Xót xa cộng với ủy khuất, oán hận cộng với phẫn nộ, toàn bộ cuộn trào trong lòng. Tôi không thể chịu đựng nữa, mắng:
“Anh muốn nói cái gì? Chẳng qua anh muốn nói, anh đã phạm sai lầm, anh phạmvào một sai lầm mà tất cả đàn ông đều sẽ phạm phải có đúng không? Uốngrượu nên hỏng việc? Lý do chết tiệt, tôi thấy anh không say, nếu thực sự anh say đến bất tỉnh nhân sự thì anh còn hơi sức để lăn lên giường vớicô ta sao?”
Anh nhìn vào ánh mắt tôi, tôi biết hiện tại tôi nhất định rất hung dữ, tôigiống cái gì? Đứng dưới ánh đèn sáng choang ở phòng khách, hai tay nắmthành quyền, ngực phập phồng dữ dội, lời lẽ mạnh mẽ, toàn bộ không cònvẻ dịu dàng của vài ngày trước, hiện tại tôi đã thay đổi, hoàn toàn biến thành một người khác.
Gia Tuấn nhìn tôi, con ngươi sâu thẫm thâm trầm, rất lâu sau, anh rũ mắt xuống, tầm nhìn rơi vào trên nền gạch ở trước mặt.
“Đinh Đinh.” Giọng nói của anh rất cay đắng, “Xin lỗi!”
Tôi cười lạnh đáp: “Phó Gia Tuấn, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
Anh không nói gì nữa, tôi xoay người trở về phòng, cạch, tôi đóng cửa lại.
Ngã nhào lên giường, nước mắt tôi rơi đầy mặt.
Thực sự khiến tôi quá bất ngờ, lúc tôi khóc lóc cầu xin anh, nhỏ giọng mềmmại giữ anh lại, anh lại không bị tôi lay động, lúc tôi thực sự phátcáu, trái lại, anh lại sợ?
Cục phân, Phó Gia Tuấn, hóa ra anh cũng chỉ có thế này thôi, tôi nghĩ rằnganh phải cứng rắn với tôi đến cùng, giương cao cái gọi là quan điểm tình yêu muôn năm, oai phong lẫm liệt mà ly hôn với tôi, té ra anh cũng yếuhèn như thế, sau khi phân tích rõ thực tế, anh cũng lại bò lên giường của người vợ cũ này.
Đột nhiên tôi rất rất buồn, tôi vốn tưởng rằng chúng tôi sẽ ầm ỹ một trậnthật to, không ai nhường ai, đối chọi gay gắt, lôi ra khuyết điểm củanhau, mắng chửi nhau, thậm chí xé rách quần áo của nhau, từ chỗ cãi nhau sẽ thăng hoa thành dùng binh khí đánh nhau, hứ, trời đất ơi, chúng tôikhông làm như vậy. (>> si nghĩ hơi wá đà đó nàng Đinh…)
Một đêm này, chúng tôi chính thức tách ra ngủ, cách một cánh cửa, mỗi căn phòng, hai người.
Đây cũng là buổi tối đầu tiên chúng tôi chính thức ở riêng, kết hôn 4 năm,chúng tôi chưa từng ngủ như vậy, người ta nói vợ chồng cãi nhau, đầu này đánh nhau đầu kia huề, tối kỵ chia giường, cho nên, dù chúng tôi có cãi nhau cũng không chia giường, đôi khi có chút khắc khẩu, Gia Tuấn sẽ rất vô sỉ, ngoài mặt thì không nói gì cả, đến nửa đêm sẽ trêu chọc tôi, tôi đẩy anh ra không thèm để ý đến anh, nhưng càng đẩy thì anh càng vô lại, đem vật cứng rắn của bản thân đưa vào trong cơ thể tôi, sau khi đưa vào rồi lại không vội vàng tiến tới, trái lại chỉ dùng “Cửu thiển nhất thâm” (Chín lần cạn một lần sâu: *đỏ mặt* cái này mình không tiện giải thích nha!!! Các bạn muốn tìm hiểu thì hỏi bác Google giúp mình >”<) để quấy rầy tôi, tôi tức giận vô cùng liền mắng anh: “Anh muốn làm gìthì làm nhanh lên, làm xong nhanh một chút còn đi ngủ nữa.”
Anh lại cười: “Muốn anh phải nhanh à?”
