Rốt cuộc người đàn ông cần thứ gì? Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Lẽ nào sinh hoạt vợ chồng của chúng tôi thiếu sự hài hòa? Ở phương diệnnày tôi cũng không chủ động lắm, không phải là Gia Tuấn không tốt, màlà…, tôi xấu hổ, cuối cùng tôi cho rằng có lẽ biểu hiện trên giường củangười phụ nữ kia quá mức chủ động, quả thực không có gì khác so với đànbà phóng đãng.
… …
Tôi luôn thấp thỏm bất an, Gia Tuấn nói với tôi muốn ở riêng, hiện tại tôiđang mạnh dạn cố gắng, không biết anh có thể tiếp nhận hay không, nếunhư thực sự đêm nay anh không quay về, tôi cũng hết đường xoay xở, chỉcó thể nghĩ cách khác.
Điều khiến tôi thở phảo nhẹ nhóm chính là, 9h tối, Gia Tuấn đã trở về, tuyrằng anh không về nhà ăn cơm tối, thế nhưng anh không có qua đêm ở bênngoài.
Tôi đứng ở cửa ân cần hỏi anh:”Ăn cơm cùng với khách hàng rồi sao? Có uống rượu hay không?”
Anh vừa thay giày vừa nói lại với tôi:”Đúng là có ăn cơm với khách hàng, bởi vì phải lái xe, nên anh không có uống rượu.”
Anh vừa cởi áo khoác vừa đi qua một phòng khác, tôi bước nhỏ đi theo bêncạnh anh, kiên nhẫn nói với anh:”Gia Tuấn, em đã bật máy nước nóng, nước chắc cũng nóng rồi, anh ăn cơm đi!”
Anh quay đầu, vẻ mặt nhìn tôi rất quái dị.
Tôi nhanh chóng sửa lại,”Không phải, Gia Tuấn, anh đi tắm đi.”
Anh quay đầu đi, trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ và cười gượng không thể che giấu được.
Tôi dùng sự kiên nhẫn lớn nhất dịu dàng nói với anh:”Gia Tuấn, anh cũng mệt rồi, tắm rửa đi rồi ngủ!”
Anh suy nghĩ, tháo đồng hồ đeo tay ra,”Được rồi!”
Tiến hàng đúng như kế hoạch.
Gia Tuấn đi vào phòng tắm, anh ngâm mình bên trong bồn tắm lớn, tôi thì ở bên ngoài thực hiện ba chiêu mỹ nhân kế của tôi.
Đầu tiên tôi tự mình cởi hết, tiếp đó lại thay một cái áo dây, là chiếc áongủ tơ tằm màu đen, xõa tung mái tóc dài xuống, cố ý kéo dây áo xuốngmột nửa, hoàn tất hình thức bên ngoài xong, tôi đi chân trần đến trướccửa dịu dàng gọi anh:”Gia Tuấn, em vào kỳ lưng cho anh được không?”
Tôi đẩy cửa ra, Gia Tuấn đang đắm chìm trong bồn tắm lớn, tôi đột nhiênxuất hiện, anh giật mình co rút lại trong bồn tắm, chỉ chừa một bên.
Trông thấy tôi, biểu hiện trên mặt anh cực kỳ quái lạ.
Tôi đứng phía ngoài bồn tắm, dè dặt hỏi anh:”Ông xã, em tắm cùng với anh, có được không?”
Gia Tuấn hết sức bối rối, tay chân lộn xộn với lấy chiếc khăn bên cạnh bồntắm, trong miệng thì nói:”Không cần, Đinh Đinh, anh tắm xong rồi.”
Tôi nũng nịu nói:”Đừng mà, cả người anh toàn là bọt xà phòng kìa, đã tắm xong đâu, đến đây, em giúp anh kỳ cọ.”
Nói xong, tôi liền tháo dây áo xuống ngay trước mặt anh, soạt, toàn bộchiếc áo rớt xuống đất, tôi giống như một cái bắp cải phơi bày trước mặt anh.
Gia Tuấn nhất thời ngây dại, theo bản năng tầm mắt của anh dừng ở trước ngực tôi.
Tôi vén tóc một cái, yểu điệu nói:”Ông xã, em giúp anh.”
Nói xong câu đó, một chân tôi bước vào trong bồn tắm, chỉ nghe “A” một tiếng.
