Tôi là một nhân vật “trăm kín khó tránh một hở” điển hình, đặc điểm tính cách này đến từ di truyền gia tộc của mẹ tôi. Tôi còn nhớ hồi còn nhỏ, có một lần ông ngoại tôi tổ chức cho cả nhà đi du lịch Bắc Kinh, hôm xuất phát, chuyến tàu lúc bảy rưỡi sáng, sáng sớm bốn giờ chúng tôi đã dậy rồi, trong không khí khẩn trương, ông đứng tại phòng khách lớn tiếng chỉ huy, tôi ngái ngủ đi theo sau mẹ, chạy lung tung khắp phòng, chỉ có bà tôi với thái độ rất không hợp tác, vùi đầu ngủ như thường lệ.
Trước khi xuất phát, ông đã kiểm tra lại ba lần những thứ cần mang theo, trong đó bao gồm vô số những túi đen (phòng khi tôi nôn trên tàu hỏa), táo đã gọt vỏ (ông không dám mang theo dao gọt hoa quả lên tàu sợ bị bắt), thậm chí còn có một tập bưu thiếp giới thiệu về phong cảnh Sơn Tây (trên đường vô tình gặp người bạn quốc tế thì tặng họ).
Cuối cùng sau khi kiểm tra xong, ông ngoại cũng mãn nguyện vừa lòng, vẫy tay xuất phát! Chúng tôi vui vẻ lên đường ra sân ga, tôi kích động ca hát. Giây phút sân ga lọt vào tầm mắt, ông ngoại đột nhiên quay ngoắt đầu xe, đi ngược lại đường cũ, tôi lập tức đau thương đến mức khó kiềm chế, cảm thấy đây là nỗi đau không thể chịu đựng nổi nhất trong cuộc đời, trước khi tôi khóc lớn, ông ngoại rất trấn tĩnh vừa lái xe vừa nói, “Quên mang theo bà ngoại cháu rồi”.
Sau này lớn lên, tôi hoàn toàn kế thừa đặc điểm tính cách này, lật cuốn sổ ghi chép đại sự trong cuộc đời tôi, mỗi trang đều có rất nhiều âm thanh không êm ái xuất hiện, lần này cũng không ngoại lệ.
Sáu rưỡi sáng, đồng hồ báo thức vẫn chưa kêu, tôi đã tự mình tỉnh trước, ngồi lên, hít thật sâu, đeo kính, sau đó ra ban công nhìn xem bộ quần áo giặt lúc nửa đêm hôm qua đã khô chưa, rất tốt, đều khô rồi, đây là khởi đầu tốt đẹp. Tôi quay người xông vào nhà vệ sinh, xem lớp mặt nạ tối qua đắp lên có hiệu quả hay không. Tôi trong gương với bọng mắt lớn, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt còn có dấu vết bị lằn do chiếu. Tôi âm thầm kiểm tra: quần áo, đã chuẩn bị xong; túi xách, cũng đặt trên ghế sofa; giày cũng để ở cửa. Bây giờ tôi chỉ cần đi đánh răng, rửa mặt, trang điểm, thời gian còn lại vẫn dư dã, phạm phải sai lầm gì lớn vẫn kịp sửa chữa.
Tôi thở phào một hơi, cầm bàn chải đánh răng, cho kem đánh răng lên trên, bắt đầu chà, chà, chà, cảm thấy có gì không đúng, mùi vị kem đánh răng trong miệng vô cùng kì lạ.
Tôi nhổ kem ra, sau đó cúi đầu nhìn, tuýp thuốc nhuộm hôm qua tôi chuẩn bị mang ra nhuộm tóc, nắp đang mở, nằm im lìm bên cạnh tay tôi.
Tôi vừa súc miệng vừa an ủi bản thân, hiệu quả sẽ không tốt đến vậy đâu.
Nhưng nửa tiếng sau, tôi nhìn vào gương, há miệng, trong gương thình lình xuất hiện hàm răng màu đỏ đun.
Chân tôi nhũn ra, tình hình quả thật quá cực đoan, tôi thực sự không suy đoán được có thể nảy sinh ra tình tiết như thế.
Vương Tiểu Tiện nhận được cuộc điện thoại kể lể của tôi vội vàng chạy đến nhà tôi, vừa bước vào cửa, anh ta liền kìm nén vẻ mặt vui mừng hớn hở, nhìn cái miệng mím chặt của tôi, Vương Tiểu Tiện nói, “Cô em, cười một cái cho anh xem nào”.
