Ly hôn là một cuộc chiến tranh kéo dài, tôi rất nhức đầu, nhưng hiện tại ngoại trừ chờ đợi ra, tôi chẳng còn cách nào khác.
Sức khỏe của tôi đã hoàn toàn bình phục, tôi quyết định đi tìm việc làm, ít nhất tôi muốn tự lực cánh sinh, nuôi sống bản thân mình mới được. Vì thế, tôi đến Thị trường nhân tài (giống như Trung tâm giới thiệu việc làm ở VN), tự xem thông báo tuyển người, sàng lọc ra từng nhóm một.
Trên màn hình lớn của Thị trường nhân tài liên tục phát những dòng chữ, tôi nhìn rất ngớ ngẩn, làm việc gì đây? Cần nhất là công việc tạp vụ như rửa chén đĩa, hoặc là chuyển hàng hóa ở siêu thị, loại công việc này tôi chắc chắn sẽ không làm đâu. Ít nhiều gì tôi cũng đã từng là phu nhân của luật sư, sao có thể… …? Tôi hơi đỏ mặt, lúc khó khăn như thế này mà còn phân biệt cái gì, tôi là con lừa gầy kéo xe phân còn làm ra vẻ, không muốn hạ mình cúi đầu, nhưng tôi có thể làm được gì? Tôi mỏi chân, mắt cay xè cả nửa ngày, không tìm được công việc thích hợp.
Đến đường cùng, tôi đi tìm Chu Vi, nhờ cô ấy tìm công việc giúp tôi.
Chu Vi hỏi tôi: “Cậu có thể làm cái gì?”
Tôi có chút không vui: “Tớ có thể làm cái gì à? Công việc gì tớ không thể làm chứ? Tớ cũng là sinh viên Đại học đó.”
Dù sao thì Chu Vi cũng nói sự thật, nghe được câu trả lời ngây ngô của tôi, đầu tiên là cô ấy cười khinh thường, sau đó nói:
“Đinh Đinh, cậu học thiết kế nội thất phải không? Cậu không đi làm bao lâu rồi? Bốn năm đúng không? Một nhà thiết kế đừng nói chi 4 năm, một tuần không vẽ được bản vẽ nào, không tiếp xúc với không gian, linh cảm thiết kế sẽ không nhạy bén nữa, còn cậu? Lại xấp xỉ 4 năm. Trước tiên, nói đến việc cậu có thích ứng được với xã hội này hay không, sau đó nói về bằng cấp của cậu, cậu cầm một bằng tốt nghiệp đại học hạng ba đi ra xã hội xin việc làm? Cũng tốt thôi, mấy ngày nữa sẽ có thông báo tuyển dụng nhân tài, tự cậu đi chen lấn thử xem, vừa mở cửa ra, mấy vạn người xông vào bên trong, cậu không sợ bị chen lấn đến gãy xương sao?”
Tôi có chút nản lòng, không còn sức lực, nói:
“Tớ cũng không nghĩ đến chuyện đến công ty lớn để xin việc làm, đổi công ty nhỏ một chút cũng được. Huống chi, bằng tốt nghiệp đó của tớ học cũng không mong gì sẽ dùng được, hiện tại Viện thiết kế chính quy đều đông nghìn nghịt người, trình độ cỡ tớ thì ai chịu mướn chứ? Tính đi tìm một công ty nhỏ thôi, một tháng 3.000 đồng cũng được.”
Cô ấy cười cợt, châm chọc tôi một cách không khách khí: “3.000 đồng? Cậu có năng lực gì? Có thể kiếm được một công việc 1.500 đồng thì cũng không tệ rồi.”
Tôi nhảy dựng lên: “1.500 đồng? Tớ không đáng tiền đến vậy sao?”
Cô ấy cười lạnh một tiếng, vẫn giẫm đạp lên tôi như cũ: “Viết văn bản cậu không thể viết, làm kế hoạch cậu không có kinh nghiệm, muốn làm tiêu thị thì cậu không rành nguyên vật liệu, tớ thấy cậu tiếp đãi khách hàng uống rượu, khiêu vũ chắc cũng không tệ đâu, nếu không thì cậu làm công việc quan hệ xã hội?”
