36 Chiêu Ly Hôn

Chương 97: Quyển 4 : Phó Gia Tuấn, anh là con chuột từ trong cống chui ra



Toàn bộ mọi người đều quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Vĩnh Diễm đứng ở trước cửa phòng họp, khoanh tay, biểu hiện trên mặt sâu hiểm khó lường.

Van Andel thấy Bùi Vĩnh Diễm, anh ta cũng hoảng sợ.

Bùi Vĩnh Diễm tỉnh bơ như không: “Anh Van Andel, anh tiếp tục họp đi, hiện tại tôi không có việc gì làm, ngoại trừ việc giúp anh đi vệ sinh, những chuyện khác nếu anh có cần, tôi đều có thể làm giúp anh, tôi sẽ nhanh chóng mang đến cho anh, có được không?”

Biểm cảm trên mặt Van Andel lập tức thay đổi, hiển nhiên lại giống như Lỗ Đề Hạt một quyền đánh Trấn Quan Tây, mặt mũi anh ta trông rất thảm hại.

Bùi Vĩnh Diễm ra hiệu bảo chúng tôi tiếp tục cuộc họp, mọi người nhanh chóng cúi đầu ghi chép, sau đó tôi lén nhìn trộm, chỉ thấy Bùi Vĩnh Diễm ở đằng sau cửa phòng họp, biểu cảm trên mặt vẫn bí hiểm, nhìn không ra sự thâm sâu trong đó.

Tôi tự nhủ lòng, thực ra tôi không phải muốn lòe thiên hạ, nhưng tôi không muốn mình là một cọng hành làm món ăn cho người khác, quả thật rất đáng giận.

Cuối cùng, cuộc họp kết thúc thì đã gần 7h30, khi ra khỏi công ty, tôi sắp đói đến nỗi hai chân nhũn ra, nhìn thấy một đám người sinh khí dồi dào đang chờ xe, tôi thật sự khó có khả năng tranh giành xe buýt, đành phải đau lòng thương tiếc gọi xe taxi. 

Về nhà ba mẹ, cảm ơn trời đất, mẹ còn chừa mì sợi cho tôi, thật tốt, một tô mỳ sợi ngay lúc này có thể cứu vớt cái mạng hèn mọn của tôi.

Lúc ăn mỳ sợi, mẹ ngồi ở trước mặt tôi.

“Đinh Đinh, gần đây có liên lạc với Gia Tuấn không?”

Tôi ngừng lại một chút: “Không có, gần đây công việc bận rộn như vậy, cũng không có thời gian xử lý chuyện của tụi con.”

Mẹ thở dài: “Mấy ngày trước, mẹ và ba con không có việc gì làm nên đến tòa án dự thính một vụ kiện, đúng lúc gặp Gia Tuấn. Mẹ và ba con ngồi ở hàng ghế cuối cùng, lặng lẽ nhìn nó, không ngờ nó gầy đi nhiều như vậy, tinh thần cũng không được như trước, cả người vô cùng sa sút, tuy rằng tiến hành tố tụng vẫn rất thuận lợi, nhưng rõ ràng cảm giác được trạng thái của nó không giống trước kia, trước kia nó là một người tràn trề tinh lực.”

Tôi lại gạt một ít đậu tương vào trong tô mỳ, mẹ lẩm bẩm: “Con ăn mặn như vậy làm gì?”

Tôi vẫn không lên tiếng.

Mẹ tiếp tục nói: “Lẽ ra thật sự không muốn tha thứ cho nó, từ khi con cùng nó sống riêng đến nay, mẹ và em gái nó hỏi đến con được bao nhiêu? Nghĩ lại những chuyện mà họ đã làm, thật sự không đáng để chúng ta tha thứ cho nó. Nhưng mà, Đinh Đinh, dù sao con cũng là sống với Gia Tuấn, không phải sống cả đời với mẹ và em gái nó, tuy rằng nó đã phạm sai lầm, nhưng khi tòa án phán quyết cũng phải xem xét tình hình cụ thể, tại sao con lại không chịu cho nó một cơ hội nữa chứ?”

Tôi đặt tô xuống: “Mẹ, con ăn xong rồi.”

Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi: “Con định đi đâu?”

Tôi đã thay xong quần áo, mặc thêm chiếc áo khoác: “Con chỉ muốn ra ngoài đi dạo.” 