Tôi giận dữ, không nhịn được há miệng, “Anh có thái độ gì vậy?”.
Vương Tiểu Tiện chấn động một cách sâu sắc bởi hàm răng đỏ tươi của tôi, “Thật lợi hại, người khác đều tự lắp răng xanh (bluetooth), cô lại phối răng đỏ, kĩ thuật của cô dẫn đầu rồi”.
Bị đòn đả kích nặng nề, đến năng lực tức giận tôi cũng không còn, chỉ có thể ngậm chặt miệng, bất lực nhìn trần nhà.
Vương Tiểu Tiện vẫn đang nghiên cứu, “Cô đừng nói, gắn thêm hàng kim cương, tuyệt đối vô cùng xa xỉ”.
Tôi cầm túi xách trên ghế sofa, ném ập xuống đầu Vương Tiểu Tiện.
Vương Tiểu Tiện vừa tránh vừa gào, “Được, được, được, lời tôi nói mang tính xây dựng, nhà cô có bút tẩy không, tôi bôi lên răng giúp cô”.
Tôi dừng lại, nghĩ ba giây, sau khi chắc chắn kẻ hèn hạ này còn trêu đùa tôi, tôi vứt túi xách xuống, cầm con dao thái rau trong bếp ra.
Trước khi bị tôi ột cú xuyên đầu, cuối cùng Vương Tiểu Tiện tạm thời thu lại thái độ cười trên nỗi đau của người khác, “Không sao, tới khi ấy cô liền ngậm miệng lại, đừng nói chuyện là được rồi”.
“Sao có thể vậy chứ, đến đó đều là bạn học cũ, lâu không gặp rồi”.
“Thì nói cô vừa làm phẫu thuật thanh đới, không thể nói chuyện”.
“Vậy cũng không thể không cười chút nào? Mang bộ mặt mẹ kế đi tham gia hôn lễ của người ta à?”.
“Hoàng Tiểu Tiên”. Vương Tiểu Tiện nói một cách chân thành sâu sắc, “Cô cũng nên học kiểu cười không hở răng của con gái khuê các đi, con gái nhà người ta vừa cười liền dịu dàng, e ấp, lại quyến rũ, cô vừa cười, vâng, hận không thể khoe nốt cả lợi cho người ta coi, hôm nay vừa vặn nhân cơ hội này nghiên cứu một chút”.
Giấu hàm răng đỏ, tôi run như cầy sấy cùng Vương Tiểu Tiện lên đường đi tới nhà hàng, trên đường tôi hơi trấn tĩnh lại, cuối cùng có cơ hội đánh giá Vương Tiểu Tiện một lượt từ trên xuống dưới. Hôm nay người này mặc Âu phục, xem ra rất tử tế thuận mắt, phong lưu phóng khoáng, hơn nữa cũng không “mợ” như bình thường. Tôi bịt miệng nói, “Được đấy, Tiểu Tiện, trang điểm một chút lại có dáng vẻ nho nhã đấy”.
Vương Tiểu Tiện mặt không biến sắc, liếc xéo tôi một cái, “Đừng nói chuyện, cho dù lấy tay bịt vẫn có ánh đỏ lấp lánh”.
Tôi cười không hở răng, Vương Tiểu Tiện tự nhiên thoải mái, các bạn học vây quanh chúng tôi chào hỏi, có người biết tôi và người yêu cũ đã chia tay, có người không biết, nhưng trải qua một cuộc hàn huyên, chắc cũng đều cập nhật tin tức trên diện rộng. Mọi người không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt vờ vĩnh “ôi chao thật đáng tiếc”, đầu nghiêng một bên, vỗ vỗ vai tôi, “Cậu vẫn ổn chứ?”.
Tôi căm thù đến tận xương tủy loại câu hỏi hời hợt này. May mà Vương Tiểu Tiện đứng cạnh tôi, đôi mắt lấp lánh khiến mọi người khó mà không chú ý đến anh ta.
Người yêu cũ và cô bạn thân của tôi vẫn chưa xuất hiện, tôi nhẹ nhõm trong lòng, có lẽ đôi tình nhân vĩ đại này đến lúc gần đi lại luống cuống không dám đến. Nhưng chưa được bao lâu sau lưng tôi đột nhiên nổi lên một cơn gió lạnh, tôi quay người, khoác tay Vương Tiểu Tiện, nhìn ra phía cửa ra vào, dáng béo lùn của anh ta thoáng ẩn thoáng hiện trong đám người, tôi chỉ nhìn một cái là phát hiện ra.
