Trong lòng Lăng Tuyết Lan vô cùng ghen tị, Chung Khải Trạch bị mình cướp đi, Lăng Tử Yên nhanh chóng tìm được Kỳ Minh Viễn, không biết đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì, vậy mà trong vòng ba ngày ngắn ngủi, khiến Kỳ Minh Viễn dẫn cô về nhà gặp cha mẹ!
Một người phụ nữ còn chưa ly hôn, đã tới nhà người ta như thế, đầu óc này, đúng là thẹn với vận may trời ban cho cô!
“Lăng Tử Yên, sao cô ta lại ở bên Kỳ Minh Viễn rồi?” Thiệu Tú Linh nhíu mày, bạn gái của Chung Khải Trạch cô ta có gặp mấy lần, nói thật, đúng là một cô gái xinh đẹp, không phải loại mặt hồ ly lưu hành đương thời, dáng người đẹp như mỹ nhân, mà mặt khác Thiệu Tú Linh không biết nên dùng từ nào để hình dung.
Lăng Tử Yên đã hai mươi hai tuổi, nhưng thời gian giống như dừng lại ở lúc cô mười bảy mười tám tuổi, gương mặt nhìn y như lòng trắng trứng gà, đôi mắt bồ câu, nhìn bạn một cái, luôn khiến người ta có cảm giác đôi mắt vô tội, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi má có chút phì nộn của trẻ sơ sinh, khiến cô nhìn trẻ tuổi hơn bạn cùng trang lứa.
Tính tình cũng được, hoạt bát đáng yêu, là đàn ông đều bị hấp dẫn.
Nói thật, nhiều người nhà họ Chung như vậy, cô ta chỉ không chán ghét mỗi mình Lăng Tử Yên.
Mà lúc này, Lăng Tử Yên lại làm mất hết ấn tượng tốt của cô ta với cô, vậy mà mơ mộng hão huyền vào nhà họ Kỳ!
Một gia đình nhỏ như nhà họ Lăng, tuy năm đó cũng sống trong biệt thự to, nhưng địa vị chậm rãi trượt xuống.
Bây giờ một trăm Lăng Tử Yên cộng lại, cũng không xứng với một ngón tay của Kỳ Minh Viễn.
Huống chi Lăng Tử Yên còn có thân phận như vậy, cô ta càng không thể đồng ý, bèn đứng dậy nói với Lăng Tuyết Lan: “Cô trở về đi, tôi phải ra cửa rồi!”
Dứt lời cũng không quan tâm tâm trạng của Lăng Tuyết Lan thế nào, trực tiếp xoay người đi lên lầu.
Lăng Tuyết Lan nhìn bóng lưng Thiệu Tú Linh, lại rất hâm mộ liếc mắt nhìn phòng khách tráng lệ một vòng.
Cùng là huyết mạch nhà họ Chung, sao Thiệu Tú Linh và Chung Đường Duệ có thể lăn lộn tới mức độ này?
Tên vô tích sự Chung Khải Trạch này!
Lúc này Lăng Tuyết Lan đã bắt đầu hoài nghi với lựa chọn của mình!
Nhưng dù sao cô ta cũng thích Chung Khải Trạch, cho dù hoài nghi năng lực kiếm tiền của Chung Khải Trạch, cũng sẽ không vứt bỏ anh ta, lúc này không phải lúc đắc tội Thiệu Tú Linh, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dậy, rời khỏi nhà Chung Đường Duệ!
“Cô đi đâu đấy?” Lúc Lăng Tuyết Lan về đến nhà, Chung Đức Hải đang gọi điện thoại lôi kéo quan hệ, vùng vẫy vào lúc cuối cùng, nhưng gặp trắc trở khắp nơi, thấy Lăng Tuyết Lan trở về, cũng không quan tâm thân phận của cô ta, trực tiếp xả tức: “Muộn như vậy mới về sao? Có phải cảm thấy nhà họ Chung chúng tôi sắp sập rồi, nên cô muốn chạy?”
“Chú Chung, nhà họ Chung sẽ không sập.” Lăng Tuyết Lan cười đi qua, giọng điệu vô cùng cung kính, ngồi xuống đối diện ông ta, vui vẻ nói: “Cháu mới tới chỗ chị dâu cả, chị ấy đồng ý giúp chúng ta, không tin chú gọi điện hỏi thử đi, có phải bây giờ chị dâu cả đang ở nhà mẹ đẻ hay không?”
“Thật vậy sao? Tuyết Lan, cháu đừng gạt dì.” Lữ Tú Anh ở bên cạnh vui sướng không thôi, nắm lấy tay Lăng Tuyết Lan, kích động muốn cô ta cho mình câu trả lời chắc chắn.
“Đương nhiên là thật, sao cháu dám lừa dối chú dì được!” Lăng Tuyết Lan cười nói với Lữ Tú Anh: “Cháu muốn ở bên anh Khải Trạch cả đời, cho nên cháu sẽ không để nhà họ Chung sập xuống, hôm nay cháu đi tìm chị gái, cũng gọi điện cho cha cháu, bọn họ đã nói sẽ giúp đỡ.”
“Cô ta thật sự đến nhà họ Kỳ rồi hả?” Bên kia Chung Đức Hải đang gọi điện thoại, không biết là hỏi ai, tóm lại là đối phương cho ông ta câu trả lời vô cùng hài lòng: “Được, cảm ơn!”
“Chú, cháu không lừa chú đúng không?” Lăng Tuyết Lan cười nhìn Chung Đức Hải.