Tôi thật sự không bình tâm được, không phải là tôi không biết nỗi khổ tâm của mẹ, tôi cũng bị dao động. Thế nhưng, cuối cùng tôi lại do dự, tim có hơi đập nhanh, tôi có nên tha thứ cho Gia Tuấn không?

Bên ngoài rất yên tĩnh, trong tiểu khu không có nhiều người vui chơi, tôi mua một chai nước, ở sân tập thể dục của tiểu khu tìm một góc ngồi xuống, đã qua 9h, trên sân không có người tập thể dục, trên sân rộng vắng vẻ chỉ có một mình tôi, bóng đêm có một loại tĩnh lặng và yên bình không giải thích được.

Tôi tựa đầu trên dây xích của chiếc xích đu, xích đu chậm rãi đong đưa chính mình.

Thực ra tôi chỉ là một người phàm, có máu có thịt. Trải qua thời gian 4 năm ân ái với Gia Tuấn, nhiều lần dây dưa như vậy, đột nhiên bị bỏ lại một mình, tôi không thể không nhớ anh, thường xuyên vào ban đêm, tôi lặng lẽ vùi đầu trong chăn, nhớ lại kỷ niệm của chúng tôi.

Nhớ lại có một thời gian, buổi tối đi ngủ, thậm chí là áo ngủ anh cũng không muốn tôi mặc, ôm tôi, quấn tôi trong vòng tay anh, lồng ngực dán chặt vào lưng tôi, tôi cũng thích rúc vào trong lòng anh và đi vào giấc ngủ, điều đó làm cho tôi có một cảm giác an toàn, anh ở ngay sau lưng tôi, tôi hệt như dựa vào một hậu thuẫn vững chắc. Mà vì sao anh lại thích tư thế này, dùng lời của anh mà nói, khi anh muốn thì bất cứ lúc nào cũng ở trong trạng thái sẵn sàng. Đặc biệt là sáng sớm, đàn ông vào lúc sáng sớm thường tràn trề tinh lực không ngăn lại được, mà tôi chính là sự xoa dịu tốt nhất của anh, sáng sớm anh muốn tôi, dùng lời của anh mà nói: “Lúc em ngủ vô cùng thả lỏng, không hề có tâm tưởng gì, toàn thân giống như một miếng thạch hoa quả ngọt ngào.”

Còn tôi, thực sự thì lúc ngủ là lúc tôi thả lỏng nhất, nhận lấy sự kích tình phát sinh bất ngờ của anh.Gia Tuấn sẽ thật điềm đạm hôn tôi, nhẹ nhàng cắn mút nơi mềm mại của tôi, dùng đầu lưỡi lay động hệ thần kinh mẫn cảm của tôi, tôi vốn ngủ rất say, nhưng anh đột kích tôi, lại không kiềm chế được muốn tiếp nhận sự ôn nhu của anh. Vì thế, chúng tôi vào lúc sáng sớm mịt mù, bốn bề dậy sống, tôi lấy tay khẽ tiếp xúc với tấm lưng rộng lớn và ấm áp của anh, đem bản thân phủ lên trên người anh… …

… …

Tôi gục đầu xuống, vội vàng chấn chỉnh lại suy nghĩ.

Đúng dậy, tôi khoanh tay đi một vòng, nhưng lại đi đến bên ngoài tiểu khu, một chiếc taxi chạy ngang qua, theo bản năng tài xế thả chậm tốc độ, trong ánh mắt lập lòe của tôi là vẻ mặt hỏi dò, tôi bỗng giật mình.

Sau khi lên xe, tôi nói với tài xế địa chỉ nhà của tôi và Gia Tuấn.

Trong tay tôi vẫn còn chìa khóa nhà, đột nhiên trong tiềm thức của tôi có một suy nghĩ không được bình thường, tôi muốn về thăm nhà thử xem.

Chiếc xe vững vàng tiến về phía trước, cuối cùng đưa tôi đến cổng lớn của tiểu khu.

10 phút sau đó, tôi do dự từ trong tháng máy đi ra, khoảng cách giữa tôi và nhà của Gia Tuấn càng lúc càng gần.

Tôi chần chờ dừng bước lại, rẽ một khúc ngoặt nữa chính là nhà của chúng tôi, tôi có nên vào nhà hay không? Găp Gia Tuấn, tôi phải nói như thế nào đây?