Tôi bước vào không vững, một chân tôi giẫm lên bắp chân của Gia Tuấn, tôisợ đến nỗi toàn thân run lên, kết quả tôi mất thăng bằng, oành mộttiếng, tôi ngã nhào về phía trước, nặng nề rơi xuống, mặt tôi va vào vòi nước bên cạnh.
Tôi đau đớn hét lên một tiếng, vừa nhấc đầu lên, trời ơi, mũi của tôi bị vỡ, máu lập tức chảy ra.
Ngay tức thì, cải thìa biến thành phù dung đỏ.
Tôi thấy máu trên tay thì nhất thời mất bình tĩnh, đưa tay về phía Gia Tuấn, tôi khóc thét nói:”Máu, Gia Tuấn, em bị chảy máu!”
Gia Tuấn cũng hoảng hốt đứng dậy, anh mang theo toàn thân bọt trắng nhảy ra khỏi bồn tắm, cũng nhấc tôi ra ngoài, thế nhưng cả người tôi cũng đầybọt xà phòng, anh nhấc tôi lên, giống như bắt một con cá chạch trơn tuột không bắt được, tôi trượt xuống khỏi tay anh cái oạch, nặng nề ngãphịch xuống đất, lại bị đập sau gáy.
Tôi đau đớn khóc rống lên.
Kết quả trận này tôi vạch kế hoạch tắm uyên ương trong phòng tắm thì biếnthành tôi khóc lóc không ngừng, anh thì rửa mũi cho tôi, xoa đầu, chặnlỗ mũi cho tôi.
Cuối cùng, tôi ủ rũ đứng dưới vòi hoa sen, khóc thút thít nứt nở, còn anh ư? Chau mày, cầm vòi hoa sen, tắm cho tôi hệt như rửa một củ sen, sau khitắm xong, anh lại lấy một chiếc khăn thật lớn, quấn chặt tôi lại, giốngnhư kẹp một cây ngô, kẹp tôi dưới nách mà vác ra ngoài, vứt lên trêngiường.
Tôi ủy khuất không thôi.
Gia Tuấn lại đứng bên cạnh giường, hai tay chống nạnh, trên người anh chỉchoàng một cái khăn tắm, nhìn tôi thảm hại, anh nói không nên lời, chỉcắn môi, nhìn qua trái, nhìn qua phải, lông mày cau lại một chỗ, há rồikhép miệng mấy lần, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Lúc này tôi mới nhớ tới chính sự, nhanh chóng dùng sức tung khăn tắm trên người sang một bên, để lộ toàn bộ cơ thể.
Bò dậy quỳ gối trên giường, tôi giữ thẳng thân trên, tiếp đó tôi cố ý để bộ ngực của mình run rẩy vài cái.
“Gia Tuấn.” Tôi dùng một ngón tay nhẹ nhàng se tóc vừa thẹn thùng gọi anh,tay kia thì kéo tay của anh,”Chúng ta đi ngủ được không?”
Anh thở dài:”Đinh Đinh, em có thể đừng như vậy hay không? Anh đã nói rất rõ ràng với em rồi, anh muốn ly hôn! Em có thể …?”
Tôi lập tức ngắt lời anh, vừa xoa đầu vừa làm bộ dạng như liễu yếu đong đưa theo gió,”Ông xã??, hai bên eo biển* còn có thể đàm phán ổn thỏa được mà, giữa vợ chồng với nhau sao có thể nói tàn nhẫn như vậy chứ?”
(*) ranh giới giữa Đài Loan và Trung Quốc.
Anh cắn chặt môi, quay người sang chỗ khác.
Tôi lập tức đứng đậy ôm ngang lấy thắt lưng anh, giống hệt như một con khỉ cái đu lên người anh.
Anh kéo dài giọng, không biết làm thế nào ngoài cầu xin tôi:”Đinh Đinh, embuông anh ra đi! Anh van em hãy lớn lên một chút đi có được không?”
Lớn lên? Tôi lập tức nắm lấy tay anh, đặt trên ngực mình, sau đó tôi nũngnịu nói:”Lớn hả, lớn, anh nói lớn lên, thì em sẽ lớn.” Sau đó, tôi ngâythơ hỏi:”Ông xã à, anh muốn kích thước bao nhiêu? Lớn bằng nửa trái bóng rổ được chưa?”
Anh quay đầu, nhìn tôi, con mắt trừng lên thật to, thật là dở khóc dở cười hệt như đang xem một con vượn tay dài hài hước.