Cô bạn thân không ở bên cạnh, anh ta đi một mình. Tôi nhìn anh ta cúi đầu kí tên, sau đó ngẩng đầu bắt tay người khác, chào hỏi, anh ta thắt chiếc cà vạt màu sắc cổ quái, ngỡ ngàng nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy tôi.
Khi bốn mắt chúng tôi chạm nhau, ánh mắt anh ta hỗn loạn mất một giây, sau đó nhanh chóng trấn tĩnh lại, gật đầu với tôi từ xa.
Tôi níu chặt cánh tay Vương Tiểu Tiện, hận không thể dính nửa người lên người anh ta. Vương Tiểu Tiện nương theo ánh mắt như tia gamma của tôi cũng đã phát hiện ra anh ta. Thế là ánh mắt của ba người chúng tôi vượt qua vô số cái đầu, giao thoa trong không trung.
Vương Tiểu Tiện khoác tay tôi đi về phía anh ta, tôi thất kinh, bịt miệng hỏi, “Anh muốn làm gì? Tôi không thể nói chuyện với anh ta”.
Vương Tiểu Tiện cũng nhỏ giọng nói, “Không cần cô nói chuyện, việc này là để cho người khác xem”.
“Cho người khác xem cái gì?”
“Cô đừng quan tâm, phối hợp với tôi là được, tôi muốn khiến cô phấn khởi lên một chút nhưng phải nhớ, cho dù vui nhường nào, cũng không được hở răng”.
Chúng tôi bước tới trước mặt anh ta, anh ta lùi lại một bước theo bản năng, sau đó mới lộ ra nụ cười không hề có bất kì chút cảm xúc nào với tôi: “Chào”.
Tôi gật đầu, cố gắng lộ ra nụ cười với độ cong hoàn mĩ.
Vương Tiểu Tiện giơ tay, “Chào, tôi tên Vương Nhất Dương, bạn của Tiểu Tiên”.
Anh ta liếc nhìn tổng thể Vương Tiểu Tiện một lượt, sau đó bắt tay lấy lệ.
Vương Tiểu Tiện nhìn tôi bằng ánh mắt thương xót, rồi nói với anh ta, “Tiểu Tiên gần đây bị bệnh”.
Anh ta vờ vĩnh thể hiện nét mặt kinh ngạc, “Sao vậy?”.
“Thanh đới bị tổn thương, không nói chuyện được”.
Anh ta nhìn sang tôi, “Không sao chứ, bây giờ ấy?”.
Tôi mím chặt môi gật đầu.
Vương Tiểu Tiện tiếp lời, “Vừa bị bệnh, Tiểu Tiên đã nghĩ rất nhiều, hôm đó khàn giọng nói với tôi, đây chắc là ông trời dạy dỗ em, bình thường nói năng không nể mặt ai, làm nhiều chuyện có lỗi, kết quả bây giờ đến nói chuyện cũng không thê”.
Anh ta sững người, trong lòng tôi hoảng sợ, Vương Tiểu Tiện bị co giật não hay sao vậy, tôi tự mình kiểm điểm một cách sâu sắc như vậy với anh ta bao giờ chứ.
Tôi nhìn Vương Tiểu Tiện, anh ta bình thản cười, nói tiếp, “Tối qua, Tiểu Tiên nói với tôi, hôm nay nếu gặp anh, thực sự muốn nói lời xin lỗi anh, trước đây nói năng quá cay nghiệt, có chút không phải với anh”.
Lồng ngực trào lên một luồng khí, tôi hận không thể giơ tay đấm thẳng vào mặt Vương Tiểu Tiện, để anh ta khỏi nói lung tung.
Anh ta cũng có phần không hiểu đây là tình huống gì, trợn mắt nhìn Vương Tiểu Tiện, lại nhìn tôi.
“Tôi hy vọng tiếp tục chung sống với Tiểu Tiên, tôi thực sự thích cô ấy, lần bị bệnh này, tính cách cô ấy cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, anh xem, Tiểu Tiên đã muốn mở lời xin lỗi với anh, vậy chọn ngày không bằng làm luôn, hôm nay đi, mọi người đều cười một cái tiêu tan thù hận, bây giờ đã là thế kỉ hai mươi mốt rồi, tội gì mà vừa chia tay liền khiến hai người sống chết không qua lại với nhau. Hôm qua cô ấy còn mất ngủ cả đêm, chỉ sợ gặp anh sẽ lúng túng”.