Tôi đứng ở chỗ ngoặt cách căn nhà hơn 10 thước, tim đập dồn dập dữ dội, hô hấp cũng rối loạn lên. Giờ khắc này, trong đầu óc của tôi đang miên man suy nghĩ, tôi không rõ rốt cục là tôi muốn lấy cái gì, muốn thu hoạch cái gì, đột nhiên trong lòng tôi có một suy nghĩ rất kỳ lạ, dường như tôi không phải tức giận, thậm chí tôi còn muốn tha thứ cho Gia Tuấn. Từ sau khi tôi đọc được email của Gia Tuấn, tư tưởng của tôi cũng xảy ra biến hóa rất lớn, tôi muốn tha thứ cho anh, tuy rằng trong lòng tôi cũng có khổ sở dâng trào, nhưng mà tôi lại muốn tha thứ cho anh.

Trong lòng của Gia Tuấn có tôi, tôi nghĩ đến xót xa. Nếu trong lòng anh không có tôi, anh sẽ không viết ra được một bức thư chân thành như vậy, tôi có thể đọc ra được sự thương cảm trong thư của anh.

Bước đến cửa, tôi nhịn không được sự run rẩy của mười ngón tay, tôi lấy chìa khóa mở cửa nhà.

Đẩy cửa nhà ra, một mùi vị quen thuộc của căn nhà ập vào mặt tôi, tôi nhịn không được lại muốn khóc.

Thật kỳ lạ, trong nhà im ắng quá, Gia Tuấn đâu? Bình thường vào giờ này, anh đều đã thay đồ ngủ, ngồi trên sô pha xem CCTV tin tức, hiện tại đâu rồi? Tôi nhìn đôi giày bên cạnh cửa, giày của anh đá lung tung vào một bên, người đâu rồi?

Tôi nhịn không được chạy vội đến phòng ngủ, vừa đẩy cửa ra, tôi nhíu mày: một mùi rượu nồng nặc ập đến, làm tôi liên tục lắc đầu.

Tôi bật đèn dưới giường, tôi sợ ngây người khi vừa nhìn thấy, Gia Tuấn nằm trên giường, cả người hệt như con sứa không xương cốt, một chân vẫn còn mang vớ, nhếch nhác không thể tả.

Tôi vứt chai nước trong tay xuống sàn, bổ nhào lên giường kéo anh: “Gia Tuấn, Gia Tuấn.”

Anh nằm ở chỗ đó, nặng nề không chút nào động đậy.

Tôi tức giận chộp lấy mặt của anh: “Phó Gia Tuấn, Phó Gia Tuấn, tên khốn này, ai cho anh uống nhiều như vậy hả?”

Nhưng ngoài những tiếng mơ hồ trả về cho tôi, liền lại rơi vào trạng thái mê man, lúc này cho dù là ném anh đến biển, anh cũng sẽ hoàn toàn không hay biết. Tôi thở dài.

Tôi rất đau xót, không rõ là thương hại, hay là đau lòng. Giờ phút này, Phó Gia Tuấn xuất hiện trước mặt tôi hoàn toàn không phải là Phó Gia Tuấn trong trí nhớ của tôi, ngày trước anh tràn trề khí thế, tự nhiên phóng khoáng. Hiện tại, quần áo của anh xộc xệch, giống như một kẻ lang thang nghèo đói bên đường. Tôi cố gắng lật người anh lại, thấy đầu anh đỏ bừng, trên làn da có phủ một lớp đục đục, tôi không ngừng đẩy anh. “Gia Tuấn, Gia Tuấn, anh tỉnh lại đi.” Anh vẫn làm thinh.

Trong tích tắc, tình cảm 6 năm chiến thắng sự kiêu ngạo của tôi, tôi tha thứ cho anh, tất cả oán hận đối với anh đều tan thành mây khói.

