Hàn Thiệu Huy lái xe vào khu Hương Lan Uyển rồi đưa Lạc Thanh Nhã đến nhà của cô ta.
Kỳ Minh Viễn đã nói với anh ta là người của công ty quét dọn đã lau chùi sạch sẽ rồi nên Lạc Thanh Nhã có thể ở đó được rồi.
“Cô cứ an tâm nghỉ ngơi cho lại sức, buổi trưa tôi sẽ kêu người đưa cơm đến cho cô.
Bây giờ tôi phải đi làm đây, tôi cũng sẽ nói với anh Kỳ là cô đã về nhà nghỉ ngơi rồi.” Hàn Thiệu Huy xuống xe, anh ta vừa mở cửa xe vừa nói Lạc Thanh Nhã.
Lạc Thanh Nhã đang tức giận tưởng như sắp chết đến nơi nhưng cô ta không có lý do gì để trút giận lên Hàn Thiệu Huy nên chỉ biết xuống xe rồi đứng trước mặt anh ta mà nói: “Cám ơn anh, Thiệu Huy.
Rất xin lỗi anh vì chuyện lúc nãy.”
“Không sao, dù sao tôi có thể hiểu được vì sao cô lại như vậy, nên lúc ở bệnh viện cô sẽ không khống chế được những cảm xúc tiêu cực là điều đương nhiên.” Hàn Thiệu Huy không nghĩ gì vì anh ta biết Lạc Thanh Nhã nhớ tới những tháng ngày của cô ta lúc còn nhỏ nên mới không khống chế được cảm xúc mà thôi.
“Cám ơn anh đã hiểu cho tôi, hẹn gặp lại.” Lạc Thanh Nhã nhìn Hàn Thiệu Huy cười cười, ý bảo anh ta mau chóng lên xe đi.
“Tạm biệt.” Hàn Thiệu Huy gật đầu rồi lên xe chạy thẳng ra khỏi khu nhà của Lạc Thanh Nhã.
Ra khỏi Hương Lan Uyển thì Hàn Thiệu Huy lại cảm thấy hơi thất vọng.
Anh ta không phải là bạn từ nhỏ của Kỳ Minh Viễn mà chỉ là trợ lý đắc lực của Kỳ Minh Viễn mà thôi, nên khi Kỳ Minh Viễn xây dựng Hương Lan Uyển không để lại cho anh ta một ngôi nhà nào cả.
Nếu anh ta có thể ở lại Hương Lan Uyển thì có phải sẽ được ở gần Lạc Thanh Nhã hơn không cơ chứ?
Hàn Thiệu Huy lắc lắc đầu, tự nói với bản thân không được nghĩ nhiều mà tập trung lái xe đến tòa nhà quốc tế Hải An.
Lạc Thanh Nhã nhìn thấy Hàn Thiệu Huy đã lái xe đi khuất tầm nhìn của cô ta thì mới lấy điện thoại di động ra lập tức gọi điện cho tay phóng viên.
Nhưng trong điện thoại chỉ vọng ra những tiếng tút tút rất lâu mà không có ai nghe máy.
Lạc Thanh Nhã nhíu mày nghĩ tại sao anh ta lại không nghe điện thoại chứ? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Lạc Thanh Nhã bắt đầu luống cuống, cô ta lo lắng có phải tay phóng viên kia đã bị Kỳ Minh Viễn tìm được rồi hay không.
Rồi cô ta càng lo lắng Kỳ Minh Viễn sẽ tìm đến chất vấn nên cô ta hoảng loạn đi đi lại lại trước cửa nhà.
Cuối cùng cô ta bèn quyết định gọi điện lại cho tay phóng viên đó.
Lúc này trong điện thoại không còn vang lên những âm thanh tút tút nữa mà là một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Lạc Thanh Nhã nhíu mày, không lẽ anh ta đã xảy ra chuyện gì thật rồi sao?
Lạc Thanh Nhã cuống cuồng đứng tựa vào cửa nhà của cô ta rồi nhìn qua căn biệt thự của Kỳ Minh Viễn cách đó năm mươi mét.
Có phải cô ta sắp rời xa người đàn ông này rồi không?
Cô ta đã tốn nhiều thời gian như vậy mới có thể trở thành hồng nhan tri kỷ của Kỳ Minh Viễn, không lẽ chỉ vì một phút sai lầm mà đã mất tất cả sao?
Nghĩ vậy nên Lạc Thanh Nhã suy sụp ngã quỵ xuống mặt đất, cô ta dựa lưng vào cánh cửa và cảm giác như không còn chút sức lực nào để mà đứng dậy nữa.
Cô ta cũng không còn lòng dạ nào để làm việc mà chỉ ngồi ở đó nhìn chăm chăm vào căn biệt thự của Kỳ Minh Viễn, để mặc cho thời gian cứ thế trôi qua.
