Nhiệt độ trong phòng làm việc giảm xuống mấy độ, Lăng Tử Yên cũng chú ý tới, cô quay đầu nhìn lướt qua máy điều hòa, phát hiện nhiệt độ không hề thay đổi, đôi mắt hạnh xinh đẹp nghi ngờ đảo quanh phòng họp, rốt cuộc cũng biết là nơi nào phát ra nguồn khí lạnh lẽo đó.
“Ngoan ngoãn đọc sách, mắt đừng nhìn lung tung!” Anh thò tay xuống dưới bàn nắm chặt lấy đầu gối của cô.
Lăng Tử Yên cảm thấy hơi nhột, không biết có phải mình đang làm gián đoạn cuộc họp hay không, vì vậy cô ngoan ngoãn gật đầu với anh, cầm cuốn sách hôm qua chưa đọc xong rồi lặng lẽ ngồi sang một bên mà đọc.
Nhiệt độ trong phòng họp cuối cùng cũng trở lại bình thường, tất cả lãnh đạo cấp cao trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm, cuộc họp lại tiếp tục!
Cuộc họp kéo dài cả một buổi chiều, dù hết giờ tan sở vẫn chưa kết thúc, điều này là bình thường ở Quốc tế Hải An.
Nhưng ngay khi cuộc thảo luận giữa các lãnh đạo cấp cao đang diễn ra sôi nổi, đột nhiên, một âm thanh ục ịch phá vỡ một lãnh đạo đang say sưa thuyết trình.
Anh ta cau mày, ngừng nói, đồng thời âm thanh ục ịch đó càng lúc càng rõ ràng.
Mọi người nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh đó, ánh mắt đều rơi vào trên người Lăng Tử Yên.
Lăng Tử Yên một tay cầm sách, tay kia xoa bụng khiến tai cô đỏ lên vì xấu hổ.
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi, sáng mai lại tiếp tục, tan họp!” Kỳ Minh Viễn nào nỡ để cô vợ nhỏ bé của mình đói bụng, chỉ hạ lệnh một tiếng, kết thúc cuộc họp hôm nay vẫn chưa thảo luận ra kết quả như mong muốn.
Các vị lãnh đạo khác tuy rất ngạc nhiên nhưng đều nghe lời sếp nói rồi thu dọn đồ đạc đứng dậy ra về.
Lăng Tử Yên thấy vậy, vội vàng tìm kiếm vị lãnh đạo trẻ tuổi đó trong đám đông, nghe thấy có một lãnh đạo trưởng thành hơn gọi anh ta một tiếng: "Thiệu Vũ".
Lăng Tử Yên liền lập tức nhớ ngay cái tên này.
"Anh! " Lăng Tử Yên ngay lập tức nghĩ đến mép bồn tắm đêm qua, bị anh!
Cô nhất thời đỏ bừng xấu hổ, liên tục đấm mạnh vào người anh: “Không đứng đắn gì hết, đáng ghét!"
Kỳ Minh Viễn nắm lấy tay cô kéo cô vào trong lòng mình: "Đáng ghét? Hửm? Thật sự đáng ghét vậy sao? Biểu hiện tối hôm qua của em, anh nhìn không ra là em đang ghét đấy!"
“Không nói chuyện với anh nữa!” Lăng Tử Yên xấu hổ khi mãi thảo luận những vấn đề này với anh, đặc biệt là trong phòng họp, cô lại càng xấu hổ hơn.
Cô vùng vẫy khỏi anh, muốn chạy ra khỏi phòng họp, nhưng lại vì quá vội vã mà tông phải một thiết bị bên cạnh, thiết bị không nặng bị cô tông một cái thì dịch chuyển vị trí, đồng thời cũng khiến cô vấp té.
Kỳ Minh Viễn cảm thấy đau xót, vội vàng chạy đến đỡ cô, nhưng lại chậm hơn một bước, cô bị ngã xuống sàn đất, đầu gối đập vào sàn nhà tạo ra một tiếng kêu rất lớn.
“Tử Yên!” Kỳ Minh Viễn nhanh chóng bế cô lên ngồi trên ghế, tỏ vẻ vô cùng lo lắng, kiểm tra xem trên người cô có bị thương ở đâu không: “Em đau ở đâu? Hả?
“Đầu gối đau quá!” Lăng Tử Yên nhìn xuống đầu gối của mình, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đen dài đến đầu gối.
Trên đầu gối của cô ấy xuất hiện một màu tím nhạt.
vừa tông phải đã xuất hiện vết bầm, có thể thấy là rất đau, ngày mai chắc chắn tái xanh cho coi.
“Để anh xem!” Kỳ Minh Viễn cẩn thận nhấc đầu gối lên: “Phải bôi thuốc ngay, nếu không ngày mai sẽ rất đau đấy!”
“Bây giờ cũng đã rất đau rồi.
” Lăng Tử Yên cố kìm lại tiếng khóc.
“Nhìn này!” Kỳ Minh Viễn cảm thấy đau khổ, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cô, giọng điệu như trách móc, nhưng anh cảm thấy đau lòng cho cô, hơn nữa còn tự trách bản thân mình, “Chạy cái gì mà chạy? Bộ anh ăn thịt em sao? Con bé ngốc!”.