36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 29: Vợ Chào Buổi Sáng





Facebook của Diệp Hạ Vũ đã sớm bùng nổ, một đám người không hiểu, cho rằng ông xã quốc dân của bọn họ làm ủy ban kiểm tra kỷ luật không xứng với chức, rõ ràng là Ngải Tịnh Kỳ rất xấu xa, phụ nữ có thai chính là phái yếu, vậy mà cô ấy tát không khách sáo như thế.

Tính tình như vậy, nhân phẩm như vậy, tuyệt đối rất tệ.
Nhưng Diệp Hạ Vũ lại ủng hộ cô ấy?
Chỉ trong nháy mắt làm cho đám người mắng chửi Ngải Tịnh Kỳ ngây ngốc, còn có đám fan biến thành antifan cũng bắt đầu do dự, dù sao từ trước tới nay Diệp Hạ Vũ luôn nói lời sắc bén.

Ở trong giới giải trí, chỉ cần là chuyện anh ta mở miệng, đều là sự thật.

Bây giờ anh ta đã nói đáng đánh, chẳng lẽ Ngải Tịnh Kỳ bị bôi xấu, có ẩn tình khác?

Một đêm này trên internet bùng nổ, mọi người không biết nên tin ai.
Lăng Tử Yên tò mò mở Facebook của Diệp Hạ Vũ, lúc này mới phát hiện anh ta không chỉ đăng video clip Ngải Tịnh Kỳ tát Lăng Tuyết Lan lên Facebook, sau đó còn đăng mấy tin nữa, mỗi một tin đều đi kèm video.

Có tổng cộng sáu cái, từ góc độ, toàn bộ đều là phía không góc chết trưa hôm nay, chân tướng sự thật xảy ra ở cửa trường tiểu học Thành Công!
Ngải Tịnh Kỳ cũng nhanh chóng đăng một tin tương ứng: Trên thế giới này có rất nhiều loại người, có cao thượng, có hèn mọn, nhưng mà đê tiện nhất là kẻ thứ ba.

Thà phá mười ngôi miếu cũng sẽ không hủy một cuộc hôn nhân, người phá hoại tình cảm gia đình người ta, hủy diệt gia đình người ta, tôi gặp một lần đánh một lần, gặp hai lần đánh gấp đôi!
Cách Ngải Tịnh Kỳ đăng tin này đã hơn hai tiếng, rất rõ ràng, chuyện này đã giải quyết xong lúc cô và Kỳ Minh Viễn đi ăn lẩu.
Chuyện Ngải Tịnh Kỳ tát người già và phụ nữ có thai kết thúc trước đêm nay, có xoay chuyển rất lớn.

Mới đầu cô ấy bị một đám người chửi bới, kêu to Ngải Tịnh Kỳ cút ra khỏi giới giải trí, nhưng chỉ trong nháy mắt, dưới Facebook lại biến thành bình luận trầm trồ khen ngợi, mọi người nhao nhao khen ngợi cô ấy tính tình trượng nghĩa, vì giúp bạn bè mà không tiếc cả mạng sống, bị bôi đen cũng không lùi bước.
Lăng Tử Yên yên tâm, gọi điện cho Ngải Tịnh Kỳ muốn tâm sự với cô ấy, nhưng cô ấy tắt máy.

Không có biện pháp, Lăng Tử Yên đành phải tắt điện thoại, đặt lên tủ đầu giường, an tâm ngủ say!
Bởi vì quá mệt, cô nhanh chóng rơi vào ngủ say, trong mơ màng, cô cảm thấy có người đi tới ôm cô, cô biết đó là Kỳ Minh Viễn.

Nghĩ tới hôm nay anh làm rất nhiều chuyện vì cô, cô liền an tâm nhích lại gần anh.
Nhìn bộ dạng cô, Kỳ Minh Viễn ôm sát người trong lòng, dùng điều khiển từ xa tắt đèn, nhắm mắt đi vào giấc ngủ!
Một đêm không mộng, Lăng Tử Yên ngủ rất ngon, mở mắt ra thì thấy người ôm mình, anh đang nhếch miệng cười nghiền ngẫm nhìn cô, Lăng Tử Yên cũng mỉm cười với anh, mở miệng nói: “Kỳ Minh Viễn, chào buổi sáng.”
“Vợ, chào buổi sáng!” Anh dán sát vào, đáp lại ân cần thăm hỏi buổi sáng của cô, lập tức ngậm lấy môi cô, cho cô nụ hôn nóng bỏng buổi sáng.

Lúc kết thúc hai người đều thở hổn hển, Lăng Tử Yên nằm trong khuỷu tay của Kỳ Minh Viễn, lúc này nhìn chằm chằm người đàn ông của mình.
“Hôm nay có tiết không?” Kỳ Minh Viễn nhớ rất rõ, ngày hôm qua lúc thu mua Thành Công, anh có xem qua thời khóa biểu của cô, sáng hôm nay cô dạy từ tiết một, thấy cô bị mình hôn tới mức ngây ngốc, Kỳ Minh Viễn tốt bụng nhắc nhở cô.
“Ôi, thiếu chút nữa đến muộn rồi!” Lăng Tử Yên lăn từ trên giường dậy, vội vàng đi dép lê vào phòng tắm.
Kỳ Minh Viễn thấy cô vội vội vàng vàng, giống y như đứa bé, chẳng trách sẽ dạy tiểu học, công việc này đúng là thích hợp với cô.