Cứ thế cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, là số điện thoại của cảnh sát Đông Thành.
Lạc Thanh Nhã nhìn thấy số điện thoại đó thì khẽ nhíu mày sợ hãi.
Cảnh sát gọi điện thoại cho cô ta làm gì chứ?
Lạc Thanh Nhã rất lo lắng sợ hãi về việc sẽ bị Kỳ Minh Viễn đến chất vấn nhưng cô ta cố nén nỗi sợ đó lại và trả lời điện thoại với một giọng vô cùng bình tĩnh: “Xin chào.”
Ngay lúc đó cô ta không thể bình tĩnh được nhưng cô ta biết rõ là bản thân không làm chuyện gì trái pháp luật thì không có gì phải sợ cảnh sát cả.
“Xin chào.
Tôi là Đặng Hữu Quý là cảnh sát điều tra của khu Đông Thành.
Chúng tôi đang xử lý một vụ tai nạn giao thông, xin hỏi cô là gì của nạn nhân Lương Đức Cường?” Quả nhiên giọng nói của bên kia không hề có chút tình cảm nào, chỉ hoàn toàn là giọng nói của của kẻ đang giải quyết công việc.
“Tôi cũng không quen với người này.” Lạc Thanh Nhã trả lời hết sức bình tĩnh.
Dĩ nhiên cô ta có biết tên Lương Đức Cường kia, anh ta chính là người phóng viên mà cô ta đã thuê để chụp hình nhưng cô ta cũng chỉ mới gặp anh ta có một lần mà thôi nên không tính là có quen biết.
Nhiều nhất thì họ chỉ mới hợp tác với nhau được một hai lần, bởi vì tay nghề chụp hình lén của anh ta rất giỏi nên Lạc Thanh Nhã mới gọi cho anh ta mà thôi.
“Vậy cô có thể giải thích cho tôi biết rõ hơn về chuyện vừa rồi cô đã gọi điện nói chuyện với anh ta hơn mười phút rồi còn gọi lại cho anh ta một cuộc gọi nhỡ nữa được không ạ?”
“Hả, tôi gọi nhỡ cho anh ta sao?” Lạc Thanh Nhã giả vờ ngu ngốc muốn nghe cảnh sát sẽ giải thích như thế nào về câu hỏi đó.
“09445XXXXX, đây là số điện thoại của Lương Đức Cường.
Chúng tôi đã ghi lại được trong nhật ký cuộc gọi của anh ta cách đây ba tiếng đồng hồ có nói chuyện với cô hơn mười phút, sau đó lại thấy có cuộc gọi nhỡ của cô nữa.”
Giọng nói của người cảnh sát có vẻ hơi nghiêm khắc, dĩ nhiên là anh ta tức giận vì Lạc Thanh Nhã không chịu hợp tác nên có vẻ mất kiên nhẫn.
“Thành thật xin lỗi, quả thật số máy này có gọi đến cho tôi nhưng giọng nói của anh ta rất lạ nên tôi đã nói là anh ta gọi nhầm số rồi, sau đó thì tắt điện thoại.
Lúc đó tôi đang ở trong bệnh viện nên cũng không muốn nghe điện thoại làm gì.
Về phần anh nói tại sao cuộc gọi kéo dài đến mười phút thì có thể là do tôi quên tắt máy mà anh ta cũng không tắt điện thoại chăng?”
Lạc Thanh Nhã cố gắng hết sức thể hiện là cô ta đang rất bình tĩnh vì bất luận thế nào đi nữa, khi cảnh sát đã nhúng tay vào chuyện này thì Kỳ Minh Viễn sẽ nhanh chóng điều tra ra được Lương Đức Cường.
Tốt nhất cô ta không nên có bất cứ dính dáng gì đến Lương Đức Cường cả.
“Nhưng tại sao sau đó cô lại gọi điện thoại cho anh ta vậy? Có thật là cô không biết anh ta không đó? Lúc đó anh ta đã bị tai nạn và đã được đưa tới bệnh viện rồi.
Chúng tôi chỉ liên lạc được với một mình cô thôi.
Nếu cô là...”
Đương nhiên cảnh sát mong Lạc Thanh Nhã chính là bạn của Lương Đức Cường mà đến thăm anh ta.
Nhưng Lạc Thanh Nhã sẽ không đời nào đến thăm anh ta nên nói: “Vốn dĩ tôi định gọi điện thoại cho bạn của tôi nhưng cuộc gọi của anh ta lại đứng ở vị trí số một trong nhật ký điện thoại nên tôi mới không để ý mà bấm nhầm.
Đúng thật là tôi không quen biết với người nào tên là Lương Đức Cường cả.”