Tôi hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ, có lời mà không thể nói thật là đau khổ, tên đê tiện này rốt cuộc vì sao phải khiến cho tôi thấp kém đến vậy.
Anh ta đứng trước mặt tôi, thở phào một hơi như trút được gánh nặng, “Cũng phải, tôi luôn lo lắng Tiểu Tiên hận tôi, nếu cô ấy cảm thấy việc này đã qua, tôi đương nhiên cũng rất vui mừng”.
Tôi thầm chửi trong lòng, anh nằm mơ đi, xuống cửu tuyền gặp anh, cho dù uống canh Mạnh Bà[1], dựa vào bản năng động vật, tôi cũng nhổ đờm lên mặt anh.
[1] Món canh linh hồn phải uống để quên cuộc đời đã qua trước khi đi đầu thai kiếp mới.
“Vậy quá tốt rồi”, Vương Tiểu Tiện nói một cách vui vẻ, “Vậy thế này đi, anh là đàn ông, chủ động chút, ôm Tiểu Tiên một cái, việc này chúng ta coi như cho qua”.
Tôi và anh ta đều sững sờ, anh ta không cam tâm, tôi không nguyện ý, phim thần tượng Hàn Quốc cũng không diễn như vậy.
“Nhanh lên, nhanh lên, hai người ôm một cái xóa bỏ hận thù, sau này tôi cũng không phải lo nghĩ, cùng Tiểu Tiên thoải mái bên nhau, ôm một cái đi mà, thế giới này tràn ngập tình yêu, hai người sao có thể đến bước này cũng không muốn đi qua”.
Anh ta bị tẩy não bởi vẻ tràn đầy nhiệt tình của Vương Tiểu Tiện, có lẽ cảm thấy sau cái ôm này, cuộc đời sẽ lập tức trở nên bằng phẳng thênh thang, không có hậu họa, thế là anh ta dũng cảm bước lên một bước. Tôi vừa định tránh đi, Vương Tiểu Tiện đẩy tôi một cái từ phía sau, tôi lao vào lòng anh ta, anh ta lại dang rộng vòng tay, dùng tay vỗ vỗ lưng tôi.
Cuối cùng tôi không kiềm chế được, đang định hở răng lớn tiếng chửi, Vương Tiểu Tiện lại biến sắc ở đằng sau tôi, dùng ánh mắt “gắng sức thoát ra” với tôi.
Trong nháy mắt, tôi hiểu được Vương Tiểu Tiện muốn diễn hồi nào.
Tôi ra sức đẩy anh ta, anh ta loạng choạng, suýt ngã xuống đất, đồng thời lúc ấy, Vương Tiểu Tiện căng cổ họng lên gào, “Ôi ôi ôi! Đang làm cái gì đấy? Anh có còn là đàn ông không!”.
Theo tiếng gào lớn của Vương Tiểu Tiện, mọi người vốn đều tản ra xung quanh nói chuyện, chớp mắt đã xúm vào, mọi người đều nhìn thấy cảnh tôi cố gắng thoát ra khỏi vòng tay anh ta, lời thuyết minh của Vương Tiểu Tiện cũng thật rõ ràng, êm ái, muốn nghe không rõ cũng khó.
Anh ta sững sờ tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc. Vương Tiểu Tiện gào lên tiếp, “Tôi đã từng cảnh cáo anh rồi, đừng có quấy rầy Hoàng Tiểu Tiên nữa!”.
Tôi dùng tay bịt miệng, vờ xấu hổ và giận dữ, cuối cùng có thể mở miệng lên gào, “Rốt cuộc anh muốn làm gì hả? Tôi đã nói rõ ràng, chúng ta đã chia tay rồi!”.
“Đi làm thì chặn đường cô ấy, tan làm chặn trước cửa nhà cô ấy, điện thoại không nghe thì đổi sang gửi tin nhắn, anh vẫn thật cổ điển, bình thường cũng coi như xong, hôm nay còn tới tận nơi này náo loạn, ban ngày ban mặt, cho dù anh không coi phép tắc kỉ cương ra gì, kẻ đứng cạnh cô ấy vẫn còn đang thở, anh trai à, anh coi như tôi mù à?”.
Anh ta thở hồng hộc như trâu, ánh mắt kinh hoàng, muốn nói gì đó nhưng không thốt ra lời.
