"Kỳ Minh Viễn nói rằng đã giúp em tìm được chị, cho nên dẫn em đến gặp.
Anh ấy thật khờ, cũng không biết em đã tìm được chị từ sớm rồi!" Lăng Tử Yên vui vẻ đi đến, duỗi tay giữ chặt tay Vivi: "Vừa rồi chị nói chuyện điện thoại với ai vậy? Hình như anh ta chọc chị khiến chị không được vui thì phải."
"Một vị bạn quan tâm đến chị mà thôi." Vivi nói dối Lăng Tử Yên rồi đưa mắt nhìn về phía Kỳ Minh Viễn trong phòng, người đàn ông cầm hai chai nước từ trong tủ lạnh ra như kiểu đang ở trong nhà mình.
"Thì ra là thế!" Lăng Tử Yên cười đưa tay kéo Vivi, hai người ngồi xuống một cái xích đu trên mặt cỏ.
Kỳ Minh Viễn cũng đã đi tới, trên tay cầm hai chai nước, một chai cho Lăng Tử Yên còn một chai cho mình uống, rồi sau đó ngồi xuống một cái ghế mây đối diện hai người họ.
"Chị, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, chị cảm thấy thế nào?" Lăng Tử Yên cũng không biết hôm nay Vivi không đi làm, uống nước xong thì quay đầu hỏi cô ta, trên mặt đầy sự quan tâm.
"Chị..." Vivi nghe vậy thì quay đầu liếc mắt nhìn Kỳ Minh Viễn, cái nhìn ấy đang cố gắng che giấu một chút cảm xúc gì đó, sau đó cô ta mới thu ánh mắt về nhìn Lăng Tử Yên rồi trả lời: "Hôm nay chị không đi làm, chị không muốn đi làm ở Khách sạn An Bình, ngày mai chị sẽ đi tìm công việc khác!"
"Vì sao chứ?" Lăng Tử Yên nhíu mày, rất nghi ngờ hỏi Vivi: "Chị, An Bình là một khách sạn rất tốt, chỗ đó còn là công ty dưới trướng của quốc tế Hải An, ở đấy chị có thể học được rất nhiều kinh nghiệm, đợi công việc của chị ổn định rồi lại đi báo thi chuyên ngành quản lý khách sạn.
Chị có thể đi lên từng bước từng bước, sau này nhất định có thể lấy lại khách sạn của cha kế chị từ trong tay Âu Tấn Tài về."
"Chị không..." Vivi cười khổ một chút, con bé ngốc Lăng Tử Yên này không biết cô ta có thể thành công nộp đơn đến An Bình là vì đã có người chào hỏi qua, cô ta cố ý thông qua An Bình để được xuất hiện trong tầm mắt của Kỳ Minh Viễn!
Nhưng con bé ngốc Lăng Tử Yên này lại hoàn toàn không muốn biết nguyên nhân này, thật là ngốc chết đi được.
Cô sẽ mãi mãi không thể biết được việc cô ta không đi làm ở khách sạn An Bình là một bước quan trọng để cố tình tiếp cận Kỳ Minh Viễn.
Mà Kỳ Minh Viễn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hiện tại Vivi mới bị bạn trai bỏ nên có hơi rối loạn, vì thế cũng đến khuyên cô ta: "Cô không phải đi làm ở An Bình, chỗ này cũng không có người ở.
Cô cứ ở nơi này trước, mỗi ngày có thể học tập với giám đốc khách sạn một ít rồi đợi đến lúc khai giảng học kỳ sau thì tôi sẽ sắp xếp cô đến đại học Đông Thành học chuyên ngành quản lý khách sạn..." "Em gọi taxi là được!" Vivi trả lời, Kỳ Minh Viễn đồng ý làm cô ta vô cùng vui vẻ.
Sau này, cô ta có thể ở cùng anh sớm chiều tại nơi làm việc rồi.
"Nhưng lúc tan tầm là thời gian cao điểm, cũng khó gọi được xe!" Lăng Tử Yên đã sống ở Đông Thành được 5 năm nên rất rõ nếu cứ chờ vào giao thông ở Đông Thành thì thật sự có thể chờ đến chết!
"Tôi cho cô chiếc xe." Kỳ Minh Viễn cảm thấy ngày nào cũng phải gọi xe sẽ rất phiền phức, một khi đã như thế thì cho cô ta một chiếc xe cũng không phải việc khó gì.
Không biết lái xe lại càng không phải là vấn đề gì lớn, sắp xếp tài xế là được!
"Không phải phiền phức như vậy, cũng không phải sẽ tăng ca đến khuya, chờ chút cũng không có vấn đề gì." Vivi từ chối.
Nếu nhận xe và tài xế do Kỳ Minh Viễn sắp xếp thì cô ta làm gì còn cơ hội tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch?
"Được rồi, cô vui là được!" Kỳ Minh Viễn cũng không khuyên nhiều, cô ta có thể nghe lời ở chỗ này và đồng ý đi làm cũng đã nói lên cô ta bước ra từ bóng ma thất tình rồi.
Vivi đồng ý sắp xếp của hai người, Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn cũng yên tâm, ba người tiếp tục nói chuyện phiếm trong chốc lát.
Đến lúc Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn về nhà, Lăng Tử Yên lôi kéo tay Vivi tay rồi nói với cô ta: "Chị, ngày mai đến nhà em ăn cơm tối đi, bà nội nhất định sẽ rất vui vẻ khi thấy chị!".