Rồi cô ấy lại lắc đầu: “Làm giao thông công cộng còn phải xem sắc mặt của khách, trường tụ thiện vũ (1), uống rượu đánh bài, giỏi văn gỏi võ, cậu có điểm nào đủ tư cách?”
(1): ống tay áo dài thuận lợi cho việc nhảy múa. Đại ý là, chỉ cần có chỗ dựa, mọi việc đều có thể thành công.
Tôi chán nản: “Chu Vi, sao mà có loại người giậu đổ bìm leo như cậu chứ?”
Cô ấy lắc đầu: “Hiện tại tớ không có công việc nào thích hợp, vừa nhàn hạ vừa phù hợp với cậu. Đinh Đinh, chuyện đó thật không dễ dàng gì, cậu nhìn xem, làm bảo hiểm, bị gió thổi bị phơi nắng, đến nhà của người ta thì bị đối xử lạnh nhạt, nói thật, làm được một hợp đồng còn nơm nớp lo sợ. Làm thư ký văn phòng, khúm núm, sáng 9h chiều 5h, đánh sai một chữ thì bị ông chủ mắng như heo như chó. Còn nếu làm thiết kế, một khi linh cảm khô cạn, thiết kế gì đó không đúng với ý của khách hàng, người ta lập tức cắt hợp đồng. cậu nói xem cậu làm được gì?”
Tôi nhất thời bị cô ấy đả kích, ngồi phịch xuống ghế.
Cô thành khẩn khuyên tôi: “Quên đi, cậu nên tha thứ cho Gia Tuấn. Anh ấy vẫn còn yêu cậu mà. Có một lần tớ đi ra ngoài gặp khách hàng, cô tình thấy anh ấy trong quán cà phê, sau khi khách của anh ấy đi khỏi, anh ấy vẫn ngồi ở chỗ đó, lưng tựa vào sô pha, mấy tiếng đồng hồ vẫn duy trì một tư thế, tầm mắt chỉ nhìn ra bên ngoài, cả người giống như không còn sức lực. Đinh Đinh, chúng ta không còn là trẻ con nữa, tin tớ đi, đàn ông mà suy sụp đến mức này, ngoại trừ bởi vì phụ nữ, không còn nguyên nhân nào khác.”
Tôi cười khổ: “Tuân theo pháp luật thì là người tốt, còn làm trái pháp luật, đương nhiên phải chịu sự trừng phạt.”
“Rời khỏi Gia Tuấn, cậu chưa chắc tìm được người nào tốt hơn.”
“Thôi đi, chuyện này mới là trọng điểm sao? Mọi người khuyên chúng tớ hòa hợp lại, không phải bảo tớ quý trọng tình yêu này, toàn bộ các người chỉ nhắc nhở tớ là, rời khỏi Gia Tuấn tớ chưa chắc sẽ tìm được một người có điều kiện tốt hơn anh ấy, đây mới chính là hiệu quả thật sự có đúng hay không? Phóng tầm mắt nhìn ra thế giới, có bao nhiêu đàn ông tốt? Tớ biết Gia Tuấn là một người đầy tham vọng, một người đàn ông trầm ổn và giỏi giang, anh kiếm tiền nuôi gia đình, lại yêu thương vợ. Còn tớ? Tớ đã cách ly khỏi xã hội này, chỉ thích hợp ở nhà làm con sâu gạo, cho nên tớ phải nhịn nhục anh ấy, cho dù anh ấy có ngoại tình, tớ chỉ có thể giữ im lặng, chỉ nên xem là một chiếc xe đạp bị người khác mượn cưỡi một vòng có đúng không? Không, tớ không cần thiết phải như vậy, trước kia tớ yêu anh ấy, tớ lấy anh ấy làm trung tâm, hiện tại tớ chỉ yêu bản thân tớ thôi, tớ sẽ lấy mình làm trung tâm.”
Cô ấy lắc đầu, không khuyên tôi nữa. Tuy rằng tôi ngốc, mà thậm chí là ngu ngốc và cứng đầu, không ai khuyên được tôi.
Rất nhanh, Chu Vi giới thiệu cho tôi một công việc thư ký ở công ty chuyển phát nhanh.
