36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 70: Bà Xã Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Anh





Đi xuống lầu một, Lạc Thanh Nhã nhìn căn bếp đầy đủ tiện nghi trong nhà Kỳ Minh Viễn, nghĩ rằng khi Hương Lan Uyển mới vừa xây xong, việc trang trí và bài trí của toàn bộ căn nhà đều do cô ta và anh thiết kế, nhưng cô ta không ngờ rằng bà chủ ở đây cuối cùng lại không phải là cô ta.

“Tôi sẽ không cứ như thế mà thôi đâu!” Lạc Thanh Nhã nhìn bếp ga bên cạnh, khóe miệng nhếch lên: “Lăng Tử Yên, tôi muốn cho cô biết vị trí của tôi trong lòng anh ấy không thua kém gì cô đâu!"
Nghĩ rồi, Lạc Thanh Nhã cũng bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.

Trong phòng làm việc trên lầu hai, Kỳ Minh Viễn duyệt một văn kiện, quay đầu nhìn sách bài tập mà Lăng Tử Yên để qua một bên, trong lòng luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Kể từ tối thứ sáu, hai người bọn họ chưa từng tách rời nhau ra, lúc này cô đang ngủ trưa bên cạnh, anh ở trong phòng làm việc cảm thấy thật buồn bực.


Kỳ Minh Viễn lắc đầu, xua tan cảm giác mất mát trong lòng, tiếp tục chuyên tâm vào công việc, nhưng đành chịu.

“Ôi!” Anh thở dài bất lực, cuối cùng quyết định tắt máy, đứng dậy thấy chồng sách bài tập bên cạnh cô, anh đưa tay với lấy, cầm cây bút đỏ bên cạnh rồi đi, anh đi ra khỏi phòng ngủ chính ở bên cạnh, nằm xuống, đặt vở bài tập của cô lên ghế sô pha, tìm máy tính xách tay của mình, đối mặt với cô trên giường, thỉnh thoảng nhìn những cô đang năm trên giường, sau đó xử lý công việc!
Có cô ở bên cạnh, hiệu quả công việc của anh cuối cùng cũng tốt hơn trước.

Cuối cùng, Kỳ Minh Viễn cũng duyệt xong tất cả tài liệu, ngẩng đầu nhìn cô nhóc, cô lật người trên giường, đôi tay nhỏ của cô ở trên giường sờ mó lung tung một trận, dường như muốn tìm kiếm gì đó, lại không tìm thấy, cuối cùng cô ôm nắm lấy cái gối của anh, ôm chặt vào lòng, lại tiếp tục ngủ.

Kỳ Minh Viễn mỉm cười, cô nhóc này dùng gối của anh coi như là anh mà ôm lấy
Kỳ Minh Viễn hài lòng khi thấy bộ dạng của cô ngay cả ngủ cũng không thể rời xa mình, anh đóng máy tính lại và đặt nó sang một bên, rồi để ý đến xấp sách bài tập mà cô đặt trên bàn cà phê, nên anh cầm lên và bắt đầu.

bắt chước chữ của cô mà tích chấm bài tập.

Bài tập của học sinh tiểu học sửa bài rất dễ, tiếng anh cũng là một số vấn đề ngữ pháp đơn giản, đối với anh, quả thật chỉ như xử một đĩa rau, rất nhanh đã tích điểm xong rồi.

Kỳ Minh Viễn xếp sách bài tập, cảm thấy có chút khát nên đứng dậy đi tới tủ lạnh nhỏ trong phòng, mở ra thấy nước trong đó đã uống hết nên đóng cửa tủ lạnh lại, xoay người lại nhìn một cái thấy cô vợ nhỏ vẫn đang ngủ say, anh quyết định xuống nhà lấy chai nước uống.

Nhưng mà Kỳ Minh Viễn vừa mở cửa phòng bếp liền nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi, ánh mặt biến sắc sợ hãi, nhanh chóng bước tới nâng Lạc Thanh Nhã đang ngã trên mặt đất lên, vươn tay thăm dò hơi thở của cô ta, hơi thở đã rất yếu ớt.


Kỳ Minh Viễn không dám nghĩ nhiều, càng bất chấp mà mở cửa sổ trong phòng bếp cho thông gió, chỉ nhớ tắt công tắc gas, sau đó nhanh chóng bế người, lao ra khỏi phòng bếp, ra cửa, đặt cô ta lên trên sàn nhà ở cửa, cẩn thận kiểm tra cô ta, phát hiện hơi thở của cô ta gần như ngừng lại.

"Lạc Thanh Nhã, Lạc Thanh Nhã! " Kỳ Minh Viễn vẻ mặt ủ rũ, nhưng tâm tình lại rất bình tĩnh, vừa hô tên Lạc Thanh Nhã, vừa sơ cứu cho cô ta, tiện tay cởi cúc áo sơ mi và áo trong của cô ta ra!
Nhưng Lạc Thanh Nhã hiển nhiên đã trúng độc rất nặng, những trợ giúp đầu tiên này không có tác dụng gì đối với cô ta, Kỳ Minh Viễn không còn cách nào khác đành quỳ xuống bên cạnh cô ta, anh cúi đầu, bắt đầu hô hấp nhân tạo cho cô ta, anh hít vào thở lại, sau đó thả khí oxi vào miệng cô ta vâng vâng.