Kết quả cuối cùng là, tôi phải liên tục cầu xin, đồ thổ phỉ, anh đúng là thổ phỉ mà.
…
Tôi rơi nước mắt, anh và người phụ nữ kia có phải cũng làm như vậy hay không?
Ai có thể lý giải được sự chua xót của trái tim tôi.
Một đêm yên tĩnh.
Tôi biết, Gia Tuấn cũng không ngủ được.
Sáng hôm sau tôi thức dậy, khi mở cửa phòng ra, đúng lúc chạm mặt Gia Tuấn cũng đang mở cửa một phòng khác.
Đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi lại đi ra cùng một lúc, lại đồng thời hướng về cùng một phía, đều muốn đi vào nhà vệ sinh.
Tôi trừng mắt liếc anh, trong lòng oán hận càu nhàu, cho dù phải giằng co với một cục phân như anh cũng phải tranh đến cùng!
Hình như anh cũng cảm giác được cơn giận dữ của tôi, thế là lập tức chột dạ xoay ngược trở lại phòng.
Tôi không muốn để anh coi thường tôi, để anh nói rằng biểu hiện vài ngàytrước của tôi đều là giả vờ, do đó tôi đi vào nhà bếp, chăm chú làm điểm tâm sáng, chí ít anh không ăn thì tôi cũng phải ăn.
Tôi khuấy sữa đậu nành, chiên trứng gà xong, cắt một cây lạp xưởng, tiếp đó gọt một trái dưa leo. Tôi không gọi anh ăn điểm tâm, bởi vì tôi biếtanh sẽ tự lăn qua, nếu như bây giờ anh không ngồi ở bàn ăn, đúng lúcchứng minh rằng anh đã thừa nhận sự sợ hãi, anh không muốn khôi phục lại quan hệ với tôi.
Quả nhiên, Gia Tuấn ngồi lại bàn ăn, hai người chúng tôi không nói câu nào, cầm đũa của riêng mình.
Rất trùng hợp, hai người chúng tôi đồng thời xiên đũa vào một cây lạp xưởng ở trong đĩa.
Tôi lại tức giận, “Cho thì không ngọt, cướp đoạt mới thơm!”
Anh liền rút tay về, chuyển đũa về phía miếng dưa leo trên bàn.
Tin thời sự trên tivi, hai kênh Trung Ương đang phát tin tức.
“… Xã hội hiện nay, tỷ lệ ly hôn vẫn còn cao, thậm chí rất nhiều thành phố xảy ra hiện tượng kỳ lạ như vậy, đến nỗi tỷ lệ ly hôn còn cao hơn sovới tỷ lệ kết hôn, đó là lý do vì sao mà có rất nhiều thanh niên lúc kết hôn đã làm chứng nhận tài sản trước hôn nhân, nhưng mà, làm chứng nhậntài sản là có thể giảm thiểu tỷ lệ ly hôn sao?”
Tôi lạnh lùng mắng: “Muốn giảm thiểu tỷ lệ ly hôn? Có một cách rất đơngiản, tài sản ly hôn sẽ thuộc về Nhà nước, con cái thì thuộc về việnphúc lợi, để xem ai còn muốn ly hôn.”
Gia Tuấn bị mắc nghẹn trứng gà trong miệng, anh bị ngạt thở, đành phải vội vã uống nước.
Người nào dám nói phương pháp của tôi không trực tiếp? Lôi ra ngoài bắn cho tôi!
Gia Tuấn nuốt không trôi nữa, anh lau miệng, vứt miếng khăn giấy đi.
“Anh đi làm đây!”
Tôi không lên tiếng, tự mình dọn dẹp bàn ăn, tôi quả thực không còn tâm trạng nào để nói chuyện với anh.
Anh rầu rĩ rời đi, nặng nề đóng cửa lại, thoáng cái căn nhà trở nên trống trải.
… …
Tôi thở dài, lấy ra một quyển vở, bắt đầu rà soát chuyện cần làm.
Phải đóng tiền điện nước, tiền truyền hình cáp cũng phải đóng, còn có phí băng thông, phí điện thoại di động của Gia Tuấn.
Có thể sử dụng ngân hàng trực tuyến (truyenfull.xyz Banking) để đóng tiền, song phí điện thoại của Gia Tuấn phải đến trực tiếp phòng kinh doanh để đóng, anh không thích đóng tiền qua mạng vì sẽ không nhìn thấy trị số thực. Muốn tôi đích thân đi đến đó.
