36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 174: Vợ Đã Đến Lúc Phải Về Nhà Rồi





Dương Thư Huệ bị làm ồn bởi tiếng mở cửa thô lỗ của người phụ nữ, hơi có dấu hiệu muốn tỉnh lại, điều này làm cho Lăng Tử Yên rất không vui!
Cô quay đầu nhìn về phía cửa, liếc mắt một cái cô đã nhận ra đối phương là người phụ nữ mà hôm nay đi dạo phố đã để vị hôn phu của Vivi mua quần áo cho mình!
“Nơi này là bệnh viện, xin cô đừng gây ra động tĩnh lớn như vậy!” Lăng Tử Yên nhỏ giọng nói với cô ta, trong giọng nói cô lộ vẻ không vui.


“Hừ, bệnh viện thì làm sao? Bà già này là bà nội cô à? Tôi thấy bà ta cũng không cần ngủ, cứ thẳng tay mà đánh thức bà ta, để bà ta biết cháu gái của bà ta đã làm ra chuyện gì không được để người khác thấy!” Người phụ nữ không bị giọng của Lăng Tử Yên ảnh hưởng chút nào, vẫn tiếp tục cất bước đi về phía Lăng Tử Yên, cô ta còn cố ý nâng giọng lên, thái độ đó, kiêu ngạo không ngớt.

“Cái cô này, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Mợ chủ nhà chúng tôi làm ra chuyện gì không được để người khác thấy, cô nói cho tôi xem!”
Dì Trương tức giận, bà không hề khách khí với người phụ nữ này, thấy cô ta thiếu chút nữa đánh thức Dương Thư Huệ, bà trực tiếp đi lên, kéo tay của người phụ nữ và lôi cô ta ra khỏi phòng bệnh, mãi cho đến đi đi ra bên ngoài phòng khách bà mới buông ra!
“Dì Trương, dì đi chăm sóc bà nội đi, cháu biết tại sao cô ta hiểu lầm cháu, để cháu nói chuyện với cô ta!” Lăng Tử Yên và Hứa Minh Ưu cũng ra khỏi phòng bệnh, để dì Trương đi vào, sau đó đóng cửa lại.

“Cô quyến rũ chồng người khác, mà còn lớn lối như vậy? Đầu năm nay, mấy cô gái đều không biết kiềm chế à!” Người phụ nữ thấy Lăng Tử Yên tỏ ra lạnh nhạt, trong lòng cô ta rất không vui vẻ, biểu tình trên mặt cũng vô cùng hung ác độc địa!
“Cô với anh ta đăng ký kết hôn rồi đúng không?” Lăng Tử Yên nhướng mày nhìn người đàn bà.

“Tôi ở bên anh ấy một năm rồi, đăng ký hay không đăng ký kết hôn có gì khác nhau, cô là cái thá gì, có tư cách gì ở chỗ này nghi vấn thân phận của tôi!” Người phụ nữ khoe khoang nói ra quan hệ giữa bản thân và vị hôn phu của Vivi.


“Nói như vậy, đúng là không đăng ký kết hôn!” Khóe miệng Lăng Tử Yên nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, biểu tình khinh bỉ nhìn về phía người phụ nữ, “Tôi cho cô biết, tôi và anh ấy đã đính hôn, chúng tôi đã được bố mẹ hai bên thừa nhận, cô thì tính là gì?”
“Không biết!” Lăng Tử Yên lắc đầu, “Nhưng chị biết vị hôn thê của cậu Âu, là cô gái ngày đó ở siêu thị, chị và cô ấy nhìn trúng một hộp sôcôla cuối cùng!”
“Ngày đó chị chỉ thấy bóng lưng!” Hứa Minh Ưu tỉ mỉ suy nghĩ một chút mới nói, “Tuy nhiên, bóng lưng của cô ấy rất giống bóng lưng của chị!”
“Cô ấy rất có thể là ta chị sinh đôi với chị.

” Lăng Tử Yên quay đầu nhìn Hứa Minh Ưu, với biểu tình khẩn cầu mà nói với cô ta, “Minh Ưu, chuyện này, em đừng nói cho Kỳ Minh Viễn được không?”
“Không đâu, anh ấy sẽ không hỏi, lúc anh ấy để em tới bảo vệ chị, anh ấy đã nói, anh ấy sẽ không hỏi em những gì chị làm mỗi ngày, nếu có một ngày anh ấy không nhịn được hỏi, anh ấy cũng không cho em nói!” Hứa Minh Ưu giải thích.

“Vậy là tốt rồi, nhưng là chị muốn nhờ em không cần nói cho anh ấy trước.


” Lăng Tử Yên vẫn không yên lòng yêu cầu cô ấy một sự bảo đảm!
“Em cam đoan!” Hứa Minh Ưu trân trọng mà cam đoan với Lăng Tử Yên, “Yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không nói cho anh ấy biết!”
“Cám ơn em!” Lăng Tử Yên cảm kích mỉm cười với cô ấy!
“Không cần khách khí!” Hứa Minh Ưu cười, cô ấy và Lăng Tử Yên ở bệnh viện cùng Dương Thư Huệ, Dương Thư Huệ uống thuốc hạ sốt và thuốc tiêu viêm xong, cơn sốt giảm dần, hai người mới dần dần yên tâm.

Năm rưỡi, điện thoại của Kỳ Minh Viễn gọi tới, giọng nói của anh hơi nhạo báng: “Vợ, đã đến giờ về nhà rồi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.