Đám đông bên cạnh đứng xem thì thầm to nhỏ, “Chuyện gì đấy?”, “… Người đàn ông này đuổi theo bạn gái cũ tới tận đây, còn bước lên sờ soạng ôm ấp”.
Anh ta chỉ tôi, ngón tay run rẩy, mở miệng muốn nói gì đó.
Nhưng Vương Tiểu Tiện đẩy tay anh ta ra, “Chỉ, chỉ, chỉ, chỉ cái gì mà chỉ! Giảng viên đại học không dạy anh tôn trọng riêng tư công dân à, giáo viên tiểu học không dạy anh phải hiểu văn minh, lễ phép à? Tiểu Tiên chia tay anh vì lí do gì, trong lòng anh vẫn còn chưa rõ ư? Đừng ép Tiểu Tiên nói ra việc khốn ấy của anh, cả đời này của Tiểu Tiên là kí hợp đồng trọn đời cho anh hay thế nào? Cả đời chỉ có thể phục vụ một người như anh chắc?”.
Mặt anh ta đỏ tím, màu sắc đó rất tương xứng với màu răng trong miệng tôi, tôi không cách nào nói chuyện, chỉ có thể cố gắng hết sức phối hợp với Vương Tiểu Tiện bằng nét mặt, làm ra vẻ vô cùng sợ hãi, ngoài ra còn thêm vẻ mặt không muốn nhìn lại quá khứ.
Vương Tiểu Tiện hai tay đút túi quần, sau đó nói một cách bình tĩnh, “Còn bước lên hùng hổ uy hiếp tôi, định làm gì, cướp hôn à? Anh nhớ lầm thời gian rồi đấy. Trong đám cưới của người khác mà anh náo loạn như vậy, anh gọi điện về nhà hỏi cha mẹ anh xem làm vậy có thích hợp không?”.
Các bạn học xung quanh đều há hốc miệng phấn khích quá độ, cuối cùng không còn im lặng quan sát, nhao nhao lên, có người qua khuyên Vương Tiểu Tiện nguôi giận, có người qua an ủi tôi, nhiều hơn là đứng bên cạnh anh ta chân thành khuyên anh ta biết chút nguyên tắc.
Chính lúc khu vực chúng tôi mù mịt khói lửa chiến tranh thì “Wedding March” bắt đầu vang lên.
Có người nói lớn, “Có bản lĩnh thì hôm nay cướp cô gái về làm lễ cưới, không có bản lĩnh thì hôm khác làm loạn, việc này mà cũng đem đến đây”.
Tiếng nhạc dần dần to hơn, mọi người ào ào tản ra, trở về chỗ ngồi, chờ cô dâu xuất hiện.
Vương Tiểu Tiện ôm chặt vai tôi, “Chúng tôi cũng về chỗ ngồi, đừng sợ, có anh đây”.
Chúng tôi quay về chỗ ngồi, bỏ lại mình anh ta hốt hoảng căm hận trong đám đông chỉ chỉ trỏ trỏ.
Vương Tiểu Tiện nhân lúc người ta không chú ý, thở một hơi dài, sau đó nói bên tai tôi, “Thoải mái không?”.
Tôi gật đầu mạnh.
“Cười một cái”.
Tôi nửa bịt miệng, cười hở răng về phía anh ta, màu đỏ lóe lên.
Vương Tiểu Tiện vẻ mặt đầy hưởng thụ, “Đáng rồi!”.
Tôi lén lút hỏi anh ta, “Nếu như hôm nay anh ta đi cùng bạn gái, chiêu này của anh hoàn toàn không dùng được”.
Vương Tiểu Tiện nhìn tôi, lộ ra nụ cười gian ác, “Cô cảm thấy tôi là loại người làm loạn giang hồ chỉ mang theo một kế hoạch thôi á?”.
Hôn lễ bắt đầu, tôi cũng còn hơi hoảng hồn, ánh mắt lơ đãng nhìn cô bạn học mặc áo cưới với nét mặt tràn đầy ngọt ngào trên sân khấu.
Vương Tiểu Tiện làm loạn như vậy, tôi từ một kẻ xui xẻo rơi vào tình cảnh bị vứt bỏ, lắc người một cái liền biến thành người thay lòng đổi dạ, bụng dạ nham hiểm. Nhưng không hề nghi ngờ, tôi thích thân phận mới này của mình hơn.