Cô ấy có chút áy náy mà nói với tôi: “Đến khi nước tới chân mới nhảy, cũng không tìm được việc gì tốt, cậu cứ làm đỡ trước đi.”
Tôi hơi thất vọng, tuy rằng không đúng với chuyên môn, nhưng thôi vậy, cưỡi lừa tìm ngựa trước mắt có một công việc để giảm bớt khủng hoảng, tôi không thể cứ ăn không ngồi rồi ở nhà ba mẹ như thế.
Đó là một công ty chuyển phát nhanh nho nhỏ, tính luôn cả ông chủ cộng thêm nhân viên chuyển phát tổng cộng đúng 9 người.
Ông chủ là một người đàn ông bản xứ 30 tuổi mập mạp, kiêm thêm nhiều chức, vừa là ông chủ, vừa là nhân viên chuyển phát, còn làm nhận sự, làm luôn nhân viên tài vụ. Mỗi buổi sáng đến đây, lên tiếng chào hỏi qua loa với mọi người, nói chuyện với chúng tôi một lần mà nước bọt văng khắp nơi, muốn chúng tôi chú ý đến công việc hôm nay, cố gắng đừng để xảy ra sự cố, chú ý các loại hạng mục công việc, sau một phút nói chuyện thì bắt tay vào công việc.
Chỉ có một mình tôi là phụ nữ.
Trong ấn tượng của tôi, khái niệm thư ký là gì, hẳn là ngồi trong phòng máy lạnh có thờigian thì viết chữ, đánh văn bản gõ máy vi tính lách cách, tiếp điện thoại, lờinói ấm áp, giọng mềm mại chào hỏi vài câu với khách hàng, sau đó khách hàng đến thì mỉm cười rót trà, bưng nước, giới thiệu vài nghiệp vụ, ..v…v… Còn thực tế?
Ông chủ chỉvào đống hàng hóa mới được dỡ xuống tối hôm qua ở sân sau và nói với tôi: “Bắt đầu làm việc đi.”
Tôi sỡ hãi đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Đây chính là công việc của tôi? Trời đất, tôi chỉ có 95 cân thôi (= 47.5kg), lao động chân tay như bốc dỡ hàng hóa không phải là sở trường của tôi.
Nói là thư ký, thật sự là công việc nào tôi cũng phải làm hết. Sáng sớm đi làm thì dọn dẹpvệ sinh, tiếp điện thoại, ghi chép hóa đơn, kiểm tra máy tính, theo dõi dịch vụhậu cần. Đến trưa, khi nhân viên nghiệp vụ quay về, ném một đống hàng hóa ở kho hàng phía sau. Tôi vừa phải giúp phân loại các tuyến đường gần nhau, cơm trưa để nhân viên nghiệp vụ trở về ăn, tôi cũng phải mua giúp.
Mỗi ngày 5h30 mới hết giờ làm, mà không có lấy một ngày tan ca đúng giờ.
Mỗi tối vào lúc 8h, xe hậu cần phải rời đi. Trước đó, nhất định phải thu hồi hàng hóa và phân loại xong. Một tỉnh có vài trạm trung chuyển, cả tỉnh Sơn Đông chỉ có 2 trạm trung chuyển là Duy Phường và Lâm Nghi, phân loại hàng hóa theo tỉnh xong, quét mã vạch vào trong máy tính, mỗi ngày đều tăng ca làm việc, mới làm có 2ngày, tôi đau thắt lưng mệt mỏi rã rời. Còn có móng tay của tôi, trước đây tôi còn dùng sơn móng tay để bảo dưỡng móng, còn bây giờ? Mười ngón tay ngoại trừ ngón cái, móng tay của tám ngón còn lại đều bị gãy sạch.
Tôi không dám hỏi ông chủ, tiền lương của tôi là bao nhiêu? Nên tôi đi hỏi Chu Vi: “Tớ làm nhiều việc như thế, trả cho tớ bao nhiêu tiền vậy?”
“1.500đồng.”
Tôi thiếu chút nữa thất vọng đến chết, một tháng chỉ có 2 ngày nghỉ, tôi mới kiếm được chừng ấy tiền lương?
