Khi Lăng Tử Yên tỉnh lại, bên tai cô là tiếng thảo luận trầm thấp của nam giới, dường như mọi người đang thảo luận về việc lập kế hoạch cho dự án nào đó.
Đều là những thuật ngữ chuyên ngành, quả thật là khó hiểu, cô không hiểu gì cả.
Lúc này cô mới nhớ ra mình đang ở trong phòng làm việc của Kỳ Minh Viễn, lập tức xua tan ý nghĩ đứng dậy.
Vì không muốn khiến cho chính mình và những người khác đều khó xử, cô đành phải tiếp tục vùi trong áo khoác của Kỳ Minh Viễn giả vờ ngủ.
"Vậy cứ quyết định như thế đi!" Kỳ Minh Viễn tinh mắt đã sớm phát hiện ra bà xã nhỏ của mình đã tỉnh giấc, liền nói với ba vị lãnh đạo cao cấp ở trong phòng làm việc: "Mọi người quay về chỉnh sửa xong bản kế hoạch của dự án, rồi gửi qua cho tôi là được!"
"Vâng!" Ba vị lãnh đạo cao cấp lên tiếng trả lời và rời đi, ai cũng không dám liếc mắt nhìn linh tinh, sợ sẽ bất cẩn nhìn thấy người vợ được nâng niu trong lòng bàn tay của ông chủ đang nằm trên chiếc ghế sô pha, chọc cho ông chủ không vui.
Cho đến khi ba vị lãnh đạo cao cấp rời đi, Kỳ Minh Viễn mới đứng dậy đi ra cửa.
Đầu tiên là khóa trái cửa, sau đó mới đi đến bên cạnh ghế sô pha, cô gái nhỏ này vẫn còn đang giả vờ ngủ?
Kỳ Minh Viễn không tin cô không biết rằng anh đã đuổi ba vị lãnh đạo cao cấp kia đi rồi, tiếng khóa cửa còn rất rõ ràng, vậy mà cô không nghe thấy sao?
Nếu cô muốn giả vờ ngủ, vậy thì anh cũng sẽ giả vờ không biết rằng cô đã tỉnh lại rồi.
Kỳ Minh Viễn xấu xa ngồi bên mép ghế sô pha, vươn tay khẽ vuốt ve đôi má mềm mại trên khuôn mặt của cô.
Đột nhiên nghiêng người, trực tiếp ngậm lấy đôi môi của cô, dùng sự thiết tha của bản thân nói với cô rằng chiều nay anh chỉ có thể nhìn chứ không thể đụng vào, điều này đối với anh có bao nhiêu sự giày vò.
Nhưng cô gái nhỏ này dường như giả vờ ngủ đến không muốn tỉnh lại nữa, Kỳ Minh Viễn thấy cô không đáp lại mình, ánh mắt lóe lên một tia gian xảo, hai tay của anh rời khỏi eo của cô, thăm dò bên trong quần áo của cô, trực tiếp trượt trên lưng cô...
"Ah, Kỳ Minh Viễn, không cho phép anh lộn xộn!" Lăng Tử Yên không thể giả bộ được nữa, lúc này mới mở to mắt, đưa tay nắm lấy tay của anh, giọng nói tràn ngập sự tố cáo: "Anh hư lắm, đã nói là không được lộn xộn ở trong phòng làm việc cơ mà."
"Được rồi, không lộn xộn nữa." Kỳ Minh Viễn duỗi tay nhéo má cô, liếc nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, mười sáu giờ ba mươi phút, còn ba mươi phút nữa là tan làm, lúc này anh mới buông cô ra: "Em tự kiếm việc gì làm giết thời gian đi, anh còn ba mươi phút nữa mới tan làm."
"Được!" Lăng Tử Yên ngoan ngoãn gật đầu, tìm ba lô của mình, lấy điện thoại di động ra giết thời gian.