“Tuyết Lan, cháu đúng là phúc tinh của nhà họ Chung bọn chú!” Lúc này Chung Đức Hải vô cùng vui vẻ, giống như con cá bị vây ở nước cạn, cuối cùng cũng trở về đại dương rộng lớn, tâm trạng vô cùng sung sướng.
“Chuyện đó còn phải nói sao, con bé mang thai đứa bé của nhà họ Chung chúng ta, còn giúp chúng ta cầu xin Tú Linh, quả thực là công thần lớn của nhà họ Chung chúng ta.
Ông Chung, ông nên nói đứa bé Khải Trạch kia mau chóng xử lý xong chuyện của Lăng Tử Yên, cưới Tuyết Lan vào cửa!” Lữ Tú Anh vui vẻ kéo tay Lăng Tuyết Lan, nói với Chung Đức Hải.
“Chuyện này không thể trách chị gái được!” Trong lòng Lăng Tuyết Lan mừng thầm, tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Đều tại cháu không tốt, là cháu quá yêu anh Trạch, biết rõ anh ấy là của chị gái, cháu còn không khống chế nổi tình cảm của mình, khiến chị gái hận anh Trạch như vậy.
Nếu không tại cháu, chị ấy sẽ không tiến vào cái ôm của Kỳ Minh Viễn, thổi lời nói bên gối với anh ta, khiến anh ta đối phó anh Trạch.
Hai bọn họ rơi vào hoàn cảnh tàn sát lẫn nhau như bây giờ, đều tại cháu gây ra, cháu...!Hu hu hu...”
Chỉ nói một lát, đã đẩy hết những khó khăn nhà họ Chung gặp phải lên đầu Lăng Tử Yên.
“Chuyện này sao có thể trách cháu được, con nhóc Lăng Tử Yên kia quá xấu xa, sao có thể trách cháu được, đàn ông trên thế giới này có mấy ai bên ngoài không có phụ nữ.
Nhưng mà cô ta quậy như thế cũng tốt, dì càng thích cháu hơn, cháu làm con dâu của dì, dì càng vui vẻ.
Đúng rồi, sau này đừng gọi là dì nữa, gọi là mẹ đi!” Lữ Tú Anh nói xong, bà ta lại tức giận bất bình: “Hừ, cái con Lăng Tử Yên kia, cũng dám bảo Kỳ Minh Viễn đối phó nhà họ Chung chúng ta, đợi chúng ta qua cửa ải khó khăn lần này, phải tìm cô ta tính sổ một thể!”
Bên nhà họ Chung, đang vì Thiệu Tú Linh ra tay giúp đỡ mà ngầm vui mừng, nhưng không nghĩ tới Kỳ Minh Viễn có nể mặt Thiệu Tú Linh hay không!
Trang viên Lam Vũ, là nơi ông hai Kỳ Minh Triết của nhà họ Kỳ đang ở, khi Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn đến trang viên Lam Vũ, đúng lúc chạng vạng tối.
Tháng năm trời chiều rất say lòng người, thêm một tầng vàng rực lên trang viên tràn ngập hơi thở cổ điển.
Lăng Tử Yên còn chưa xuống xe, đã hoài nghi có phải mình xuyên về gia đình giàu có nào đó ở cổ đại hay không!
“Đây là nơi anh từng ở sao?” Cô quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh.
Cô chỉ biết nhà anh có tiền, nhưng không biết hóa ra lại nhiều tiền như vậy.
“Không phải!” Kỳ Minh Viễn vừa lái xe vào gara, vừa trả lời câu hỏi của cô: “Lúc anh còn nhỏ ở trong quân khu, nhà này là về sau mẹ anh kiếm tiền tốn mười năm xây thành, khi đó anh đang trọ ở bên ngoài trường học rồi.”
Kỳ Minh Viễn đỗ xe vào một vị trí, mở cửa xuống xe!
Lăng Tử Yên cũng mở cửa xe, đi về phía anh, ăn ngay nói thật: “Tôi rất khẩn trương!”
“Đừng sợ, có anh ở đây!” Kỳ Minh Viễn nắm lấy tay cô, dẫn cô ra khỏi gara, dùng vân tay quét lên cánh cửa, cửa xe gara đóng lại: “Đi thôi, theo anh vào nhà.”
Lăng Tử Yên để mặc anh nắm, vào cánh cửa cao sáu mét, Kỳ Minh Viễn dùng vân tay quét, cửa theo tiếng mở ra.
Sau khi mở cửa, Kỳ Minh Viễn nắm lấy tay cô cùng đi vào cửa, cửa sơn son phía sau chậm rãi khép lại, Lăng Tử Yên bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc.
Ở trên hành lang dài, không chỗ nào không lộ ra hơi thở cổ điển.
Phía sau cánh cửa là con đường lát đá rộng ba mét, một bên là đồng cỏ nhân tạo rộng năm sáu mẫu, trên cỏ có một cây tử đằng rất to, lập tức hấp dẫn ánh mắt Lăng Tử Yên.
“Đó là cây tử đằng, nghe nói đã ba trăm năm, vì ở đây lâu rồi, mẹ anh rất thích nó, nên để lại!” Kỳ Minh Viễn nắm tay Lăng Tử Yên đi qua, tháng năm là mùa cây tử đằng nở hoa, ánh trời chiều chiếu lên cây tử đằng ba trăm năm, khiến bãi cỏ giống như ảo cảnh..