“Tôi nói sai rồi!” Lăng Tử Yên lập tức kịp phản ứng, vẻ mặt cầu xin tha thứ: “Là mẹ, là mẹ!”
Cô và anh đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng, cho nên mẹ anh cũng là mẹ cô!
Lúc trước cô gọi anh là anh Kỳ, người đàn ông này đã hôn cô tới mức sắp không thở nổi, khẩn trương không thôi.
Bây giờ cô gọi mẹ chồng thành dì, không biết anh sẽ phạt cô thế nào? Trong lòng Lăng Tử Yên có dự cảm không tốt, muốn chạy trốn.
Kỳ Minh Viễn sẽ không khinh địch tha cho cô như vậy, bất ngờ không phòng ngự vươn tay ra sau đầu cô, kéo cô lại gần mình, tay để sau gáy cô, tàn sát bừa bãi môi cô một lúc, lúc này mới lưu luyến không rời buông ra, giọng nói tràn ngập cảnh cáo: “Nhớ kỹ, sau này không được gọi nhầm nữa.”
“Nhớ kỹ!” Lăng Tử Yên nghe lời gật đầu, bộ dạng thở hổn hển đôi má ửng đỏ trông thật đáng yêu.
“Rất ngoan, em muốn ăn gì?” Anh vươn tay vuốt mái tóc mềm mại thẳng tắp của cô.
“Tùy tiện đi, tôi không sao cả!” Lăng Tử Yên trả lời, cô không kiêng ăn, ăn cái gì cũng không sao.
“Anh biết câu nói con gái không được ăn quá nhiều đồ ngọt, cho dù muốn ăn cũng phải chọn Haagen Dazs.” Kỳ Minh Viễn vừa khởi động xe, vừa nói, biểu cảm nhìn như vô cùng nghiêm túc, nhưng trong giọng nói tràn ngập trêu chọc, nghe giọng điệu, hình như anh không thích cô nói câu tùy tiện!
“Ừm, đã lâu rồi tôi không ăn Haagen Dazs r.” Lăng Tử Yên bị lời nói đùa của anh chọc cười, còn hoài niệm hương vị của Haagen Dazs.
“Em cũng thích ăn Haagen Dazs à?” Kỳ Minh Viễn nghiêng đầu hỏi cô, đuôi mày khóe mắt đều là ý cười.
Bởi vì năm đó, Ái Vi rất thích ăn Haagen Dazs, nhất là sau khi ăn lẩu cay nóng bỏng lưỡi, lại càng thích.
“Thích, đặc biệt là lúc ăn lẩu xong, được ăn một ly Haagen Dazs, cảm giác đó thật sự quá sung sướng!” Lăng Tử Yên còn chưa nói xong, đã bắt đầu chảy nước miếng rồi!
“Đi, dẫn vợ đi ăn lẩu!” Kỳ Minh Viễn đã lái xe đi, nghe thấy âm thanh cô nuốt nước bọt, anh liền quyết định tối nay dẫn cô đi ăn lẩu.
“Không được!” Lăng Tử Yên lại lắc đầu: “Tối hôm qua anh mới đau bụng, lẩu quá cay, rất dễ thương tổn tới dạ dày, anh không ăn được.”
Cô không muốn vì ham mê ăn uống của mình làm hại anh đau bụng.
“Cô gái ngốc, không phải tất cả lẩu đều cay, OK? Chúng ta ăn lẩu uyên ương đi!” Một tay Kỳ Minh Viễn khống chế tay lái, một tay vươn ra véo gương mặt bánh bao của cô: “Ngoan, chúng ta đi ăn lẩu đi.”
Nghe anh nói như thế, bụng Lăng Tử Yên sôi ùng ục, vốn đói bụng, nghe anh nói ăn lẩu, trước mắt Lăng Tử Yên chỉ còn là nồi lẩu đang sôi trào, phía trên lơ lửng ớt đỏ cùng với miếng thịt quay cuồng trong nước sôi...
“Được rồi, chúng ta đi ăn lẩu đi!” Cô nắm chặt tay, bộ dạng vô cùng đáng yêu!
Kỳ Minh Viễn nở nụ cười, lái xe với tốc độ an toàn nhất, chỉ hai mươi phút đã tới một quán lẩu.
“Sục sôi ngất trời!” Lăng Tử Yên vừa mới bước xuống xe, lập tức bị bảng hiệu quán lẩu hấp dẫn, từng chữ ở phía trên đều vẽ thêm ớt, bảng hiệu bốn chữ được chế tác thành ngọn lửa xinh đẹp, nhìn rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
“Đi thôi!” Kỳ Minh Viễn nắm tay cô, đi nhanh vào trong nhà hàng.
“Oa, sao vắng người như thế nhỉ?” Sau khi Lăng Tử Yên vào cửa vô cùng nghi ngờ, nhà hàng to như thế, chỉ năm sáu bàn có khách, trong đó ba bàn là người nước ngoài, tất cả mọi người ăn tới mức khí thế ngất trời.
