36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 1: Là Ai Phái Cô Đến Bên Cạnh Tôi





Mười hai giờ đêm, sự sầm uất của Đông Thành còn chưa hoàn toàn biến mất, một chiếc xe Aston Martin màu đen nhanh chóng chạy trên đường phát ra tiếng động cơ ầm ĩ.

Trong ghế sau xe, một nam một nữ ngồi hai bên, nhìn chằm chằm nhau.
Lúc này, mày kiếm đen dày của người đàn ông nhíu chặt, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, mang theo chút tìm tòi, nhìn chằm chằm cô gái đối diện.
Cô gái mặc váy cưới, chiếc váy gợi cảm để lộ ra xương quai xanh và đầu vai xinh đẹp của cô, trong vẻ đẹp đó mang theo chút quyến rũ.
Cô lười biếng nghiêng người dựa vào ghế ngồi, đôi mắt có chút men say, nhìn chằm chằm người đàn ông, khóe miệng nhếch lên độ cong cười mà như không cười, nháy mắt với người đàn ông kia, trong giọng nói lười biếng có chút khiêu khích: “Tối nay, dám không?”
Người đàn ông nhếch miệng, tươi cười mị hoặc lại nguy hiểm, anh nâng người đè lên, cúi đầu ngậm chặt lấy môi cô.

Đôi môi mỏng khêu gợi mới chạm vào đôi môi trơn bóng non mềm của cô, đã xảy ra là không thể ngăn cản được, đòi hỏi sâu hơn.

Động tác của anh hơi thô bạo, cô gái muốn phản kháng theo bản năng, nhưng bởi vì tác dụng của cồn, dẫn đến động tác mềm mại mang theo men say, càng giống như muốn nhưng vờ từ chối, kích thích hoàn toàn khát vọng của người đàn ông.

Người đàn ông càng có động tác mãnh liệt hơn, mãi đến khi anh cảm thấy người trong lòng bởi vì không thở được sắp ngất đi, mới dừng lại!
Kỳ Minh Viễn ép mình buông cô ra, ngón tay khớp xương rõ ràng không nỡ rời khỏi người cô, lòng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt cô, giọng nói khàn khàn có chút vui sướng vì mất mà tìm được: “Ái Vi, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.”
Tìm cô năm năm, đi tới tất cả những quốc gia mà cô sẽ đến, cuối cùng đêm nay về nước tìm được cô, anh không thể không thừa nhận, cô mặc váy cưới thật sự rất đẹp.
Kỳ Minh Viễn ôm chặt người trong lòng, trong lòng vô cùng cảm kích, mặc váy cưới chạy ra, như vậy là kết hôn không thành, như thế rất tốt!
Kỳ Minh Viễn hơi nhếch miệng lộ ra nụ cười nguy hiểm, dám cướp đoạt cô với anh, người đàn ông kia chán sống rồi!
Nằm trên tầng cao nhất của khách sạn An Bình là một khu vực tư nhân, đây là nơi có tầm nhìn đẹp nhất ở Đông Thành, nơi này chỉ thuộc về một người – Kỳ Minh Viễn.
Lúc Lăng Tử Yên được ôm xuống xe, người đã tỉnh táo hơn.

Tuy cô uống nhiều rượu, nhưng mà men say dần mất đi, còn ngủ một lát, lúc này người có chút tỉnh táo.

Chỉ là toàn thân cô vẫn vô lực như cũ, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào lồng ngực cường tráng dày rộng của Kỳ Minh Viễn, để mặc anh ôm cô, đi vào trong thang máy rành riêng cho anh!
Không có camera trong thang máy, Kỳ Minh Viễn không đợi cửa thang máy khép lại hoàn toàn đã đặt cô xuống, thân thể cao lớn lập tức đè cô lên vách tường bóng loáng trong thang máy, chuẩn xác không lầm hôn lên môi cô.
Giống như đứa bé được ăn đồ ăn ngon khát vọng đã lâu, tùy ý điên cuồng gặm nhấm, động tác thô bạo lại kinh nghiệm phong phú tàn sát răng môi, cái cằm gợi cảm đáng yêu, cùng với cái cổ trắng nõn như thiên nga trắng của cô.
Lăng Tử Yên muốn đẩy anh ra theo bản năng, nhưng nghĩ tới chuyện phản bội mà mình vừa trải qua ở buổi chiều cùng với mục đích tối nay, cô lập tức từ bỏ vùng vẫy, để mặc người đàn ông ôm cô ra khỏi thang máy, vội vàng mở cửa phòng rồi đóng lại.

Thân thể to lớn của anh đè cô lên ván cửa, Lăng Tử Yên nghe thấy rõ tiếng váy cưới của mình bị xé rách...
Một đêm này rất điên cuồng, Lăng Tử Yên không nhớ rõ anh muốn cô bao nhiêu lần, chỉ biết cô gần như cả đêm đều cầu xin anh nhẹ một chút chậm một chút, mãi đến lúc ngất đi.
Nhưng cho dù thế nào cô cũng không nghĩ tới chính là, lúc mình tỉnh dậy, đối mặt lại là lửa giận ngút trời của người đàn ông.

Rõ ràng là anh đã sớm tỉnh dậy, toàn thân là bộ âu phục đặt may riêng phẳng phiu, càng khiến dáng người anh trở nên cao hơn.

Anh cảm nhận được cô đã tỉnh nên xoay người lại, biểu cảm giận không kiềm chế được.
Lăng Tử Yên chịu đựng đau nhức như bị xe lửa nghiền qua trên người, muốn ngồi dậy rời khỏi giường, nhưng động tác của người đàn ông nhanh hơn, chỉ hai ba bước đã đi tới trước mặt cô.