Còn có, người em họ của Gia Tuấn đã sinh được một đứa con trai, tháng nàyđãi tiệc đầy tháng nên phải đưa tiền mừng, cũng phải đưa tiền sinh hoạtphí cho mẹ chồng bên kia.
Từng cái từng cái, lần lượt từng còn số trên giấy, người nào nói làm bà chủrất dễ, các người đến nhìn thử xem, rất nhiều đàn ông nói thô lỗ với phụ nữ rằng, cô ở nhà làm cái gì? Người đàn ông nào nói ra những lời nàychứng tỏ là không tốt không có phẩm chất, việc nhà nhỏ nhặt nên anh ta không thể nhìn thấy, thế nhưng tốn rất nhiều thời gian, anh lau nhàmột lần, giặt quần áo một lần, sau đó đi mua thức ăn, nấu cơm, thời gian cứ như vậy trôi qua không đổi. Ngày qua ngày, giữa những chuyện vụn vặt đó, tuổi thanh xuân của người phụ nữ bị tiêu hao gần như cạn kiệt, đôikhi còn không đổi lại được sự thấu hiểu của người thân.
Cho nên hiện tại có rất nhiều phụ nữ không muốn làm nội trợ, thà rằng họ đi làm việc ở bên ngoài cũng không muốn làm việc nhà, bởi vì cái họ muốnchính là sự tôn trọng, và địa vị bình đẳng với đàn ông.
Tôi im lặng suy nghĩ, nếu như bây giờ tôi đi làm, ít nhất tôi cũng sẽ không để cho đàn ông khinh thường, đúng là…
Tôi thở dài, lấy áo khoác của Gia Tuấn ra, muốn xuống lầu đến tiệm giặt ủi, còn có, đôi giày da và đôi giày thể thao của Gia Tuấn cũng phải mangđến tiệm giày để bảo dưỡng.
Buổi trưa còn có đám cưới của bạn học, trời ạ, rõ là chuyện đau đầu, không phải lần đầu kết hôn, mà lại là tái hôn.
Điều khủng khiếp nhất chính là tái hôn cũng phải đi tiền mừng, còn điềukhủng khiếp thứ hai chính là giá cả ngày một leo thang, khiến người tacũng phải tăng tiền mừng lên.
Cuối cùng tôi cũng ra khỏi nhà, đến khách sạn cũng không mất nhiều thời gian lắm.
Cũng may là đám cưới của bạn học, rất nhiều những gương mặt quen, nhìn thấytôi, tất cả mọi người đều nhiệt tình bắt chuyện, “Này, Đinh Đinh.”
Tôi cười và cũng chào hỏi lại mọi người, mọi người đều ngồi xuống.
Tất cả cười ha ha nói đùa với nhau. Âm nhạc vui vẻ cứ lượn vòng bên taichúng tôi, ai ai cũng mở miệng cười tươi. Trên màn hình lớn đang phátmột MV tân hôn của cô dâu- chú rể, hình ảnh được chụp vô cùng đẹp vàtinh tế, trông hệt như ngôi sao điện ảnh.
Tôi không kiềm chế được, khen: “Thật là một cặp xứng đôi.”
Có một người bạn học nghe xong, nhịn không được cười ha ha, nói đùa: “Không biết lần này có thể duy trì được bao lâu.”
Tôi nhất thời ngây người, người này tại sao lại nói chuyện như vậy, dù dễ dãi nhưng lúc này cũng không thể tùy tiện như thế chứ?
Một bạn học khác ở bên cạnh cũng cười ha ha tiếp tục đề tài, “Phụ nữ lyhôn, một bước giàu sang; đàn ông ly hôn, một bước nghèo hèn.”
Tôi thầm nghĩ, những người này thực sự quá đáng ghét, ăn tiệc mừng củangười ta mà còn nói chuyện thôi lôi của người ta nữa, thật là xã hội hưvinh, lòng người khó đoán.
Ngày xưa kết hôn, người ta sẽ nói “thiên trường địa cửu”; bây giờ kết hôn, người ta lại nói “có thể chống đỡ được bao lâu?“
Trong lòng tôi đau xót, không muốn quá dính dáng tới bọn họ, tôi lặng lẽ cúi đầu ăn chút gì đó.
Bỗng nhiên, có người ở bên tai khẽ gọi tôi, “Này, Đinh Đinh phải không?”