Bên ngoài cửa phòng làm việc, một vị lãnh đạo cao cấp được sự đồng ý của thư ký Chương đã vặn nắm cửa phòng làm việc của Kỳ Minh Viễn, nhưng làm cách nào cũng không thể mở được.
"Không phải anh đã nói là không phải báo cho tổng giám đốc Kỳ sao?" Vị lãnh đạo cao cấp này không mở cửa được, nghi hoặc nhìn về phía thư ký Chương: "Sao cửa không mở được vậy?"
"Sao lại như thế được, vừa rồi giám đốc Lưu và những người khác đều mở được mà?" Thư ký Chương khó hiểu, đứng dậy giúp vị lãnh đạo cao cấp kia mở cửa, quả nhiên cửa không mở được.
Sau đó hai mắt sáng lên, có chút ngượng ngùng nói với vị lãnh đạo cao cấp kia: "Có lẽ vợ của tổng giám đốc ngủ trưa vẫn chưa tỉnh dậy."
"Ngủ trưa? Tỉnh dậy?" Vị lãnh đạo cao cấp kia sững sờ, vợ của tổng giám đốc bọn họ thật lợi hại, có thể ngủ trưa đến tận bốn giờ rưỡi chiều?
"Đúng vậy ạ, tổng giám đốc Kỳ chiều chuộng bà xã có tiếng.
Giám đốc Vương, nếu anh không gấp thì có thể đợi đến ngày..."
Lời của thư ký Chương còn chưa dứt, sau lưng truyền đến tiếng mở cửa.
"Vào đi!" Kỳ Minh Viễn nói xong xoay người đi thẳng về phía ghế làm việc.
"Vâng!" Vị giám đốc Vương kia vội vàng đi vào, đưa tài liệu của mình cho ông chủ phê duyệt, một cái liếc mắt cũng không dám!
Ba mươi phút trôi qua rất nhanh.
Sau khi Kỳ Minh Viễn đuổi vị lãnh đạo cao cấp cuối cùng đi ra khỏi phòng, mang theo ánh mắt mong đợi nhìn về phía cô vợ nhỏ của mình, lại phát hiện cô gái nhỏ này đang vô cùng chăm chú gõ vào điện thoại, không hề chú ý rằng anh đã tan làm rồi.
Đang nói chuyện với ai vậy?
Nói gì mà hăng say vậy?
Quên mất anh rồi sao?
Kỳ Minh Viễn bày tỏ, không thể chấp nhận được cách đối xử lạnh nhạt của bà xã.
Anh nhanh chóng đứng dậy, đến gần vợ của mình, ngồi bên cạnh cô, duỗi cánh tay ra, khoác vai vợ, nghiêng đầu nhìn, hóa ra là đang nói chuyện với Ngải Tịnh Kỳ ở trên Messenger.
Bây giờ là năm giờ chiều, thời gian ở bên kia chắc là ba giờ sáng.
Người phụ nữ Ngải Tịnh Kỳ kia lại không ngủ, mà chiếm lấy bà xã của anh sao?
Còn cô vợ bé bỏng hết mực quan tâm đến Ngải Tịnh Kỳ vẫn đang nói chuyện sôi nổi như vậy, khiến Kỳ Minh Viễn cảm thấy là một người chồng tốt, anh cần phải nhắc nhở cô vợ nhỏ vấn đề quan trọng này: "Bà xã, đang nói chuyện phiếm với Ngải Tịnh Kỳ à?"
"Ừm, đúng vậy, sau khi cô ấy ra nước ngoài, ngoại trừ một cú điện thoại báo bình an, bọn em vẫn chưa liên lạc với nhau nữa." Lăng Tử Yên vừa trả lời vừa gõ vào điện thoại di động.
Lạnh nhạt với anh như vậy, chính là hành vi có bạn bè rồi thì không cần đến chồng nữa.
