"Tử Yên, thực sự là chỉ đỡ cô ấy mà thôi, em đừng có nghĩ linh tinh, chúng ta sắp kết hôn rồi, cô ấy lại là chị của em, anh sẽ không như vậy với cô ấy!" Kỳ Minh Viễn nhìn thấy vẻ mặt không tin của Lăng Tử Yên, lập tức khuyên cô.
Lúc đó anh cũng không hiểu là có chuyện gì, Vivi đột nhiên đi từ phòng ngủ đi thẳng vào cửa, cả người đột nhiên ngã vào người anh, anh còn cho rằng đó là Lăng Tử Yên, liền đưa tay ra đỡ lấy.
Mãi cho đến khi bổ nhào vào lòng anh, anh mới phát hiện ra mùi trên người phụ nữ này không đúng, anh liền biết là Vivi, định đẩy ra thì Lăng Tử Yên đã đẩy cánh cửa phòng đọc mà đi vào liền nhìn thấy một cảnh như vậy.
Lăng Tử Yên nhìn Kỳ Minh Viễn đang khuyên mình y hệt như lời của Vivi, vẫn không thể tin được, lại lôi người vào trong lòng mình, vô cùng nghiêm túc mà hỏi Kỳ Minh Viễn: "Anh chắc chắn chỉ là đỡ chị ấy thôi sao, chứ không phải là nhầm chị ấy thành em?"
Nói xong, Lăng Tử Yên nhìn Vivi, quần áo trên người, giống hệt với bộ đồ mà cô đang mặt!
Bọn họ lại là chị em sinh đôi, tướng mạo giống hệt nhau!
Kỳ Minh Viễn xem tài liệu mệt rồi, chẳng lẽ đi nhầm Vivi thành cô sao?
Lần đầu tiên Lăng Tử Yên cảm thấy được, Vivi rất giống mình, là một chuyện không hề tốt!
"Anh chắc chắn, Tử Yên, em đừng suy nghĩ linh tinh nữa, hử? Tin anh đi!" Kỳ Minh Viễn ôm chặt cô: “Đừng nghi ngờ anh, chúng ta phải tin tưởng nhau!"
"Được, em tin anh!" Lăng Tử Yên nép trong lòng anh mà gật đầu, sau đó nhìn Vivi một cái, cũng lười hỏi sao cô ta lại ở đây, nhưng mà trong lòng lại rất buồn, đẩy Kỳ Minh Viễn ra, xoay người nhặt dưa hấu trên mặt đất lên, đặt vào trong đĩa: "Em chuẩn bị đĩa dưa khác cho anh!"
Lúc này mới đi ra khỏi cửa.
"Kỳ Minh Viễn, cậu tuyệt đối không được hồ đồ gì đâu đấy!" Dương Thư Huệ vẫn luôn trầm mặc nãy giờ, chỉ dặn dò Kỳ Minh Viễn một câu, cũng đi về phía thang máy! Vẻ mặt Kỳ Minh Viễn nghiêm trọng mà nhìn chằm chằm Vivi, rốt cuộc cũng mở miệng mà chất vấn: "Sao cô lại làm như vậy?"
"Kỳ Minh Viễn, anh hiểu lầm em rồi, em không phải là cố ý đâu, em thực sự là thấy choáng!" Biểu cảm của Vivi thực sự rất thản nhiên, một chút cũng không sợ hãi mà đối mặt với Kỳ Minh Viễn, không hề sợ sệt mà nói với lý do mình đã bịa sẵn từ trước: “Em ở trong phòng nhìn thấy Tử Yên và bà nội đã về, định xuống hỏi xem em ấy có cần em viết thiệp mời giùm không, bình thường em ấy về đều đi tắm, vì vậy em xuống tầng hai liền đi vào trong phòng ngủ, nhưng mà không thấy cô ấy đâu, liền cho rằng em ấy ở trong phòng sách với anh, liền mở cửa giữa phòng sách và phòng ngủ ra, ai biết đâu em lại cảm thấy chóng mặt, liền ngã xuống, cũng may anh đỡ được em…"
"Vivi, chúng ta đã nói rõ rồi!" Kỳ Minh Viễn cắt ngang lời Vivi, mặc dù cô ta kiếm cớ không có chút sơ hở gì, nhưng anh vẫn có thể nhận ra được ý đồ của Vivi.
"Em biết, Kỳ Minh Viễn, em rất rõ, anh rất ưu tú, em biết rõ, nhưng là yêu đương và kết hôn là hai chuyện khác nhau, anh và Tử Yên đã kết hôn, việc kết hôn giữa anh và em ấy, là trách nhiệm bây giờ của anh, mà năm năm nay em cũng có tình cảm của mình, Kỳ Minh Viễn, em biết rõ mình phải làm như thế nào và không nên làm như thế nào!"
Vivi cũng nghiêm túc mà nhìn Kỳ Minh Viễn, dùng sự thản nhiên và nghiêm túc trên mặt mình mà nhắc nhở anh, anh không nên nghi ngờ cô ta!
"Mong toàn bộ đều giống như cô nói!" Kỳ Minh Viễn gật đầu: “Tử Yên cũng sắp lên rồi, cô về phòng của cô đi, đi thang máy!"
"Vậy em đi đây!" Trong lòng Vivi cảm thấy tức muốn chết, đã như thế rồi, còn bắt cô ta đi thang máy, là để tránh cho Lăng Tử Yên thấy hả?
Nhưng mà mọi thứ cô ta làm đêm nay, chắc đã có thể đâm một nhát vào tim Lăng Tử Yên rồi!
Nghĩ đến đây, tâm trạng Vivi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đi ra khỏi cánh cửa phòng sách Kỳ Minh Viễn, đứng ở cửa đợi một lát, liền nghe thấy tiếng bước chân của Lăng Tử Yên, cô ta mới chậm rì rì mà đi về thang máy cuối hành lang, cố ý đợi lúc bóng dáng của Lăng Tử Yên xuất hiện ở đầu cầu thang, liền tiến vào thang máy, để lại một góc áo ở cuối đường, cố ý để cho Lăng Tử Yên nhìn thấy.
.