Chu Vi nói ở trong điện thoại: “Vốn là 1.400 đồng, nhưng ông chủ quen biết tớ nên mới bỏ ra cho cậu thêm 100 đồng đó.”
Tôi hỏi ngớ ngẩn: “Một tháng cậu kiếm được bao nhiêu?”
“Tớ hả? 5.800 đồng.”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Cậu kiếm được nhiều tiền như vậy?” Vô cùng không phục.
Cô ấy cườilạnh: “Cậu không phục ư? Trời, cậu dựa vào cái gì mà không phục? Chúng ta tốt ngiệp cùng lúc, tớ đi làm cực khổ chịu đựng suốt 6 năm đến giờ. Lúc mới bắt đầu, chỉ là một nhân viên văn phòng làm việc vặt ở phân xưởng, hai bên là tiếng ồn ào của máy may, một phân xưởng sản xuất dây chuyền có mấy trăm cái máy may hoạt động, chỉ cho tớ một phòng nhỏ bốn mét vuông, miễn cưỡng xê dịch mông, mỗi ngày lãnh đạo đưa cái này đưa cái nọ, có khi vừa chạy xuống năm tầng lầu, lãnhđạo nói một câu liền chạy ngược trở lên, chịu khổ như vậy cậu đã từng chịu đựng qua chưa?”
Tôi á khẩu không trả lời được.
Cô ấy ở trong điện thoại tiếp tục chế nhạo tôi: “Cuối tuần thì phải viết một bản báo cáo, lãnh đạo thấy khó chịu, tớ phải tăng ca. Chạy đến tận nhà đưa cho ông ta,ông ta mặc một cái quần đùi ở ban công đạp xe tập thể dục, nhìn tớ một cách qua loa không thèm để ý, kết quả con chó nhà ông ta còn tiểu tiện lên chân của tớ,sự lăng nhục này cậu đã chịu đựng qua chưa?”
Tôi liên tục đồng ý, cậu chịu khổ rồi, cậu không dễ dàng gì.
Tôi lại hỏiđùa: “Cậu không có bị… chứ? Cấp trên của cậu có quấy nhiễu tình dục với cậu không?”
Cô ấy thét lên: “Tớ đánh chết cậu.”
Tôi cười haha: “Không phải phụ nữ đều nói là ta bóp chết ngươi sao? Chỉ có đàn ông mới nói là ta đánh chết ngươi, sao xu hướng giới tính của cậu cũng thay đổi rồi à? Như vậy cậu có thể yêu tớ hay không vậy?”
“Biến!”
Hai người chúng tôi cười hi hi ha ha trong điện thoại.
Cúp máy, trong lòng tôi cảm thấy thê lương.
1.500 đồng này là thể diện con người, tôi chỉ đáng giá có chút tiền ấy.
Ngày trước,còn chưa đủ tiền để tôi mua nửa bộ quần áo.
Tôi rất chán nản, thật không muốn làm, nhưng không làm việc đó thì tôi có khả năng làm gì?
Cho nên, có người nói tôi dựa vào cái gì mà ly hôn? Tôi không chịu ly hôn thì chính là không ly, muốn ly cũng được, bảo anh trả cho tôi phí chia tay và gì gì đó theo yêu cầu của tôi, đáp ứng rồi thì tôi liền ly hôn. Tôi thật sự là một con ngốc,gì mà đồng ý ly hôn chứ?
Cũng có người nói tôi tỏ vẻ như bây giờ, đơn giản chỉ muốn nâng giá trị của bản thân lên một chút, tra tấn Phó Gia Tuấn một thời gian nữa, chờ khi tra tấn gần xong, tôi có thể khoan dung mà quay về, đúng không? Không, tôi không phải như vậy.
Trước đây, tôi sợ mất anh, tôi như một cây tơ hồng dựa vào Gia Tuấn, bây giờ tôi tỉnh táo rồi, phụ nữ không tự lập vĩnh viễn khong có tư cách nói điều kiện với người khác, muốn để người khác nhìn thẳng vào chính mình thì phải thật tự tin.
Cho nên, mặc dù công việc hiện tại không tốt, tôi vẫn phải nhẫn nại.