Kỳ Minh Viễn không chấp nhận được, liền nói tiếp: "Bảo bối, thời gian ở bên kia chắc là cũng gần bốn giờ sáng rồi, em thật sự không muốn cho Tịnh Kỳ của em được nghỉ ngơi sao?"
"Hả?" Sau khi được anh nhắc nhở, Lăng Tử Yên lập tức phản ứng.
Tính toán chênh lệch múi giờ giữa hai nơi, trong nháy mắt cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, không đợi tin nhắn đến của Ngải Tịnh Kỳ nữa, liền nhập nội dung vào điện thoại rồi gửi nó đi.
"Tịnh Kỳ, thời gian không còn sớm nữa, cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, có thời gian chúng ta lại trò chuyện tiếp, bái bai!"
"Hừ, nói là để cho mình nghỉ ngơi thật tốt, nhưng thật ra là cậu ba nhà cậu đã tan làm rồi phải không?" Ngải Tịnh Kỳ trên Internet nói một câu rất thâm thúy, sau đó nhanh chóng bổ sung: "Cậu là một cô nhóc không có lương tâm, thấy sắc quên bạn!"
"Người đẹp Ngải thật là thông minh, bị cậu đoán trúng rồi, vậy thì mình không giấu giếm nữa.
Bây giờ mình muốn đi hẹn hò thật ngọt ngào với chồng, cậu hãy ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai còn phải tiếp tục quay phim thật xinh đẹp đó!" Đính kèm thêm một biểu tượng cảm xúc nụ hôn, gửi qua, khóa màn hình lại.
Quyết định dù cho Ngải Tịnh Kỳ có nhắn cái gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không trả lời.
Không ngờ rằng người nào đó vẫn cảm thấy như vậy còn chưa đủ, cầm lấy điện thoại di động của cô, ngắt kết nối mạng, cuối cùng vẫn quyết định tắt điện thoại.
Lúc này mới hài lòng nhìn cô vợ nhỏ, hỏi: "Bữa tối mình ăn cái gì?"
"Sao cũng được!" Lăng Tử Yên đáp lại mà không cần suy nghĩ.
"Hửm?" Người nào đó nheo mắt lại: "Sao cũng được?"
"A a a a..." Lăng Tử Yên bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của anh, không khỏi nhớ tới hậu quả lần trước cô đã nói "sao cũng được" với anh, vội vàng lấy lòng, bắt đầu động não: "Ừm...!Mấy ngày nay ăn quá nhiều thịt rồi, ăn món chay đi, đồ Hàn được không?"
"Vậy thì ăn đồ Hàn." Kỳ Minh Viễn chưa từng phản đối yêu cầu của bà xã.
Hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lái xe đến nhà hàng Hàn Quốc ngon nhất ở Đông Thành, chọn món mà hai người thích ăn nhất, ngọt ngào ăn xong bữa tối.
Bây giờ đã là mùa hè, mặt trời cũng không xuống núi nhanh như vậy.
Khi hai người bước ra khỏi quán ăn, mặt trời vẫn còn cách hơi xa đỉnh núi một chút.
Kỳ Minh Viễn ôm chầm lấy Lăng Tử Yên: "Đưa em đi xem Đông Thành chầm chậm sáng lên nhé."
Đông Thành chầm chậm sáng lên, hiển nhiên chính là màn đêm chậm rãi buông xuống, từng ngọn đèn rực rỡ được thắp lên, lúc này, chim chóc về tổ, muông thú về hang, mọi người cũng nên về nhà.
Vào thời điểm này, chỉ cần bạn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, sẽ vô cùng cảm thấy nhớ nhà, muốn có một nơi để dựa vào.
Nếu ở một mình, sẽ cô độc đến nhường nào?
"Được!" Lăng Tử Yên dựa vào cánh tay của Kỳ Minh Viễn, rất muốn tự trải nghiệm một chút, xem thử vào khoảng thời gian cảm thấy cô độc nhất trong một ngày, có anh ở bên cạnh, liệu có cô độc hay không?.