"Điều thứ nhất không được, không thể mỗi ngày đều…" Lăng Tử Yên nhấc tay kháng nghị.
Lời nói của cô vừa mới phát ra, Kỳ Minh Viễn đã đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đặt ở bên môi tinh tế hôn lên, nhíu mày nhìn về phía cô nói: "Bà xã, trước khi gặp được em, anh đã ăn chay lâu như vậy rồi, dù sao em cũng phải để anh ăn mặn cho thoải mái chứ, đúng không?"
Lăng Tử Yên bị ánh mắt của anh hù dọa, trong lòng lại sinh ra một cảm giác hạnh phúc.
Anh nói, trước khi gặp được cô, anh vẫn luôn ăn chay.
"Cho nên hãy thông qua điều thứ nhất nha!" Anh lại gần, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Thấy anh đến gần, không hiểu sao nhịp tim của Lăng Tử Yên lại đập nhanh hơn.
"Mười giờ rưỡi nhất định phải kết thúc, mười một giờ nhất định phải đi ngủ!" Lăng Tử Yên cảm thấy, đối với một người đàn ông hai mươi tám tuổi mới ăn mặn mà nói, nếu cấm chỉ anh sinh hoạt vợ chồng có vẻ đúng là có chút vô nhân đạo, mà anh lại yêu thương mình như vậy, chỉ cần anh đồng ý với mình là đi ngủ sớm, không ảnh hưởng tới công việc của ngày hôm sau, như vậy sẽ không sao cả, đúng không?
"Được rồi.
" Lăng Tử Yên thỏa hiệp, gật đầu với Kỳ Minh Viễn.
"Bà xã thật tốt!" Kỳ Minh Viễn vui vẻ hôn lên môi của cô một cái.
Khuôn mặt của Lăng Tử Yên lập tức đỏ bừng, cảm thấy thẳng thắn thảo luận chuyện vợ chồng với anh như thế, đây là điều mà lúc trước cô không thể nào tưởng tượng nỗi, khó trách phụ nữ đã lập gia đình và phụ nữ chưa lập gia đình lại đối xử khác nhau, tầm nhìn quá không giống nhau rồi!
Lăng Tử Yên cúi đầu nhìn điều thứ hai, thứ hai, tối thứ sáu và tối thứ bảy, phải do thể lực của nhà trai quyết định.
Dường như điều này cũng có thể lý giải, ngày hôm sau bọn họ đều không phải đi làm, ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không sao cả.
Đồng thời Lăng Tử Yên nghe nói, thời điểm đàn ông mới ăn mặn đều tương đối nhiệt tình, về sau sẽ không tích cực nữa, nhìn anh chính là một người có tự chủ rất mạnh mẽ, về sau bọn họ sẽ không giống như mọi lần cuối tuần trước nữa.
Cho nên, điều thứ hai cũng thông qua.
Kỳ Minh Viễn cũng biết, không thể mãi dính cô ở trong phòng làm việc, cho nên chỉ có thể bầu bạn ở bên người cô, khi đang làm việc thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cô, như vậy là đủ.
Anh đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp trẻ con của cô, quay người về ghế làm việc, bắt đầu tiếp tục xem tài liệu, hoặc là gọi quản lý cấp cao đến thảo luận một phen, một ngày làm việc đã kết thúc!
Hai người đều không biết nấu cơm, cho nên bữa tối ăn ở bên ngoài, sau khi ăn xong, hai người lái xe về nhà.
Thấy một chiếc Bentley màu đỏ quen thuộc đỗ ở cửa nhà mình, Kỳ Minh Viễn cười nói với Lăng Tử Yên: "Mẹ tới!".
Đam Mỹ Hay
"Mẹ á?" Lăng Tử Yên nhìn chiếc Bentley màu đỏ kia, nghĩ đến người phụ nữ đối xử với công nhân viên vô cùng tốt, mặc dù cô không thích bà ấy, nhưng Lăng Tử Yên vẫn rất kính trọng bà ấy.
Kỳ Minh Viễn dừng xe lại, lần này Lăng Tử Yên không chờ anh đi xuống mở cửa xe cho mình mà cùng anh đẩy cửa đi xuống.
"Hai người các con, đây là ăn xong bên ngoài mới trở về hả?" Đường Uyển Dư cười hỏi hai người, trong tay còn cầm một hộp ống dài rất đẹp và một hộp đựng thức ăn, Lăng Tử Yên nghĩ đến đại thọ sinh nhật của ông Hứa Minh Ưu, suy đoán hẳn là cái hộp ống dài kia là quà tặng cho ông của Hứa Minh Ưu.
"Ăn ở bên ngoài rồi ạ!" Kỳ Minh Viễn kéo tay của Lăng Tử Yên, cùng Đường Uyển Dư đi vào trong nhà.
"Mẹ ăn cơm chưa ạ?" Lăng Tử Yên đi theo sau lưng Kỳ Minh Viễn quan tâm hỏi.
"Mẹ ăn rồi, lần này tới cũng là vì chuẩn bị quà cho các con mang đến sinh nhật của ông cụ Hứa, đêm nay mẹ sẽ qua đêm ở nhà các con!" Đường Uyển Dư nói.
.