“Em sẽ có con, đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta đều rất khỏe mạnh, chúng ta nhất định sẽ có con!” Kỳ Minh Viễn ôm cô nói.
“Lỡ như không thì sao?” Cô giống như đang bị lời nguyền ấy ám vậy, luôn lo lắng rằng mình không có con, ”Lăng Tuyết Lan nguyền rủa em, con của cô ta cũng nguyền rủa em, em rất sợ hãi, nghe nói thai nhi không có cơ hội chào đời oán khí rất nặng, con của Lăng Tuyết Lan nhất định sẽ theo ám em! "
“Tử Yên!” Giọng Kỳ Minh Viễn đột nhiên trở nên nghiêm trọng, anh buông Lăng Tử Yên ra, hai tay ôm lấy gương mặt của cô, vẻ mặt rất nghiêm túc, rất kiên quyết nói với cô: “Em là đang suy nghĩ lung tung bậy bạ thôi, nghe anh nói đi, em rất là khỏe mạnh, anh cũng khỏe mạnh, cho nên chúng ta chắc chắn sẽ có con, em nói cho anh biết, có phải bây giờ em đang muốn có con không?"
"Em! " Lăng Tử Yên bị anh hỏi, cô chỉ là sợ mình không có con, nhưng hiện tại cô không muốn có con, cô mới hai mươi hai tuổi, thanh xuân tuyệt vời phía trước chưa hưởng được bao nhiêu, cô định chờ đến khi hai mươi lăm tuổi rồi mới sinh con!
“Trả lời anh, em có muốn có con không? Nếu em muốn, anh sẽ không áp dụng biện pháp tránh thai nữa!” Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, cũng không có biểu hiện nói dối một chút nào.
“Tạm thời em vẫn chưa muốn!” Lăng Tử Yên nói lời thật lòng: “Em muốn đợi đến khi hai mươi lăm tuổi rồi mới sinh con!”
Khi cô và Chung Khải Trạch dự định kết hôn, cô cũng lên kế hoạch như thế.
“Vậy chúng ta sẽ tiếp tục sử dụng biện pháp an toàn!” Kỳ Minh Viễn mỉm cười ôm lấy cô một lần nữa.
“Em vẫn còn sợ!” Lăng Tử Yên biết, bản mình là sợ không nói được lời nào, nhưng loại cảm xúc này vẫn vây lấy cô, khiến cô rất sợ hãi, lo lắng bản thân không thể sinh con.
“Hay vầy đi, bây giờ chúng ta dậy, đi đến khoa sản phụ kiểm tra triệt để trước, anh cũng đến khoa nam kiểm tra, hửm?” Kỳ Minh Viễn biết chỉ cần bệnh viện đưa cho cô một câu trả lời khẳng định thì cô sẽ yên tâm ngay.
“Được!” Lăng Tử Yên gật đầu, đối với người nghi ngờ sức khỏe của mình, bỏ tiền ra kiểm tra chính là bỏ tiền ra mua sự an tâm!
“Nào, dậy thôi, chúng ta mau qua đó, cũng không làm trễ tiết dạy của em!” Kỳ Minh Viễn nói xong đỡ cô dậy, hai người cùng nhau bước xuống giường, cùng nhau đi vào phòng tắm rửa, vào phòng thay áo quần áo, và sau đó, nắm tay nhau đi xuống cầu thang.
Bởi vì đi kiểm tra sức khỏe, hai người cũng không có ăn sáng, sau khi xuống lầu liền đi thẳng ra gara, lái xe đến bệnh viện Lam Tinh!
“Vậy thì em đi đây, tạm biệt!” Lăng Tử Yên vẫy tay chào anh rồi bước vào cổng trường!
Kỳ Minh Viễn đứng ngoài cửa và nhìn cô đi vào, cho đến khi cô biến khỏi tầm mắt của anh, anh mới lái xe đi đến quốc tế Hải An!
Lăng Tử Yên bước vào phòng làm việc, vừa đẩy cửa vào, cô theo bản năng mà nhớ tới cơn ác mộng sáng nay, trong lòng rất sợ hãi, sau khi vội vàng tìm tài liệu giảng dạy trên bàn, liền bước ra khỏi văn phòng, tiếng đóng cửa cùng bởi vì sự khẩn trương của cô mà trở nên vô cùng lớn.
“Tử Yên, cô làm sao thế?” Bùi Ngọc Trân bước ra từ phòng bên cạnh, bị vẻ lo lắng khi đóng cửa của Lăng Tử Yên làm cho sợ hãi, cô ta vội vàng bước đến bên cạnh cô quan tâm hỏi han.
“Không có chuyện gì, chỉ là có chút sợ hãi!” Lăng Tử Yên có chút e ngại nhìn Bùi Ngọc Trân.
“Tối hôm qua gặp ác mộng!” Nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Tử Yên, Bùi Ngọc Trân thản nhiên mà đoán: “Hay là, đổi văn phòng đi!
“Bây giờ còn văn phòng dư nào nữa đâu!” Lăng Tử Yên quay người cùng đi về phía cầu thang với Bùi Ngọc Trân.
"Cũng phải, lần trước đã tìm một số giáo viên mới, giáo viên dạy môn phụ còn hai người nữa là đủ một phòng!" Bùi Ngọc Trân nói: “Hay là như vậy đi, tôi đổi với cô, gan tôi lớn lắm nên không sợ!"
“Thật không tốt, văn phòng đó đã bị người ta cho mấy thứ đó vào!” Lăng Tử Yên không muốn người bạn tốt của mình vì giúp mình mà gánh chịu những chuyện tồi tệ như vậy.
.