Anh rất lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với Lạc Thanh Nhã, năm đó khi rời khỏi Hương Lan Uyển, bọn họ là bạn từ thuở bé lớn lên với nhau đã rất đau khổ, nếu Lạc Thanh Nhã gặp tai nạn ở nhà anh thì không chỉ các bạn chơi từ nhỏ mà ngay cả bản thân anh cũng không thể tha thứ cho mình!
Kỳ Minh Viễn liên tục hô hấp nhân tạo cho Lạc Thanh Nhã, nhưng cô ta không đáp lại chút nào, vẫn nằm trên sàn không chút nhúc nhích.

"Lạc Thanh Nhã, Lạc Thanh Nhã! " Kỳ Minh Viễn bóp chặt hai má của Lạc Thanh Nhã, vẻ mặt sợ hãi như sắp mất đi một người bạn thân "Cô nhanh thở đi! "
Nhưng Lạc Thanh Nhã không phản ứng, Kỳ Minh Viễn phải tiếp tục hô hấp nhân tạo cho cô ta, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho đến khi cuối cùng Lạc Thanh Nhã cũng mở mắt ra.

Nhưng không lâu sau đó, cô ta lại nhắm mắt đôi mắt lại, Kỳ Minh Viễn mới cảm thấy được, Lạc Thanh Nhã đã hồi phục hô hấp rồi, trái tim thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới buông xuống được, anh bể người cô ta lên, đi vào nhà để xe, lái xe đi đến bệnh viện gần nhất!
Anh quá nôn nóng, khi vội vàng lái xe đi đến bệnh viện, không hề phát giác đối diện nhà anh, có một người đàn ông đội nón lưỡi trai, đang lén lút rời khỏi!
Năm giờ chiều, Lăng Tử Yên trong phòng ngủ chính yếu ớt tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã nghiêng về hướng tây, lần này cô coi như đã ngủ no rồi, tinh thần sung mãn ngồi dậy, cảm thấy có chút khác, bèn xuống giường đi tới tủ lạnh nhỏ, mở cửa ra, muốn lấy bình nước để uống, lại phát hiện trong tủ lạnh không có nước uống rồi, chỉ có thể dội mắt đi ra khỏi phòng xuống lầu.

Mới đi đến cầu thang, Lăng Tử Yên mới phát hiện lầu một nồng nàn tràn ngập khí gas, cô nhíu chặt mày lại, là ai đã quên tắt gas sao?
Kỳ Minh Viễn? Buổi trưa người dùng nhà bếp cuối cùng là anh, bền vừa đi đến nhà bếp vừa tự mình lẩm bẩm: "Cái người này, đúng thật là sát thủ nhà bếp!"
Sau đó cô đi vào nhà bếp, muốn tắt đi khí gas, lại phát hiện bình gas đã có người tắt rồi.


Lăng Tử Yên nhíu mày, luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng cô không ngờ được là, đưa tay ta định mở hết cửa trong nhà bếp, sau đó lại nghĩ đến phòng khách cũng toàn là khí gas, liền vừa uống nước vừa mở hết cửa sổ lầu một, cuối cùng quyết định đi lên lầu, dạy dỗ sát thủ nhà bếp một trận, liền cầm trai nước đi lên lầu tìm người!
"Ôi, người đâu rồi?" Khi cô đẩy của phòng làm việc ra, bên trong không có ai, Lăng Tử Yên nghi hoặc nhíu mày lại, sau đó rời khỏi phòng làm việc, quay về phòng ngủ tìm điện thoại, sua khi lướt đến số điện thoại của anh cô liền bấm số gọi, tút tút tút tiếng điện thoại vọng lại bên tai.

Lăng Tử Yên nhìn lại, điện thoại của Kỳ Minh Viễn đang đạt ở trên bàn trà.

"Không mang theo điện thoại?" Lăng Yên hoàn toàn nghi ngờ.

"Rốt cuộc chạy đi đâu rồi chứ? Ngay cả điện thoại cũng không mang theo?"
Cô rất lo lắng, lại không liên lạc được anh, chỉ có thể đi đến, ngồi trên ghế sô pha hoang mang lo lắng, rồi sau đó liếc nhìn đống bài vở trên bàn trà, bên trên còn có nét chữ của cô, Lăng Yên hiếu kỳ cầm lên, lật ra xem, mới phát hiện mỗi bài tập đều đã được tích điểm, nét chữ lại rất giống y hệt cô!
Không cần suy nghĩ cũng biết là ai rồi, bất giác trong lòng cảm thấy ngọt ngào vì sự chu đáo của anh, quyết định ngoan ngoãn ở nhà đợi anh quay về!
Nhưng ngồi không thì quá nhàm chán, cho nên Lăng Tử Yên cầm lấy điện thoại, đặng nhập facebook xem tin tức, mới phát hiện ra, rất nhiều tin tức vẫn còn chưa đọc, bản năng trong đầu Lăng Tử Yên nghĩ nhất định tin tức của ông chủ cậu chủ con nhà giàu nào đó gửi lên facebook rồi, liền hiếu kỳ nhấn mở ra, mới phát hiện, đều là bạn bè đang an ủi cô!
"Làm gì thế?" Lăng Tử Yên nghi hoặc, trước là đi đến facebook của Kỳ Minh Viễn xem một vòng, ngoài trừ tin tức ngày hôm qua trên facebook của anh ra, anh cũng đâu có đăng tin tức gì mới, vậy thì đã xảy ra chuyện gì?
Yên Lăng bấm vào từng tin tức, mới có một cái @ đầu tiên, Lăng Tử Yên đã nhìn thấy một album hình anh từ từ mở ra, Lăng Tử Yên nhìn thấy album hình ảnh đó, trong giấy lát, điện thoại trên tay cô từ từ rớt xuống trên thảm nhung lông dê!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.