chạm phải dây thần kinh ngỗ ngược nào đó của Tần Tranh. Hắn chỉ thấy bản thân đang nằm ngửa trên sô pha dường như cũng biến thành con cá voi sát thủ ngắc ngoải mắc cạn nơi bề mặt đất gập ghềnh hiểm trở của Iceland. Sau hàng ngàn rồi hàng chục ngàn năm phong hóa, nhận biết không cách nào chống cự lại những biến số và tuyệt diệt trong sự sống ngắn ngủi, hắn thẳng thắn đáp: "Em tin ông ấy đã thấy xúc động trong khoảnh khắc. Không chỉ bởi ông là người đầu tiên quay lưng lại nhìn Trái Đất mà cũng vì ông là người đầu tiên tận mắt chứng kiến sự sống nhỏ bé nhường nào. Sau đó, em nghĩ ông ấy sẽ mắc kẹt trong mâu thuẫn sự sống vừa nặng nề như núi lại vừa nhỏ nhoi không đáng nhắc tên cả quãng đời còn lại, bất giác già đi."

Lần này đến lượt Thẩm Thiêm trầm ngâm.

Có lẽ anh không nghĩ Tần Tranh sẽ trả lời như vậy, thật lâu sau mới khẽ khàng lên tiếng giữa rừng đá không người: "Còn em? Em cũng sẽ mắc kẹt trong mâu thuẫn này ư?"

Không biết Tần Tranh nghĩ đến điều gì khi nghe câu hỏi này, hắn mỉm cười: "Con người ai cũng sẽ như thế, chỉ có điều thời gian, chiều dài và mức độ mâu thuẫn là khác biệt. Còn em... có một khoảng thời gian rất dài, em thiên về đáp án nhỏ nhoi không đáng nhắc đến hơn."

Sống ở hoàn cảnh một mình lớn lên, Tần Tranh trưởng thành với bộ dạng tốt đẹp được như bây giờ đã là rất khó rồi. Cho dù rất có khả năng bộ dạng này chỉ là vẻ bề ngoài, song thứ ngự trị trong đáy lòng hắn là cảm xúc chính diện tích cực hay là thái độ thờ ơ lạnh lùng đều không ảnh hưởng đến quyết định "Sống cho tốt cuộc đời này, dù nó dài dặc hay ngắn ngủi" Tần Tranh đã làm ra.

Tuy không đặt chân lên mặt trăng mà chỉ ngước mắt nhìn lên, Tần Tranh đã không ngừng trăn trở trước giá trị của sự sống. Song đây cũng chỉ là một điều rất đỗi bình thường mà một khi nhân loại còn nghĩ đến, vướng mắc và rối ren sẽ luôn luôn hiện diện. Giống như Thẩm Thiêm nói với Jeff, sự thay đổi trong suy nghĩ con người hằng diễn tiến trong mọi thời khắc.

Thẩm Thiêm mở bàn tay đơ cứng vì cóng buốt.

Vân tay của anh rất giống Thẩm Ngọc Nhữ, đường sinh mệnh dài nhưng nhạt nhòa, khó mà biết được có mệnh sống thọ hay không; đường sự nghiệp lại rất sâu song chỉ ngắn bằng một nửa đường trước, vô cùng hợp với thái độ sống không làm việc của anh; bất ngờ nhất là đường tình duyên... chạy từ ngón út đến tận ngón trỏ, hằn sâu như thể hình thành do nắm siết dây gai.

Tình yêu có thật sự quan trọng với anh đến vậy không?

Thẩm Thiêm nghiêng nghiêng lòng bàn tay, quả nhiên, dưới ánh sáng và bóng tối biến đổi kỳ ảo trên bầu trời đầy mây, độ sâu của ba ngã đường cũng khác biệt —— Bây giờ đường sinh mệnh trở nên sâu nhất.

Có lẽ đây là giây phút anh cảm thấy cuộc sống này thật quý giá chăng?

Thẩm Thiêm nhoẻn môi cười, siết chặt lòng bàn tay, giơ đến trước mặt hà hơi sưởi ấm.

"Vài năm trước, một hôm anh đang sấy tóc cạnh cửa sổ —— À đúng, hồi ở Paris. Khi đó anh sống ở một nơi rất giống nhà anh. Nhờ phúc bà ngoại mà anh cứ nghĩ thợ đàn buộc phải sống ở cái chốn như thế."

Vậy nên dù cách ngăn gần một ngàn năm trăm cây số, anh vẫn vô thức tìm kiếm một căn nhà có gác xép giữa nơi đất khách quê người.

"Anh mới kể đến đâu nhỉ? À, anh đang sấy tóc. Em biết rồi đó, tóc anh dài quá nên sấy lâu, anh mới phải mày mò làm chuyện này chuyện kia cho đỡ chán. Chập tối hôm ấy anh đang ngồi trên giường đọc sách, thi thoảng ngước mắt lên là thấy được màu trời thay đổi rất rõ rệt, thoạt tiên là xanh da trời, sau đó tối dần, ráng chiều bắt đầu ửng lên. Mái nhà bên kia đường che khuất cả khoảng trời trong tầm mắt anh, anh thấy bờ tường ngôi nhà khác dát vạt sáng đỏ chiếu xuống từ khoảng trời anh không nhìn thấy, sau vài phút ngắn ngủi mọi nguồn sáng dần mất đi. Thành phố sắp ngủ. Nhưng trước khi mọi thứ tối sầm, anh lại ngẩng lên, đến bên cửa sổ, chợt trông thấy mặt trăng mà anh nhớ là còn sáng hơn ánh đèn gấp mấy lần."

Dòng hồi ức vô nguyên cớ và không đầu đuôi, chỉ có những chi tiết vụn vặt và cảm giác tượng hình. Nhưng từ lời kể của Thẩm Thiêm, Tần Tranh bỗng chợt đồng cảm với sự xúc động trước ca khúc Low Roar của tựa game vang lên.

"Anh còn nhớ rõ đêm ấy ngày trăng bán nguyệt đầu tháng, nhập trăng bán nguyệt vào điện thoại là ra được emoji giống y hệt."

Em còn nhớ cả mình phải mất 54 tiếng mới phá đảo được trò chơi, giọng thầy giảng như tiếng thôi miên, em cắm cúi hí hoáy vẽ khung cảnh The Beach xuống sách bài tập. Ngày đó em hoàn toàn không có hứng thú gì với Bắc Âu. Phải đến nhiều năm sau đó, em và anh đến bãi cát đen tại Iceland và nhìn thấy những tảng đá sừng sững bên bờ biển, khung cảnh ấy giống hệt như những tảng đá núi lửa em khắc lại hằng vô số lần trong những giấc chiêm bao, em mới bỗng chợt tin...

"Em có tin vào vận mệnh không?" Thẩm Thiêm hỏi hắn.

Tần Tranh chớp mi, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Anh biết em thích câu thoại nào nhất trong Death Stranding không?"

Khi Thẩm Thiêm ở nơi hoang vu không người phóng tầm mắt nhìn những ngọn núi màu đen ngự trị giữa đài nguyên, Tần Tranh ngồi trên mặt thảm căn bán hầm tay cầm điều khiển khởi động lại trò chơi từ nhiều năm trước.

Tai nghe được kết nối và trong bài hát sinh ra tại xứ Iceland này, đáy mắt hai người cách nhau đến chừng mấy năm và vài trăm cây số đang phản chiếu cùng một cảnh tượng.

Tần Tranh nói: "You are my bridges to the future."

Anh là cầu nối của em đến tương lai.

Chú thích:

Emoji 🌓

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.