Tôi đứng lên đi đến phòng khách rót một ly nước ấm, bên trong pha một ít mật ong, loáng một cái tôi ngồi vào bên giường vỗ vỗ anh: “Gia Tuấn, ngồi dậy, uống nước đi.” Anh không động đậy, cánh tay mền nhũn trượt xuống, đúng lúc phất vào cái ly, cả ly nước đều đổ lên người tôi.Tôi thở dài, đặt cái ly sang một bên, kéo anh lên giường, sau khi kéo anh nằm ngay ngắn, tôi bắt đầu cởi vớ, cởi tây trang và cà vạt trên cổ anh. Kết hôn 4 năm, anh có khi nào uống đến nỗi say mèm như vậy, có vài lần là uống hơi nhiều, sợ quấy rầy giấc ngủ của tôi, nên anh ngủ ở sô pha một đêm. Lúc say đến bất tỉnh nhân sự giống như bây giờ, thật sự là tôi rất ít gặp qua, tôi không khỏi nhớ lại trước kia, khi chúng tôi còn chưa phát sinh hiểu lầm, anh uống rượu ở bên ngoài, về đến nhà thì lảo đảo, sắc mặt ửng hồng gọi tôi, “Vợ yêu… …” Tôi hung tợn hệt như một con chó sói, lấy tạp chí cuộn lại như cái chảo có cán, gõ một cái lên đầu anh: “Nói mau, lại uống bao nhiêu? Uống một loại hay pha trộn nhiều loại lại với nhau? Gọi xe về hay là lái xe về? Có đi karaoke hay không? Có gọi cô nào hay không? Có sờ mó cô nào ở bên ngoài hay không?”

… … 

Trong lòng tôi chua chát, trong lúc cởi quần áo cho anh, tôi oán hận mắng: “Phó Gia Tuấn, anh là con chuột từ trong cống chui ra.”

Dáng người của Gia Tuấn cao, cho dù hiện tại có gầy hơn một chút, nhưng vẫn nặng hơn so với tôi, uống rượu vào thì toàn thân càng giống như bao cát, tôi lật đông chuyển tây tốn hết sức lực, mới cởi sạch sẽ cho anh xong, giật cái chăn ra đắp lên người anh. 

Gia Tuấn ngủ giống y như một đứa trẻ, sắc mặt ửng hồng, tóc có nếp trên đỉnh đầu, miệng nửa ngậm nửa mở, cổ họng phát ra tiếng o o, hơi thở phun ra từ lỗ mũi, xen lẫn với mùi rượu là mùi vị của người đàn ông mà tôi quen thuộc, tôi nằm ở bên cạnh ngơ ngác nhìn anh, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Ở đầu giường còn treo hình đám cưới của chúng tôi, đối diện là bức tranh thêu chữ Phúc của tôi, cũng ngay ngắn treo ở chỗ cũ, toàn bộ vẫn giống như nửa năm trước, giống như tôi chỉ về nhà mẹ chơi rồi quay lại, tất cả mọi thứ trong nhà giống như vẫn đợi phi tử sủng ái, đợi tôi may mắn trở về bên bậc đế vương, toàn bộ mọi thứ đều giống hệt như trước kia.

Tôi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Gia Tuấn: “Gia Tuấn, chúng ta đừng căng thẳng nữa, làm hòa đi, được không?”

Anh ngủ rất say sưa, trái tim tôi mềm xuống, sát lại qua đó, ôm anh vào lòng, sau đó tôi tắt đèn.

“Gia Tuấn,” tôi khẽ nói: “Có lẽ em vĩnh viễn không có cơ hội để thoát khỏi anh, em tự nói với chính mình rất nhiều lần, đừng tha thứ cho anh, rời khỏi anh thì cuộc sống của em sẽ rất tốt. Em sẽ quên anh rất nhanh, nhưng em biết rằng, đây là em tự lừa mình dối người, thật sự là em yêu anh còn nhiều hơn yêu bản thân mình.”

Tôi khóc.

“Gia Tuấn, trước khi chưa kết hôn, em đã từng suy nghĩ rất nhiều, về cảnh tượng sau khi kết hôn, rất nhiều bạn bè nói với em, thật ra kết hôn rồi, cuộc sống trở lại bình thường, giữa vợ chồng cũng không giống như lúc yêu nhau, mù quáng không kiềm chế được, chấn động lòng người như vậy. Khi yêu một người khác, cuộc sống thật sự chính là đường giao nhau đơn giản nhất, hàng ngày làm việc rồi nghỉ ngơi, giống như làm tốt bài tập, giống như ăn cơm đánh răng, nhưng khi quen biết anh, rồi gả cho anh, em mới biết được rằng không phải như vậy, trong cuộc sống hóa ra cũng có rất nhiều thú vị, giữa vợ chồng cũng có thể mãi mãi bởi vì tình yêu mà nóng bỏng. Tại sao chúng ta lại đi đến ngày hôm nay? Anh nói cho em biết đi, tại sao chúng lại lại đi đến ngày hôm nay?”

Gia Tuấn thì thào gọi tôi: “Đinh Đinh.”

Tôi ôm chặt anh: “Gia Tuấn, anh nghe được lời em nói không?”