Gia Tuấn thực sự không nản chí, cách dăm ba bữa lại đến nhà tìm tôi. Tôi thật khâm phục anh co được dãn được (biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể), tuy rằng ba mẹ tôi lãnh đạm với anh, thế nhưng anh vẫn cố chấp đến, bản thân chịu đựng rồi rời đi. Còn tôi? Bởi vì công việc mà tôi bận rộn đến tối, không có thời gian để bận tâm đến anh, cũng không có cơ hội trực tiếp giáp mặt với anh.
Chiều nào tan ca về nhà, tôi cũng mệt đến rút gân, làm gì có thời gian như trước ở trong nhà vệ sinh thật sự nghiêm túc để rửa mặt và đắp mặt nạ. Công việc hàng ngày, luộc tôi đến nỗi tôi chỉ muốn bổ nhào lên giường mà ngủ như con heo chết.
Sớm đi tối về, lúc ăm cơm thì như đi đánh giặc, sáng nào mẹ cũng chiên trứng ốp la cho tôi, trình độ khiến người khác phải khuất phục, trứng được để trên đĩa, phía ngoài màu trắng như tuyết, bên trong là lòng đỏ trứng óng ánh hấp dẫn mê người,tôi gắp liền nuốt một hơi xuống dưới.
Mẹ nổi đóa:“Quỷ chết đói đầu thai à? Đâu có ai giành ăn với con.”
Ba cũngchẳng biết làm sao: “Ngày hôm nay sao giống như con bé Dương Bài Phong(*) đốt lửavậy? Ai không biết còn tưởng rằng làm việc lớn gì ấy chứ?”
(*) Là một nhân vật trong Dương Môn Nữ Tướng (Dương gia tướng), con gái nuôi của Dương Nghiệp và Xa Tái Hoa.
Ngay cả Đinh Đang cũng trợn mắt há mồm miêu tả tôi: “Lúc trước chị của em là một miếng rau câu, vừa trắng vừa tròn. Hiện tại là mứt hoa quả, vừa khô cứng vừa gầy gò.”
Tôi biết hình tượng của tôi đã không còn được như lúc trước, mới một thời gian rất ngắn thôi, tôi đã khô héo rồi. Không đúng, tôi không khô héo, chỉ chết đi rồi sống lại, tôi là một con phượng hoàng tái sinh từ đống tro tàn.
Buổi sáng khi đi ra ngoài, tôi đều lén lút cấp cho mình một cái kính: Cố lên, Đinh Đinh, tuy rằng mệt mỏi, nhưng ít nhất bây giờ tôi là một người nộp thuế, yên tâm đi, tôi sẽ không như vậy mãi mãi, tôi sẽ không như vậy vĩnh viễn đâu.
Có một lần, sáng sớm thức dậy trễ, hoảng hốt khi phát hiện đã sắp 8h, mặc quần áo như đánh giặc, chỉ vọt một phát, không kịp rửa mặt trang điểm, bỏ chạy ra khỏi nhà.
Vọt tới trạmxe buýt, một đám người liều mạng chen lấn ở cửa xe buýt nhỏ, tư thế đó giống hệt như một cái tổ màu đen của con bọ, bị đốt nóng nên khẩn cấp chui ra về phíacửa.
Tôi cũng không thèm để ý, cắm đầu chui vào trong đám người. Có đủ mọi loại người, có người già đầu bạc, có trẻ em đi học, có cô gái trẻ đẹp, cách ăn mặc của mọi người đều khác nhau, có chỉnh tề, có thô tục, có người trang điểm, có người mặctrang phục hợp thời trang, nhưng thời khắc này chúng tôi đều giống nhau, đều tuyệt vọng xông về phía trước.
Tôi bị đẩy về phía sau, vốn đã gầy, vóc người lại không cao, đội túi xách lên đầu, ở trong dòng người nghiêng ngã lảo đảo. Phía trước có mấy cánh tay cường tráng, nhanhnhư đánh bàn tính, tôi bị đã lại phía sau đám người, một cú chen lấn khiến tôi té ngồi xuống đất.
Nổi giận,tôi muốn chửi: Khốn thật.
Có người đỡ tôi dậy.