“Tối qua trên đường Vivi về An Bình đã xảy ra chút chuyện!” Sau khi rửa mặt, thay quần áo, Kỳ Minh Viễn kéo Lăng Tử Yên ngồi xuống bàn trang điểm trong phòng gửi đồ rồi nói với cô về chuyện tối qua của Vivi.
“Đã xảy chuyện gì? Cuộc gọi tối qua là chị ấy gọi sao?” Lăng Tử Yên rất lo lắng cho Vivi.
Biết cuộc gọi tối qua không đơn giản, Kỳ Minh Viễn vì không để cô lo lắng nên đã không nói cho cô biết.
“Không xảy ra chuyện gì, chỉ là đụng phải Chung Khải Trạch, anh ta coi Vivi là em nên suýt nữa đã với cô ấy…”
Chung Khải Trạch này sao có thể như thế!” Lăng Tử Yên nghĩ tới những chuyện Chung Khải Trạch làm với cô thì liền tức giận.
Không ngờ anh ta lại còn dám chấm mút chị gái cô, quả thực quá đáng hận.
“Không sao rồi.
Ý của anh là, buổi tối Vivi bắt xe về không an toàn, sau này để cô ấy cùng về nhà với em sống với bà nội, dù sao cũng có người chăm sóc!” Kỳ Minh Viễn khuyên cô.
“Được, nhưng chị ấy đồng ý sao?” Lăng Tử Yên không có ý kiến gì với chuyện này, điều duy nhất lo lắng chính là liệu Vivi có đồng ý tới nhà họ sống.
“Vì không để em lo lắng, cô ấy sẽ đồng ý!” Kỳ Minh Viễn biết cô ta sẽ đồng ý, vì vậy anh cười ôm cô vào lòng.
Cô tốt như thế, trong lòng anh có hơi áy náy, càng muốn đối xử tốt với cô hơn.
Lúc ăn bữa sáng, Kỳ Minh Viễn đã nói chuyện này với Vivi.
Sống trong nhà Kỳ Minh Viễn ở Hương Lan Uyển chính là kế hoạch của cô ta, đương nhiên cô ta sẽ không từ chối, chỉ nói với Lăng Tử Yên với vẻ hơi ngại: “Tử Yên, làm phiền em rồi!”
“Chị à, chị đồng ý tới ở với em là em rất mừng rồi, đừng nói cái gì mà làm phiền với không làm phiền chứ, nhiều người mới náo nhiệt, đúng không bà nội!” Lăng Tử Yên cười nói.
Đối với cô và anh mà nói, đóng cửa phòng ngủ thì chính là thế giới hai người, trong nhà có thêm một Vivi cũng chẳng có gì.
“Ừ, đúng!” Dương Thư Huệ nghĩ Vivi là cháu gái ngoại của mình, do vậy cũng rất vui mừng chào đón Vivi tới ở, nên chuyện này cứ thế đã quyết định như vậy.
“Minh Ưu, cô không hiểu quá khứ giữa tôi với cô ấy, vì vậy cô đừng nói chuyện này nữa, chuyện tối qua tôi sẽ không trách cô…”
“Đúng vậy, Minh Ưu, chuyện tối qua chúng tôi đều không trách cô.
Là chính tôi không muốn làm phiền cô đưa tôi về An Bình, mà cô cũng không ngờ được Chung Khải Trạch sẽ làm như thế với tôi.
Cho nên chuyện này không phải lỗi của cô!” Lúc này, Vivi và Lăng Tử Yên cùng đẩy cửa đi vào.
“Minh Ưu, em không cần giải thích với Kỳ Minh Viễn nữa, chị cũng biết chuyện tối qua rồi.
Gã đàn ông khốn nạn như Chung Khải Trạch cho dù có em ở đó, anh ta cũng sẽ làm gì đó với chị Phương…”
“Chị Lăng, anh ba, hai người…” Cô em gái Hứa Minh Ưu trước giờ luôn thẳng thắn giờ đã suốt ruột.
Lúc này cũng không lo nhiều như thế nữa, chỉ thẳng Vivi: “Tối qua cô luôn khiêu khích tôi, nhất định nói tôi thích anh Hàn, và tôi đã luôn nhấn mạnh anh ta không phải kiểu tôi thích, cô không tin, cứ nhất định phải chọc tức tôi, tôi tức quá mới nói ra sự thật là cô thích anh ba, cô thẹn quá hóa giận tự mình xuống xe.
Lúc đó đèn đỏ đã qua, xe đằng sau cứ giục tôi, tôi lại không thể xuống xe kéo cô vào xe nên mới lái xe đi!”
“Mọi chuyện tối quá là cố ý sắp đặt đúng không? Cô muốn vào trong nhà anh ba ở, gần anh ba một chút đúng không? Vivi cô tự hỏi lương tâm mình xem, cô có lỗi với chị Yên không?”
“Tôi thật sự không có mà!” Vivi lại chạm vào chỗ tim mình thật, biểu cảm thản nhiên mà nhìn Hứa Minh Ưu: “Minh Ưu, sao cô có thể vì chối bỏ trách nhiệm mà nói ra những lời như vậy chứ? Chúng tôi đều không trách cô, cô cũng không nhất thiết phải chối bỏ trách nhiệm mà!”
Hứa Minh Ưu đã sắp phát điên.
Trước giờ người của nhà họ Hứa tính tình đều thẳng thắn có gì nói đó, Hứa Minh Ưu cũng là lần đầu tiên gặp phải người trong ngoài bất nhất như Vivi, lời bản thân từng nói, nói chối thì có thể chối liền, giống như đánh một cái rắm không tiếng!
“Rõ ràng cô đã từng nói!” Sợ Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn không tin lời cô ấy, cô ấy liền chỉ vào Vivi..