“Hoan nghênh cô Vivi!” Nhóm cấp cao vô cùng cung kính với vị chị vợ này của Boss, cô ấy có được vẻ ngoài giống bà chủ, chắc hẳn khi cô ấy ở đây thì cũng có thể tạo ra hiệu quả giống bà chủ nhỉ, dù sao cũng là cùng một khuôn mặt giống nhau như đúc.
Đối với một khuôn mặt như vậy thì chắc chắn Boss cũng không nổi nóng được!
Nhưng hiệu suất làm việc của Vivi không cao, không biết có phải do nguyên nhân lâu rồi chưa ra ngoài làm việc không mà tốc độ xem văn kiện của cô ta rất chậm, không hiểu được rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành.
Cũng may Lạc Thanh Nhã nể mặt Kỳ Minh Viễn nên rất có kiên nhẫn với cô ta, đổi lại là người khác thì nhất định sẽ sụp đổ mất!
“Tử Yên, chị cảm thấy chị rất ngu ngốc!” Giữa trưa, khi mà mọi người đang tụ tập ăn cơm thì Vivi ngồi ở cạnh Lăng Tử Yên, lắc lắc đầu, biểu cảm hết sức chán nản!
“Không phải, có lẽ là do lâu rồi chưa làm việc, từ từ rồi quen là được!” Lạc Thanh Nhã và Hàn Thiệu Huy cũng đi tới, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Vivi cổ vũ cô ta.
“Đúng vậy, đừng nên gấp gáp, thật ra em cũng không hiểu văn kiện báo cáo của bọn họ, cảm giác như là đang xem loại văn chương khó hiểu!” Lăng Tử Yên ở cạnh cũng an ủi Vivi.
Kỳ Minh Viễn cầm cơm trưa của hai người họ đến đây, nghe được đối thoại của hai chị em thì trong lòng có phần tự trách.
Nếu không phải do anh thì Vivi cũng sẽ không bị tai nạn xe cộ, đầu óc nhất định sẽ dễ dùng hơn Lạc Thanh Nhã, sao có thể sẽ không hiểu được nội dung báo cáo chứ?
Việc duy nhất có thể làm đó là cần cù bù thông minh!
Vivi cũng không làm ra vẻ, mọi người đều an ủi nên rất nhanh cô ta đã lấy lại được tự tin, sau khi kết thúc bữa trưa thì lại tiếp tục bắt đầu làm việc.
Sau khi kết thúc công việc buổi chiều, Lạc Thanh Nhã nói với Vivi: “Lúc trưa tôi có nghe nói đêm nay cô muốn đến nhà Tử Yên ăn cơm?”
“Ừm, đúng vậy.
Tối hôm qua em ấy nói bà nội đang ở nhà em ấy, muốn tôi đi gặp bà nội!” Vivi kiểm tra lại tài liệu cầm trong tay lần nữa rồi mới đưa cho Lạc Thanh Nhã, đồng thời cũng trả lời.
“Hôm nay Kỳ Minh Viễn lái xe thể thao, cô ngồi xe tôi đi, nhất định anh ấy cũng sẽ sắp xếp như vậy!” Lạc Thanh Nhã đề nghị.
Người phụ nữ này đúng là mơ mộng hão huyền, cô ta cho rằng mình là ai chứ?
"Hừ!" Vivi không hề nói nhiều, cũng khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chiếc xe của Kỳ Minh Viễn lái ở đằng trước, trong lòng cũng có tính toán của mình!!
Lạc Thanh Nhã nhíu mày, liếc mắt nhìn thoáng qua Vivi, vốn cho rằng cô ta là người dễ khống chế nhưng lại phát hiện, cô ta cũng cũng không dễ khống chế.
Quả nhiên lúc trước có giữ lại một tay là quyết sách chính xác.
Rất nhanh đã đến Hương Lan Uyển, Lạc Thanh Nhã dừng xe trước cửa nhà Kỳ Minh Viễn rồi nói với Vivi: "Em gái cô đang chờ cô đấy, mau đi đi!"
"Cảm ơn." Vivi ấn chốt mở dây an toàn rồi kéo ra, đẩy cửa xe đi xuống.
Giây phút đi ra, trên mặt lập tức thay bằng dáng vẻ tươi cười dịu dàng thoả đáng, phất tay với Lăng Tử Yên đang đứng chờ ở cửa: "Tử Yên!"
"Chị!" Lăng Tử Yên đi tới, dắt tay Vivi kéo đến phòng nghỉ, vừa đi vừa nói chuyện của Dương Thư Huệ: "Lúc em vừa mới đến nhà bố, bố và bà nội đối với em rất tốt, nhưng mà Vệ Tư Dung, vợ của bố lại không vui vẻ, em cảm nhận được nên sau khi đỗ đại học đã lập tức dọn đến trường học ở.
Nhưng có một lần nghỉ về nhà mới biết được bà nội bị té ngã.
Nhiều năm như vậy, bọn em đều cho rằng như vậy, mãi đến lần trước, lúc bố muốn giải trừ quan hệ bố con với em, em đòi chăm sóc cho bà.
Lúc đó mới biết được năm ấy bà không bị té ngã mà là bị Vệ Tư Dung bỏ thuốc, trở nên ngốc ngốc, không nhớ rõ gì cả, bà ta còn cho người châm cứu cho bà nội khiến hai chân bà không thể đi lại...".