"A, đúng rồi!" Lăng Tử Yên ăn kem Kỳ Minh Viễn đút, nhớ tới chuyện Hứa Minh Ưu nói với cô trên xe: "Minh Ưu bảo ngày mai là đại thọ tám mươi tuổi của ông cô ấy, cô ấy bảo em thông báo cho anh, ông cụ Hứa nói đêm mai anh phải đến đó! Còn bảo em cũng phải đến nữa!"
"Anh Kỳ, năm nay anh cũng phải đi!" Hàn Thiệu Huy ở một bên nghe thấy Lăng Tử Yên nói như vậy thì lập tức nhớ tới chuyện này: "Mấy năm trước anh không ở trong nước, cho nên chúng ta đều không đi, năm nay là đại thọ tám mươi tuổi, hiện tại anh đã trở về thì nhất định phải dẫn vợ đến!"
"Được!" Kỳ Minh Viễn cũng nhớ tới trước khi đi đúng là có chuyện như vậy.
"Đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ Hứa, tôi cũng trốn không thoát!" Lạc Thanh Nhã ra vẻ bất đắc dĩ: "Khi còn bé ông cụ Hứa cũng chăm sóc tôi không ít.
"
"Vậy anh đi với em!" Hàn Thiệu Huy nói.
"Tốt lắm!" Lạc Thanh Nhã cũng lộ ra dáng vẻ cô gái nhỏ thẹn thùng: "Em phải ăn mặc thật đẹp mới được.
"
"Đương nhiên là không thành vấn đề!" Hàn Thiệu Huy gật đầu, cười rất cưng chiều.
ngôn tình tổng tài
Lăng Tử Yên ở một bên không nói nhiều, Lạc Thanh Nhã có thể ở bên Hàn Thiệu Huy thật tốt, cô cũng yên tâm.
Bốn người vừa trò chuyện vừa ăn kem ly, sau khi ăn xong, cùng nhau đi thang máy của Kỳ Minh Viễn đến tầng cao nhất, Hàn Thiệu Huy và Lạc Thanh Nhã trở về phòng làm việc của mình, Lăng Tử Yên đi theo Kỳ Minh Viễn vào văn phòng của anh.
Cạch một tiếng, lần này Lăng Tử Yên có thể nghe thấy âm thanh Kỳ Minh Viễn khóa trái khóa cửa rất rõ ràng.
"Anh…" Cô đang định quay người muốn hỏi anh tại sao lại khóa trái khóa cửa thì đã bị anh ôm vào trong ngực, đồng thời bị anh nâng cằm lên.
Nụ hôn của anh áp đảo rơi xuống, cuồng nhiệt mút lấy môi của cô, linh hoạt cạy mở hàm răng, mãnh liệt xông vào, ôm lấy cô không buông…
Xa nhau một buổi sáng, Lăng Tử Yên cũng rất nhớ anh, liền kiễng chân lên cho phù hợp với chiều cao của anh, cánh tay trắng nõn tinh tế ôm lấy gáy của anh.
Cô phối hợp khiến Kỳ Minh Viễn vô cùng hài lòng, tay ôm eo nhỏ của cô, tiến thêm một bước, khẽ vuốt cái cổ trắng ngần hoàn mỹ như thiên nga rồi ôm lấy mặt của cô, vô cùng thân mật.
Không thể không thừa nhận, chữ viết của cô gái nhỏ này vô cùng xinh đẹp, lớn nhỏ vừa phải, xinh đẹp đáng yêu, đồng thời câu chữ chỉnh tề, một lỗi chính tả cũng không có, quả thật rất dễ nhìn!
Chỉ là nội dung mà cô viết khiến trong lòng Kỳ Minh Viễn sau khi xem hậm hực một phen.
Thỏa thuận vợ chồng!
Thứ nhất, mỗi tuần sinh hoạt vợ chồng không được vượt quá hai lần, tức là tối thứ sáu và tối thứ bảy, chủ nhật đến thứ năm cấm chỉ sinh hoạt vợ chồng.
Thứ hai, mỗi đêm nhất định phải ngủ đúng mười một giờ, không được để bất kỳ chuyện gì làm ảnh hưởng đến giấc ngủ!
Thứ ba, bất cứ lúc nào vào ban ngày, bất kể ở địa điểm nào, đều không thể tiến hành sinh hoạt vợ chồng.
Phần thỏa thuận này là Lăng Tử Yên suy nghĩ một đường mới nghĩ ra kết quả, bởi vì tối hôm qua cô đã thật sự bị thể lực của anh dọa sợ, thời điểm đêm đầu tiên, quả thực anh đã quấn lấy cô suốt cả đêm, nếu không phải cô mệt mỏi hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ anh còn có thể tái chiến đến đêm ngày thứ hai.
Chuyện này quá đáng sợ!
"Chủ nhật đến thứ hai đều chỉ có thể nhìn mà không thể ăn?" Kỳ Minh Viễn ngẩng đầu, nhắm mắt lại nhìn cô: "Bà xã, em như vậy quá không có tình người rồi!"
"Làm sao lại không có tình người hả?" Lăng Tử Yên kháng nghị: "Không phải em không cho phép anh chạm vào em, chúng ta đều phải có chừng có mực, anh Kỳ à, túng dục quá độ hại sức khỏe lắm đó!"
"Bác bỏ kháng nghị!" Kỳ Minh Viễn bỏ cuốn sổ vào hộp: "Anh từ chối cái thỏa thuận không bình đẳng này, mà điều kiện của em quá mâu thuẫn rồi!".