Bởi vì tôi biết, cùng với từng ngày trôi qua, sự lưu luyến chưa dứt của tôi dành cho anh ta sẽ có một ngày kết thúc, những ngày tháng tiếp theo, gút thắt trong lòng tôi đó là: Dựa vào cái gì mà người quay đi nói tạm biệt trước lại là anh?
Vương Tiểu Tiện đã đẩy lùi hậu họa cho tôi như vậy.
Trên sân khấu bắt đầu phát đoạn phim ngắn tứ lúc gặp gỡ cho tới lúc yêu nhau của hai người bạn, giọng thuyết minh nũng nịu, âm nhạc đầy cảm xúc khiến mọi người dưới khán đài đều xúc động, cách một đám người, tôi nhìn bóng lưng anh ta bất động, giống như một năm trước đây, lưng hơi còng xuống, đuôi tóc cuộn lại thành túm một cách buồn cười.
Lúc này, anh ta như ngồi trên tấm thảm đinh giữa đám đông, lén lút đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Anh ta quay người, lại nhìn thấy tôi trong đám đông một lần nữa, tôi cười với anh ta, giống như Vương Tiểu Tiện yêu cầu, vừa dịu dàng, hướng nội, lại quyến rũ.
Anh ta cũng cố gắng nhìn tôi một cái, ánh mắt cũng vẫn trong trẻo như vậy, đầy ắp sự thù hận.
Như thế là đúng đấy, không cần cảm thấy có lỗi với tôi, không cần mềm lòng, khi nhớ đến tôi không cần nghĩ “Ôi chao, tôi từng làm tổn thương cô ấy một cách vô tình xiết bao”. Mỗi lần nghĩ tới mối tình này đã để lại cho anh ta sự mềm mại, ngọt ngào, đa sầu đa cảm như vậy, tôi liền cảm thấy mặt bị tát mạnh một cách hết sức chân thật. Tôi chẳng thích sự ân hận của anh ta, tôi chẳng thích anh ta nói anh ta mắc nợ tôi, thứ tôi cần chính là quan hệ bình đẳng như vậy, trong mối tình này, chúng ta thực sự từng yêu đối phương, tới khi kết thúc, cũng thực sự hận đối phương, anh ta bất nhân thì tôi bất nghĩa, tôi muốn anh ta biết rằng chúng ta ngang sức ngang tài.
Dần dần tôi nghe không rõ người dẫn chương trình đang nói gì nữa, cô bạn học trên sân khấu cười ngốc nghếch mệt mỏi, bên cạnh cô, chú rể có gương mặt mũm mĩm cũng mơ hồ, vây quanh tôi là tiếng chạm cốc, tiếng cười giả dối được phóng lớn gấp nhiều lần, còn có hương thơm của hoa bách hợp pha lẫn mùi thuốc lá, trong đám đông tôi âm thầm tấn công bóng dáng phía xa của anh ta với vẻ mặt không biến sắc, tôi nhớ tới rất nhiều, rất nhiều chuyện cũ trước kia, có người luôn miệng nói chúc mừng, có người luôn miệng nói đừng khách sáo, có người đang nói sớm sinh quý tử, có người đang nói sớm muộn gì cũng tới lượt bạn, có người uống rượu say bắt đầu ăn nói lung tung, có người ha ha cười lớn, có người đã khóc.
Người đột nhiên khóc đó là tôi.
Vương Tiểu Tiện quay người nhìn tôi, nói “Cô vui quá hóa buồn à?”.
Tôi chết lặng gật đầu.
Thật không ngờ, bộ phim tình yêu liên quan tới chúng tôi chỉ có thể có một kết thúc hạng B.
Cô bạn học và anh chồng mũm mĩm của cô ấy bắt đầu kẻ xướng người họa trên sân khấu, cô bạn tôi nói: Cho dù sinh lão bệnh tử. Anh béo nói: Cho dù sinh lão bệnh tử. Bạn tôi nói: Tôi đồng ý. Anh béo nói: Tôi đồng ý.
Nước mắt tôi đột nhiên không sao ngừng được, bên cạnh cũng không có khăn giấy, tôi đành kéo cà vạt của Vương Tiểu Tiện lau nước mắt.
Vương Tiểu Tiện giải thích với người bên cạnh: Cảm động đấy.
Sau đó quay người nói với tôi: Chiếc cà vạt này là tôi mượn anh rể, nhất định đừng lau nước mũi, xin cô đấy.