Cánh tay dài của anh vươn ra nắm chặt lấy hai gò má của cô, cầm mạnh tới mức hàm răng của cô đau đớn.
“Nói, rốt cuộc cô là ai? Vì sao lại tiếp cận tôi? Là ai bảo cô phẫu thuật thẩm mỹ? Là ai phái cô tới?” Anh tức giận trừng cô, giống như cô làm chuyện gì không thể tha thứ.
Biểu cảm của Lăng Tử Yên kinh ngạc nhìn anh, không rõ anh phát bệnh thần kinh gì.

Nhưng mà quanh người anh tỏa ra tức giận, khiến cô biết được rõ, cô phải trả lời câu hỏi của anh, còn phải trả lời thành thật, cho nên cô run run mở miệng:
“Tôi...!Tôi tên là Lăng Tử Yên, là cô cả của tập đoàn Lăng Thiên, ngày hôm qua tôi kết hôn, nhưng mà em gái tôi mang thai con của chồng tôi, anh ta lại không chịu ly hôn, cho nên tôi mới tìm anh, hi vọng làm vậy có thể khiến nhà họ Chung đồng ý ly hôn...!Còn nữa, tôi chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không có người sắp xếp tôi tiếp cận anh!”
Biểu cảm của Kỳ Minh Viễn âm trầm nhìn chằm chằm gương mặt tràn ngập sợ hãi của Lăng Tử Yên, anh từng nghiên cứu về tâm lý học, tất nhiên là nhìn ra được cô không nói dối.
Kỳ Minh Viễn chậm rãi buông gò má cô ra, đứng bên giường nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn giống trong trí nhớ!
Không phải cô ấy!
Vậy mà không phải cô ấy!
Năm năm, anh tìm cô ấy năm năm, gần như điều tra tất cả những nơi cô có khả năng đến, vốn tưởng rằng cuối cùng tối nay cũng đạt thành mong muốn, nhưng mà lúc anh tiến vào trong thân thể cô, cảm nhận được một tầng ngăn cản, cộng thêm vết máu trên khăn trải giường, anh biết chắc người phụ nữ trước mặt không phải là cô ấy.
Bởi vì vào năm năm trước, anh đã muốn cơ thể cô ấy, cô ấy không có khả năng còn là xử nữ.
Nhưng nếu hai bọn họ không phải là cùng một người, sao có thể giống tới mức như cùng một khuôn khắc ra như thế này chứ?
Năm năm trước, anh nhớ rất rõ cô ấy nói cô ấy là con gái một, không có khả năng có chị em song sinh.

Như vậy, rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Thật sự không phải là cô sao?
Kỳ Minh Viễn nhìn chằm chằm gương mặt Lăng Tử Yên, lông mày thanh tú, đôi mắt sáng ngời bức người, cái mũi cao thẳng, cùng với đôi môi anh đào gợi cảm phấn nộn hơi nhếch lên cao, đều là bộ dạng trong ký ức của anh, không có một chút khác biệt nào, sao có thể không phải là cô ấy được?
“Cô rất giống một cô gái tôi quen! Cô từng gặp cô ấy chưa?” Kỳ Minh Viễn nhìn chằm chằm cô hỏi, trong giọng nói giống như cô có thể cho anh một đáp án anh khát vọng.
“Tôi chưa từng gặp cô gái nào giống tôi cả, cha mẹ tôi chỉ có mình tôi là con gái!” Lăng Tử Yên thành thật trả lời.
Cha cô và mẹ cô thật sự chỉ có mình cô là con gái, còn em gái mang thai con của chồng cô, chỉ là cùng cha khác mẹ.
“Được, được lắm!” Gương mặt Kỳ Minh Viễn lập tức trở nên âm trầm: “Lúc tôi quay về, tôi không hi vọng nhìn thấy cô nữa!”
Dứt lời, anh không quay đầu lại rời khỏi phòng!
Lăng Tử Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn xung quanh một lát, trên sàn là váy cưới của cô tối qua bị xé rách, sớm đã không thể mặc, Lăng Tử Yên đành phải lấy một chiếc áo sơ mi đàn ông trong tủ ra mặc vào.
Thân hình anh cao lớn, áo sơ mi của anh mặc lên người cô cao một mét sáu lăm, nghiễm nhiên trở thành một chiếc váy, Lăng Tử Yên rất hài lòng, cẩn thận đẩy cửa ra ngoài.
Trong phòng khách ở bên ngoài không có ai, nhưng bên ngoài cửa sổ sát đất, trên thảm cỏ nhân tạo chiếm diện tích hơn phân nửa tầng cao nhất, người đàn ông quay lưng về phía cô đứng bên cạnh rào chắn, quan sát thành phố ở phía dưới.

Ánh sáng sau giờ ngọ chiếu lên trên người anh, khiến anh giống như thiên thần đang thị sát nhân gian, tự phụ không thể trèo cao.
Nhưng chỉ cần nhớ tới lửa giận trên mặt anh vừa rồi, Lăng Tử Yên không dám đi trêu chọc anh, vội vàng thay giày của mình ở cửa, rời đi giống như bỏ trốn.
Kỳ Minh Viễn đứng trên mái nhà, nhìn bóng dáng Lăng Tử Yên dưới chân, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số: “Điều tra về cô cả của tập đoàn Lăng Thiên, tôi muốn tất cả tài liệu về cô ấy!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.