Lăng Tử Yên thật sự mệt muốn chết, cô ngủ say chẳng biết gì hết, ngủ đến khi Kỳ Minh Viễn họp xong cô mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy khóe môi Kỳ Minh Viễn mỉm cười và nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều.
“Tối nay không được đụng vào em!” Lăng Tử Yên mệt mỏi giơ tay véo lên cánh tay anh một cái, vẻ mặt đầy oán trách: “Anh nghe chưa?”
“Được, tối nay để bảo bối của anh nghỉ ngơi, hửm!” Kỳ Minh Viễn hết sức thích thú nhìn vẻ mặt oán trách của cô, nở nụ cười bế cô xuống giường: “Đứng lên đi! Ăn tối xong, anh dẫn em đi gặp một người.
”
“Gặp ai?” Lăng Tử Yên lười biếng dựa vào trong lòng anh, không muốn động đậy.
“Ái Vi, cũng chính là Vivi, chị của em!” Kỳ Minh Viễn trả lời, không hề có ý che giấu điều đó.
Lăng Tử Yên đột nhiên ngẩng đầu lên, người vốn dĩ còn đang uể oải, lúc này lập tức trở nên tỉnh táo.
“Anh biết? Em…Em…” Lăng Tử Yên nhìn Kỳ Minh Viễn với nét mặt áy náy, nhưng trước giờ cô vẫn luôn thành thật, vì thế cô bèn nói sự thật với Kỳ Minh Viễn: “Em ngại giới thiệu cho hai người quen nhau, em cảm thấy hai người.
.
”
“Không sao, em không giới thiệu cho chúng tôi biết nhau nhất định là có lý do của em, nhưng Tử Yên à, chúng ta đều có chung mục đích chính là hy vọng cô ấy được sống tốt.
Vì thế, tối nay chúng ta cùng đi gặp cô ấy, được không em? Anh cũng cần em khuyên cô ấy.
”
Kỳ Minh Viễn biết nếu Lăng Tử Yên đi khuyên Vivi nhất định cô ấy sẽ đồng ý.
“Được.
” Lăng Tử Yên gật đầu, bất kể Kỳ Minh Viễn muốn cô khuyên Vivi cái gì.
Cô biết rằng Kỳ Minh Viễn cũng có mục đích giống cô và hy vọng Vivi được tốt.
“Dậy đi, có muốn đi tắm không, trên người em toàn là mùi mồ hôi.
” Kỳ
Minh Viễn ôm cô hỏi.
“Lúc trước anh không quen chị ấy sao?” Lăng Tử Yên chỉ muốn biết điều này!
“Trước đây, anh chưa từng gặp cô ấy!” Kỳ Minh Viễn trả lời, mặc dù là nói dối nhưng người đàn ông này đã sớm rèn luyện được bản lĩnh không thể hiện cảm xúc trên mặt nên Lăng Tử Yên hoàn toàn không biết anh đang nói dối!
“Vậy là tốt rồi!” Lăng Tử Yên nở nụ cười, xác nhận từ miệng anh rằng anh và Vivi chưa từng quen biết nhau, cô rất vui vẻ, nỗi lo lắng suốt mấy ngày nay cũng dần được nguôi ngoai.
“Em đó, chỉ thích nghĩ ngợi lung tung!” Kỳ Minh Viễn một tay điều khiển vô lăng, tay còn lại duỗi ra xoa đầu cô.
Lăng Tử Yên ngượng ngùng cười với anh, cô thành thật giải thích: “Bởi vì ngày đó khi anh bật dậy khỏi cơn ác mộng, em nói em không phải Phương Ái Vi, em thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, trông có vẻ rất thất vọng nên em hơi buồn!”
“Cô gái ngốc, anh cưới em vì em là chính em.
Em đừng suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn nữa, sau này không được phép nghĩ lung tung, biết không?” Trong lòng Kỳ Minh Viễn cảm thấy đau lòng, người phụ nữ này quá thành thật, thành thật đến nỗi khiến người khác xót xa!
“Hihi!” Cô cười hihi, nụ cười vừa dễ thương vừa đơn thuần!
Trong lòng Kỳ Minh Viễn tự trách mình, anh tự nói với mình nhất định sẽ che chở cho cô thật tốt!
Hai người nhanh chóng đến khách sạn An Bình, trước khi vào thang máy, Lăng Tử Yên hỏi: “Là anh để chị em ở đây hả? Ở phòng nào?”.