“Không có ai rất đúng lúc!” Kỳ Minh Viễn không định nói cho cô, đồ ăn trong nhà hàng này đắt kinh người, thịt dê là thịt được vận chuyển máy bay từ Băng Đảo, thịt bò là Kobe, còn có hải sản, đều nhập khẩu từ nước ngoài, bởi vậy giá cả đắt kinh người, không phải người bình thường có thể ăn được.
“Thưa anh thưa cô, xin hỏi hai người đã đặt bàn chưa?” Một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu trắng, đeo tạp dề đỏ thái độ cung kính chào đón.
“Không, là chỗ này đi!” Kỳ Minh Viễn chọn một vị trí không thu hút lắm, kéo tay Lăng Tử Yên ngồi xuống, bắt đầu gọi món ăn: “Mang lẩu uyên ương cay và không cay tới, thịt bê thịt bò mỗi loại một cân...”
“Được, mong hai người đợi một lát!” Nhân viên phục vụ ghi nhớ từng cái, cười lui xuống.
“Cần đi toilet không?” Kỳ Minh Viễn hỏi Lăng Tử Yên.
“Được!” Lăng Tử Yên cũng thấy buồn đi vệ sinh, liền gật đầu với anh: “Vậy tôi đi trước đây!”
Kỳ Minh Viễn gật đầu, ngồi trên ghế nhìn cô rời đi!
Đợi cô rời đi xong, Kỳ Minh Viễn đeo bluetooth, mở di động, nhìn Facebook tin tức về Ngải Tịnh Kỳ lúc trước.
Một buổi chiều qua đi, chuyện Ngải Tịnh Kỳ tát phụ nữ có thai và bà già đã trở nên hot hơn nữa.
Kỳ Minh Viễn nhìn những bình luận do anh hùng bàn phím trả lời, khóe miệng hơi nhếch lên độ cong khinh thường.
Anh thoát khỏi Facebook, tìm một số điện thoại, đang định gọi đi thì di động Lăng Tử Yên đặt trên bàn quên mang đến phòng vệ sinh vang lên.
Kỳ Minh Viễn ngẩng đầu nhìn di động của cô theo bản năng, khi thấy tên Chung Khải Trạch hiển thị trên màn hình di động của cô, anh không thể khống chế cầm lấy di động của cô, nội dung tin nhắn hiện lên trên màn hình cũng không nhiều, chỉ có một đoạn không hoàn chỉnh:
“Lăng Tử Yên, nhìn thấy video clip trên Facebook chưa? Anh nói cho em biết, video clip là anh và Lăng Tuyết Lan đăng lên, bọn anh còn chỉnh sửa video clip...”
Đây là người bôi xấu Ngải Tịnh Kỳ tìm tới cửa, giọng điệu hung hãn như vậy, là muốn uy hiếp vợ anh sao?
Thật to gan!
Kỳ Minh Viễn dễ dàng mở được vân tay di động của Lăng Tử Yên, mở tin nhắn ra, cuối cùng cũng có thể thấy được tin nhắn hoàn chỉnh:
“...!Bọn anh còn chỉnh sửa video clip, lần này Ngải Tịnh Kỳ đã hoàn toàn không thể trở mình đượ nữa, em rất thương tâm, khổ sở đúng không? Đáng đời, ai bảo em cắm sừng anh, còn khiến Kỳ Minh Viễn nhục nhã anh như thế, vậy mà anh ta vì em thu mua Thành Công, anh sẽ khiến anh ta hối hận.”
Kỳ Minh Viễn mới xem xong tin nhắn thứ nhất, tin nhắn thứ hai lại gửi tới:
“Lăng Tử Yên, chỉ cần em đồng ý với một điều kiện của anh, để anh ngủ với em một đêm, anh sẽ xóa video clip đó, còn lên mạng làm rõ video clip là anh động tay động chân, Ngải Tịnh Kỳ căn bản không tát Lăng Tuyết Lan, đều là hiểu nhầm.”
Coi bọn họ là kẻ ngốc sao?
Vợ anh đều nói Ngải Tịnh Kỳ thật sự tát Lăng Tuyết Lan và Lữ Tú Anh, vậy mà tên cặn bã không biết xấu hổ này còn nói là nhầm?
Coi vợ anh là kẻ ngốc à?
Kỳ Minh Viễn nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp chụp màn hình tin nhắn này, rồi thông qua bluetooth gửi tới di động mình, sau đó xóa ảnh chụp màn hình và tin nhắn đi, đặt di động của Lăng Tử Yên về chỗ cũ.
Lăng Tử Yên còn chưa trở về, nghĩ tới cô nhóc kia còn lo lắng chuyện của Ngải Tịnh Kỳ, nếu anh không xử lý, cô chắc chắn sẽ luôn nhớ tới, tối nay sẽ không ngủ ngon.
Vì thế Kỳ Minh Viễn cầm điện thoại ấn một dãy số, chuông vang lên hai tiếng, đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói bất cần đời:
“Ôi chao, để em nhìn xem, buổi tối muộn thế này, có phải có mặt trời xuất hiện hay không, vậy mà anh họ gọi điện cho em?”
“Lên Facebook, ủng hộ Ngải Tịnh Kỳ, chiếc xe mới của anh sẽ là của em.” Kỳ Minh Viễn không nói lời vô nghĩa, trực tiếp mở miệng nói trọng điểm..