Anh bất đắc dĩ lại cưng chiều nở nụ cười, cũng vén chăn lên xuống giường.
Trong phòng tắm, nhà vệ sinh đóng, Kỳ Minh Viễn cười rộ lên, lẳng lặng đứng bên ngoài đợi.

Một lát sau liền truyền ra âm thanh xả nước, rất nhanh, cô nhóc kia mở cửa, nhìn thấy anh đứng ở trong phòng tắm, chỉ trong nháy mắt cô thẹn thùng đôi má đỏ lên.
“Sao anh vào nhanh như vậy?” Lăng Tử Yên rất xấu hổ, có cảm giác thẹn thùng bị anh nhìn đi toilet.
“Anh cũng gấp.” Kỳ Minh Viễn tiến lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cô lúc này, muốn đùa cô.
“Vậy anh đi đi!” Lăng Tử Yên vội vàng tránh ra, gương mặt như bị lửa đốt, không dám ngây người ở trong phòng tắm nữa, đến phòng để quần áo lựa chọn quần áo, còn chưa mặc xong anh đã đi vào.

Lăng Tử Yên vội vàng cài áo lại, nhưng không biết có phải hôm nay lo bị muộn hay không, cài kiểu gì cũng không cài được, đang vô cùng lo lắng thì một bóng người đột nhiên bao phủ lấy cô.

Lăng Tử Yên kinh hãi xoay người theo bản năng, nhưng bị người đàn ông phía sau nắm lấy tay.
“Để anh!” Kỳ Minh Viễn buông tay mềm mới nắm lấy ra, nắm lấy cúc áo tơ tằm của cô cài vào, cài từng cúc áo một, sau đó nghi ngờ hỏi: “Những cúc áo này đúng là lạ, kéo phát là đứt, sao cài vào lại khó tới vậy.”
Lăng Tử Yên xấu hổ không thôi, vội vàng cầm lấy váy để bên cạnh mặc vào, nhưng chiếc váy này cũng là khóa kéo ở phía sau.


Nếu là bình thường, cô rất dễ dàng kéo lên được, nhưng hôm nay không biết có phải vì anh ở đây, cô kéo kiểu gì cũng không được.
“Haizz, cưới cô vợ ngốc như thế, nếu bị người ta lừa thì làm sao đây? Thật sự là khiến người ta lo lắng!” Động tác của Kỳ Minh Viễn nhẹ nhàng lấy tay cô ra, dễ dàng kéo khóa giúp cô.
“Hừ, anh mới ngu ngốc, tôi bị muộn nên sốt ruột thôi!” Lăng Tử Yên không tiếp nhận chuyện mình bị nói ngu ngốc, nhất là bị anh nói ngốc.
Cô vẫn chưa phát hiện, cô đã bắt đầu để ý hình tượng của mình ở trong lòng anh, càng không ý thức được con gái, chỉ khi ở trước mặt người mình thích, mới muốn có hình tượng hoàn mỹ.
“Được được được, vợ của anh không ngốc, siêu cấp thông minh.” Kỳ Minh Viễn dỗ cô như dỗ đứa bé: “Anh mặc quần áo giúp em rồi, có phải là em nên giúp anh hay không, hửm?”
“Chẳng lẽ đường đường là tổng giám đốc của quốc tế Hải An, ngay cả quần áo đều không mặc được sao? Hừ!” Lăng Tử Yên tránh khỏi anh, nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Những học sinh đáng yêu của tôi đều tự mình mặc quần áo đấy!”
Sau khi nói xong, cô đóng cửa phòng để quần áo lại!
Trong phòng để quần áo rộng như vậy lập tức chỉ còn mình Kỳ Minh Viễn, anh nhìn cửa đóng chặt, khóe miệng hơi nhếch lên, thật sự không nghĩ tới, nhiều năm sau cô vẫn đáng yêu như vậy!
Lăng Tử Yên chạy về phòng tắm giống như đang trốn, nhìn mình trong gương, cô chỉ buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, mặc áo màu xanh lam váy màu trắng, phong cách búp bê khiến cô nhìn càng trẻ tuổi, gương mặt thì đầy collagen, khiến cô càng trông như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.

Lúc này trong gương đôi má cô đỏ bừng, nghĩ tới cảnh tượng anh mới cài cúc áo giúp cô, Lăng Tử Yên lập tức thẹn thùng xấu hổ nhìn mình trong gương, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng cô rất vui vẻ hạnh phúc.
“Ngây ngốc làm gì? Không phải bị muộn rồi sao?” Kỳ Minh Viễn đã thay xong quần áo đi ra, anh mặc âu phục màu đen, vì cao tới một mét tám mươi tám, sau khi mặc âu phục vào, nhìn anh có vẻ gầy.

Tuy là người phương Đông, nhưng mặc âu phục còn đẹp hơn cả người phương Tây.
“Tôi đánh răng đã!” Lăng Tử Yên lấy lại tinh thần, vội vàng cầm lấy bàn chải đánh răng bôi kem đánh răng lên, ấn công tắc đánh răng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.