"Anh đừng nói linh tinh, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly gián..." Lạc Thanh Nhã vội vàng muốn giải thích cho Hàn Thiệu Huy nghe!
Cô ta rất cần tấm bùa hộ mệnh Hàn Thiệu Huy này, cô ta không thể chia tay Hàn Thiệu Huy, nếu không Kỳ Minh Viễn nhất định sẽ hỏi bọn họ tại sao lại chia tay, nếu Kỳ Minh Viễn hỏi cô ta, cô ta còn có thể nói dối, nhưng nếu hỏi Hàn Thiệu Huy thì sao?
Nếu Kỳ Minh Viễn hỏi Hàn Thiệu Huy tại sao lại chia tay với Lạc Thanh Nhã, Hàn Thiệu Huy nói với Kỳ Minh Viễn rằng Lạc Thanh Nhã thích Kỳ Minh Viễn, vậy thì cô ta phải làm gì?
Vì vậy, cô ta nhất định phải giữ chặt Hàn Thiệu Huy!
“Em vẫn yêu Kỳ Minh Viễn, hơn nữa không chỉ đơn thuần là yêu, Lạc Thanh Nhã, anh nhìn thấy tham vọng trong mắt em!” Hàn Thiệu Huy thất vọng nhìn Lạc Thanh Nhã, anh ta muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại không làm được.
Anh ta chỉ dặn dò Lạc Thanh Nhã, "Em muốn làm gì thì làm!"
Sau đó, Hàn Thiệu Huy bước đi mà không hề ngoảnh lại!
“Hàn Thiệu Huy!” Lạc Thanh Nhã lập tức đuổi theo, ôm lấy Hàn Thiệu Huy từ phía sau, “Anh đừng nghĩ linh tinh, người em thích là anh, nếu không anh nghĩ tại sao em lại ở bên anh chứ?”
“Đúng vậy, người em thích là anh, nhưng người em yêu là anh ấy!” Hàn Thiệu Huy luôn nhớ đến ánh mắt của Lạc Thanh Nhã khi cô ta cùng Kỳ Minh Viễn lướt sóng vừa rồi.
Lạc Thanh Nhã yêu Kỳ Minh Viễn, Hàn Thiếu Huy có thể nhìn thấy điều đó, anh ta gỡ tay Lạc Thanh Nhã và bỏ đi khỏi bãi biển!
Lạc Thanh Nhã ngây người đứng ở nơi đó, gió biển thổi bay mái tóc xoăn của cô ta, cô ta nhìn bóng lưng của Hàn Thiệu Huy, trong lòng có chút mất mát, nhưng hơn nữa là cô ta sợ!
Cô ta không thể chia tay với Hàn Thiệu Huy, tuyệt đối không thể!
Vì vậy, cô ấy phải làm một cái gì đó!
…
Kỳ Minh Viễn lập tức nghe máy và hỏi Lạc Thanh Nhã ở đầu bên kia điện thoại, "Thanh Nhã, có chuyện gì vậy?"
Trong điện thoại truyền đến giọng nói say mèm cùng tiếng khóc của Lạc Thanh Nhã: "Thiệu Huy, em buồn quá, Thiệu Huy, anh đến với em đi, huhuuu… Đầu em đau quá, hình như sốt rồi, huhuuu…"
"Thanh Nhã..." Kỳ Minh Viễn cau mày muốn nói với Lạc Thanh Nhã rằng cô ta đã gọi nhầm số, nhưng anh nghĩ đến tình hình hiện tại của cô ta, đêm nay cô ta uống nhiều rượu như vậy, chắc hẳn cô ta không nhìn rõ số điện thoại mình đã bấm.
Vì vậy, anh cúp máy và gọi cho Hàn Thiệu Huy, nhưng không có ai trả lời!
Kỳ Minh Viễn gọi liên tục mấy lần nhưng không có ai trả lời, không được, anh chỉ đành ra ngoài, đi đến phòng của Lạc Thanh Nhã, gõ cửa nói với cô ta: "Lạc Thanh Nhã, cô mở cửa ra!"
Nhưng không có tiếng trả lời, Kỳ Minh Viễn lại gõ cửa, nhưng không có người ra mở cửa.
Kỳ Minh Viễn lo lắng Lạc Thanh Nhã có chuyện gì nên cố vặn nắm cửa, phát hiện cửa không khóa, anh lập tức mở cửa bước vào.
Không thấy Lạc Thanh Nhã trong phòng, Kỳ Minh Viễn tìm một lượt, cuối cùng tìm thấy cô ta ngoài ban công, Lạc Thanh Nhã ngã trên ban công, khóc và hét lên tên của Hàn Thiệu Huy!
“Lạc Thanh Nhã!” Kỳ Minh Viễn bước tới, cúi người đỡ cô ta dậy!
Lạc Thanh Nhã ngước nhìn Kỳ Minh Viễn, cô ta rất vui khi thấy anh, lần này thì khác, cô ta không cần che giấu tình cảm của mình dành cho anh nữa.
Cô ta chạy vào lòng anh: “Huhuu, cuối cùng thì anh cũng đến rồi.
Em khó chịu quá, em khó chịu lắm, đừng bỏ em, huhuu, đừng chia tay, em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, em yêu anh, huhuu…"
“Thanh Nhã, tôi không phải Hàn Thiệu Huy!” Kỳ Minh Viễn đẩy cô ta ra, nâng đầu cô ta lên để cho cô ta nhìn rõ mình là ai, “Cô nhìn cho rõ ràng, tôi là Kỳ Minh Viễn, không phải Hàn Thiệu Huy!”.