36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 141: Anh Rất Nhớ Em





Gió đêm nhè nhẹ, bóng đêm ngày càng dày đặc thêm, Kỳ Minh Viễn cõng Lăng Tử Yên, chậm rãi đi trên con đường chính của Hương Lan Uyển, nơi này có công nhân vệ sinh riêng quét dọn, bởi vậy trừ một hai chiếc lá cây thì không còn thứ gì khác, cả con đường đều vô cùng sạch sẽ.
Bước chân của Kỳ Minh Viễn vô cùng nhẹ nhàng, đối với người từng chịu qua huấn luyện đeo vật nặng khắc nghiệt như anh thì cân nặng của cô không tính là gì, không thể khiến anh phải đỏ mặt, thở gấp: "Sao hôm nay lại cứ muốn đi thăm Trang Thiệu Vũ?"
"Thì ra anh ta họ Trang, cái họ này hay quá!" Lăng Tử Yên cực kỳ thành thật nói.
"Hả?" Kỳ Minh Viễn nhíu mày, cô lại dám ở trước mặt anh khen người đàn ông khác, đúng là không thể nhịn được.


Bàn tay đặt lên eo cô dùng sức cấu một cái: "Dám nói họ của người đàn ông khác hay à?"
"Ai da!" Lăng Tử Yên bị anh cấu có chút ngứa, nhịn không được uốn éo trên lưng anh: "Sao anh lại cấu người ta, lỡ như bị ai nhìn thấy thì xấu hổ lắm!"
"Chỗ này trước mắt ngoại trừ nhà chúng ta và Lome, cũng không có người ở, huống chi, Lome và Hàn Thiệu Huy đang hưởng thụ bữa tối của hai người, làm gì có tâm tư để ý tới chúng ta!" Anh cười xốc cô lại trên lưng, sau đó tai lại bóp bóp cô: "Mau nói, vì sao cứ đi thăm Trang Thiệu Vũ?"
"Vì người ta trẻ tuổi!"
"Bà Kỳ này, thân là ông Kỳ, tôi phải nhắc nhở bà, chồng của bà năm nay mới hai mươi tám thôi đấy!" Trong giọng nói của Kỳ Minh Viễn nồng đậm mùi giấm chua.
Lúc này Lăng Tử Yên mới hoàn toàn cảm nhận được sự ghen tuông, đưa tay ôm lấy cổ anh, đột nhiên hôn vào cổ anh một cái: "Anh Kỳ, tôi biết, nhưng anh trẻ hơn người ta à? Được rồi, nói thật với anh, em thăm anh ta là vì anh ta có thể cùng anh tham gia cuộc họp cấp cao, cũng là người trẻ tuổi nhất.

Em nghĩ nếu như anh ta là nhân viên cấp cao trong công ty của anh, bình thường nhất định bận rộn công việc, ở tuổi này không biết có bạn gái chưa..."
Lăng Tử Yên nói tới đây, cảm giác bàn tay của người nào đó lại muốn bóp cô, Lăng Tử Yên vội vàng uốn éo người: "Anh chớ làm loạn, nghe em nói đã, vì Ngọc Trân cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, cha mẹ cô ấy cũng sốt ruột cho việc thành gia lập thất của cô ấy, cho nên muốn để ý giúp cô ấy vài người trẻ tuổi có tài ở bên cạnh annh, nếu có người thích hợp thì giật dây cho cô ấy."

"Em đang định làm bà mối đấy à." Mặc dù cô giải thích rồi, nhưng Kỳ Minh Viễn vẫn xoa vừa bóp trên người cô, hết cách, ai bảo vợ anh mềm mại như vậy!
"Ừ, Ngọc Trân tốt với em như vậy, cho nên em phải báo đáp cô ấy một chút, đúng không.

Huống chi, hôm nay người ta còn đổi phòng làm việc cho em đấy!" Lăng Tử Yên ôm cổ Kỳ Minh Viễn đáp lại.
Thật ra không có cô gái nào tự nguyện độc thân, chỉ là bên người không có người đàn ông nào làm cho cô ấy có xúc động muốn gả.
Bởi vậy, Bùi Ngọc Trân nghe được Lăng Tử Yên nói có tin tức tốt cũng thấy vui mừng.
"Vào mỗi dịp giữa năm và cuối năm, Quốc Tế Hải An đều sẽ tổ chức tiệc.

Bữa tiệc vào giữa năm là để tổ chức cho nhân viên đi du lịch, năm nay sẽ tới một hòn đảo tư nhân nhỏ ở Hải Nam, đến lúc đó tất cả các nhân viên cấp cao đều có thể dẫn theo người nhà đi cùng!" Lúc tản bộ tối qua, Kỳ Minh Viễn đã nói với Lăng Tử Yên về việc dẫn theo Bùi Ngọc Trân rồi: "Thời gian đã định vào cuối tuần, tối thứ sáu xuất phát, tối chủ nhật sẽ về."

"Tử Yên, cô là tốt nhất!" Bùi Ngọc Trân kéo tay cô: "Bây giờ có thể về nhà nói với mẹ của tôi, mấy cuộc sắp xếp xem mặt mà bà chuẩn bị đều hủy hết!"
Có Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn chuẩn bị đoàn tinh anh cho cô ấy, cô ấy còn cần mẹ tìm những người ở đẩu đâu xem mắt làm gì.
"Ừ, có thể, đừng lãng phí thời gian nữa." Lăng Tử Yên gật đầu với cô ấy, hai người vừa đi vừa cười hướng về phía cổng trường học.
Bọn họ lại không biết, sau lưng Lăng Tử Yên, Vạn Giang Lộ, chủ nhiệm lớp năm năm nhất đang chậm rãi đi theo phía sau hai người, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tử Yên và Bùi Ngọc Trân đều là ghen ghét, thẳng cho đến khi hai người đi xa, cô ta mới quay người đi về phòng học lớp năm.

Sau khi dặn dò đơn giản vài nhiệm vụ cần chú ý cuối tuần xong, Vạn Giang Lộ nói với An Giai Ninh: "Bạn An Giai Ninh, lát nữa em đến phòng cô một chút."
"Vâng thưa cô!" An Giai Ninh gật đầu, cô bé là lớp trưởng lớp năm, thường xuyên đi tới phòng chủ nhiệm, nên từ lâu đã quen thuộc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.