Tôi vùi đầu vào sau thắt lưng anh, không ngừng cọ tới cọ lui, tay thì xuôitheo rốn anh đi xuống dưới một cách cẩn thận, lúc này anh chộp tay củatôi lại.
“Đinh Đinh.” Giọng nói của anh tỉnh táo lại,”Đêm nay anh trở về không phải để xem em biểu diễn những trò này với anh, chỉ là anh cảm thấy giữa chúngta vẫn còn có một số chi tiết của vấn đề chưa nói xong, anh muốn cùng em nói cho rõ một chút, nhưng em lại không hiểu chuyện như vậy, em muốnanh phải làm sao bây giờ?”
Tôi liền khóc, anh lại nói là tôi không hiểu chuyện.
Nước mắt của tôi rơi, nhỏ giọt xuống sàn nhà, tôi vừa khóc vừa hỏi anh:”GiaTuấn, anh nói em không hiểu chuyện ư? Em làm như vậy vì ai? Bởi vì emyêu anh cho nên mới làm như vậy, anh nghĩ rằng em tự nguyện biến mìnhthành một kỹ nữ lẳng lơ như vậy để câu dẫn anh sao? Em xuất ra bách bảo, dùng hết mọi cách thức để câu dẫn anh, chẳng qua bởi vì em không muốnmất đi anh.”
Anh quay đầu lại, cùng tôi hai mắt nhìn nhau, đột nhiên, trái tim tôi chuaxót, tôi thấy sự cay đắng trong mắt anh, một mùi vị man mác của thêlương chua xót.
Thời khắc này, tư tưởng của tôi đã sụp đổ, sự ngụy trang trên khuôn mặt cũng giả bộ không được nữa rồi, tôi ủy khuất khóc lớn.
“Đinh Đinh.” Trong giọng nói của anh tràn ngập xót xa,”Nói cho anh biết, nếunhư anh biến thành một phế nhân, em còn có thể yêu anh hay không?”
Tôi ôm chầm lấy anh, không cầm được nước mắt,”Em vẫn sẽ yêu anh, bất luận lúc nào em cũng yêu anh.”
Anh tuyệt vọng thở hắt ra.
Ngón tay của tôi đặt trước ngực anh xoa xoa,
Lần đầu tiên, tôi chủ động, từ trước đến nay tôi chưa hề nghĩ tới tôi sẽchủ động như vậy, giữa quá trình hồi tưởng lại đó, tôi chỉ cảm thấy đỏmặt tía tai, cả quá trình một chút cũng không lãng mạn, thậm chí rất vôsỉ, anh nhắm mắt lại nằm ở trên giường, giống như một đại gia hưởng thụđể tùy tôi, tôi hôn một chút lên trán anh, chóp mũi, khóe môi, tất cảngọt ngào mà tôi sở hữu đều đưa hết cho anh, nhưng anh chẳng nói câunào, im ru để tùy tôi.
Khoảnh khắc đó đâng trào, anh đột nhiên ôm chặt lấy tôi, chặt đến nỗi tôi gầnnhư ngạt thở, không có cách nào hô hấp, tôi có một chút kinh ngạc nhonhỏ, rồi lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Tôi chợt nhớ tới trên tạp chí có nói: mỗi người đàn ông đều phải thông quahôn nhân rồi mới trưởng thành, rồi mới hiểu được cuối cùng cuộc sống củi gạo dầu diêm là như thế nào, vặt vãnh kinh khủng; mỗi người phụ nữ cũng thông qua hôn nhân rồi mới trưởng thành, rồi mới hiểu được cái gì gọilà trách nhiệm, cái gì gọi là khoan dung, cái gì gọi là thấy nhưng không thể oán trách.
Hôn nhân, không chỉ là một tráng thái, mà là một loại trí tuệ.
Hai người chúng tôi nằm quấn trong chăn, nhìn nhau, rất lâu không nói gì.
Tôi nhẹ giọng nói với anh:”Gia Tuấn, em sẽ không ly hôn, em không muốn lyhôn với anh, tình yêu, có lẽ là một việc rất lãng mạn, nhưng hôn nhânlại là một việc rất thiêng liêng, em muốn bảo vệ cuộc hôn nhân này.”
Anh nhìn tôi, rốt cuộc vẫn không nói gì, nhưng tôi rõ ràng thấy trong ánhmắt nhợt nhạt của anh có sự kiêu hãnh vui mừng và một chút thỏa mãn.