“Vậy thành thật xin lỗi vì đã quấy rầy cô rồi.” Lúc này cảnh sát mới cúp máy.
Lạc Thanh Nhã cầm điện thoại trong tay mà cả người cô ta run lên như bị hạ đường huyết, trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Cùng lúc đó tại cục cảnh sát.
Người cảnh sát đặt điện thoại xuống bàn rồi ngẩng đầu lên nhìn người đối diện: “Anh Hàn à, anh cũng nghe cô ta nói gì rồi đó.”
“Cám ơn.” Hàn Thiệu Huy gật đầu nói.
Khi cảnh sát tìm được Lương Đức Cường liền thông báo cho anh ta biết.
Khi anh ta xem trong nhật kí điện thoại của Lương Đức Cường thì thấy có một số điện thoại quen quen, vừa nhìn là biết số điện thoại của Lạc Thanh Nhã.
Trước khi Lạc Thanh Nhã xuất viện thì Hàn Thiệu Huy đã nói chuyện với cô ta, lúc đó anh ta đã nghi ngờ lo sợ Lạc Thanh Nhã có liên quan đến chuyện ầm ĩ trên Facebook ngày trước nên mới nhờ cảnh sát gọi điện xác nhận giúp anh ta.
Kết quả thật sự khiến Hàn Thiệu Huy rất hài lòng.
Bây giờ anh ta chỉ cần chờ cho Lương Đức Cường tỉnh lại rồi hỏi anh ta người đứng sau lưng chỉ thị anh ta chụp hình là ai nữa mà thôi.
Hàn Thiệu Huy xem đồng hồ thì thấy sắp tới giờ ăn trưa, đã đến lúc đem cơm đến cho Lạc Thanh Nhã rồi.
Chỉ cần nghĩ đến việc có thể nhìn thấy người mình thích là Hàn Thiệu Huy vui vẻ hẳn lên.
Cùng lúc đó thì Lăng Tử Yên đã chấm xong bài tập tiếng Anh lúc sáng của các học sinh.
Bây giờ đã là buổi trưa, trường tiểu học tan học khá sớm nên cô thu dọn đồ đạc rồi liền đi ra cổng tìm Hứa Minh Ưu.
Trong trường học rất an toàn nên Hứa Minh Ưu chỉ cần ngồi trong xe chờ Lăng Tử Yên đến là được.
Từ xa Hứa Minh Ưu đã nhìn thấy Lăng Tử Yên nên bỏ quyển sách tra cứu kinh tế xuống rồi đẩy cửa xe bước ra.
“Chị Yên.” Hứa Minh Ưu xuống xe vẫy vẫy tay về phía Lăng Tử Yên.
“Hứa Minh Ưu, chào em.” Lăng Tử Yên đi tới chỗ của cô ta rồi mở cửa ngồi vào chỗ ghế của lái phụ.
“Chào chị Yên, để em đưa chị qua chỗ anh Kỳ nha.” Hứa Minh Ưu quay đầu nhìn cô mỉm cười rồi khởi động xe, quay đầu xe rất thành thạo hướng thẳng đến tòa nhà quốc tế Hải An.
Trên đường đi hai người trò chuyện rất vui vẻ, Hứa Minh Ưu là một cô gái có tính cách cởi mở.
Mặc dù mới hai mươi mốt tuổi nhưng đã tốt nghiệp MBA, có quan hệ thân thiết mấy đời với nhà họ Kỳ.
Trước mắt cô ta đang học tập công việc quản lý bên cạnh Kỳ Minh Viễn, bởi vì có võ công cao nên được Kỳ Minh Viễn cử tới làm trợ lý cho Lăng Tử Yên.
Ngày đầu tiên cô ta còn giữ thái độ lạnh lùng của người vệ sĩ nhưng bây giờ đã quen thân với Lăng Tử Yên rồi nên đã bộc lộ tính cách vui vẻ cởi mở.
“Xong, đây là địa bàn của anh Kỳ nên em sẽ không đưa chị đi vào nữa.
Chào thân ái nha.” Hứa Minh Ưu đưa Lăng Tử Yên đến đại sảnh của lầu một của tòa nhà quốc tế Hải An rồi nhanh chóng quay người rời khỏi.
“Hẹn gặp lại.” Lăng Tử Yên cũng vẫy tay chào cô ta.
Vừa quay người lại đã nghe thấy âm thanh dừng lại của thang máy, thang máy vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Kỳ Minh Viễn đứng đó.
Giống như đoán trước được Lăng Tử Yên sẽ đứng chờ anh ở trước cửa thang máy hay sao ấy mà Kỳ Minh Viễn vẫn đứng trong đó vẫy cô đi vào trong với anh..