Anh duỗi tay qua, xuyên dưới nách tôi, gắt gao ôm tôi. Bởi vì uống rượu, cơ thể anh liền giống như một khối than nóng rực, cả người tôi cũng bị nướng đến khô nóng. Thời gian dài như vậy không ôm anh, không có gần sát da thịt của anh, thần kinh mẫn cảm trong cơ thể tôi lại bị khiêu khích, liền giống như một ngọn lửa chưa tắt, trong nháy mắt lại bị châm ngòi, mà ngọn lửa này càng đốt càng mãnh liệt.

Gia Tuấn quay đầu qua, trong bóng tối tìm kiếm môi tôi, khi bắt đầu còn có hơi do dự, vừa khô vừa nóng, nhưng khi dán lên môi tôi, liền biến hóa sinh động hơn, anh lập tức chiếm giữ lấy môi tôi, dùng sức mút vào trong miệng mình, theo từng lần từng lần đòi lấy càng sâu của anh, chúng tôi cũng hoàn toàn sụp đổ, tiềm thức mách bảo tôi, là tôi không rời bỏ anh được, tôi thật sự muốn anh, muốn tha thứ cho anh.

Tên đáng ghét này, say đến nỗi thần trí mơ hồ, lại càng có thể chôn đầu xuống, kéo ra dây kéo áo khoát của tôi, cách một lớp quần áo, một hơi cắn xuống ngực của tôi, tôi bị đau, hung hăng đấm sau lưng anh: “Phó Gia Tuấn, em là ai?”

Anh nhỏ giọng: “Đinh Đinh, vợ ơi, vợ ơi.”

Anh mệt mỏi thở hổn hển, dùng tay cởi quần áo của tôi, nhưng rượu đã khiến anh không còn linh hoạt nữa, tôi nhẹ nhàng đẩy anh sang bên cạnh, nằm ở trên người anh, tôi hỏi: “Anh nói xem anh còn yêu em không?”

Ở trong bóng tối, anh vươn một tay ra, sờ soạng lỗ tai của tôi, nắm lấy dái tai tôi, gọi tôi: “Vợ ơi, vợ ơi… …”

Tôi thở dài.

Gia Tuấn trở mình một cái, giống như ngọn núi sụp đổ qua đây, thoáng cái đã đè tôi ở dưới thân, dùng sức mút vào môi tôi, ngực tôi có hơi đau, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Gia Tuấn say thật, nhưng anh vẫn mãnh liệt hôn môi tôi, sau đó đầu anh lệch về một bên, ngủ mất.

Tôi đẩy anh: “Gia Tuấn? Gia Tuấn?”

Anh đã ngủ thành một đống.

Tôi lại thở dài thật dài, đẩy anh sang một bên, đắp chăn cho anh.

Nằm ở bên cạnh anh, trong lòng tôi nói: hôn nhân như người uống canh, nóng nguội tự biết, hiện tại là ai tranh chấp ai đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là tôi còn cảm giác với con người này, anh không phải không có thuốc chữa, ý chí của tôi cũng không phải sắt đá. Vậy thì tại sao chúng tôi phải tra tấn lẫn nhau?

Điện thoại đột nhiên vang lên, từ trong túi tôi vội lấy ra, là điện thoại của nhà gọi đến.

Trong điện thoại, mẹ vội vàng nói: “Con bé kia, tại sao còn chưa về? Vừa rồi mẹ bị trượt ngã ở nhà vệ sinh, chân bị trật một chút, đau chết đi, ba con nói là gãy xương.”

Tôi hoảng hốt, nhảy dựng lên: “Con về liền, về liền.”

Cúp máy, tôi cũng quên mất Gia Tuấn, hoang mang rối loạn chạy nhanh xuống lầu để về nhà.

Về đến nhà, mẹ liền than phiền với tôi: “Một nhà 4 người, đứa nhỏ thì ở trường, người già thì đi chơi cờ, con là đứa lớn, lại đi đâu vậy? Có phải mấy người đều chê tôi chướng mắt, đều trốn tôi.”

Tôi liên tục cười trừ, không phải không biết là mẹ đến thời mãn kinh.

Ba vội vã cõng mẹ xuống lầu, tôi chạy ra tiểu khu gọi taxi, đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói với chúng tôi: “Bà ấy bị trật mắt cá chân không phải gãy xương, trước kia có thể đã từng trật qua, là vết thương cũ, cho nên dễ tái lại, ở tuổi này thường hay bị trật xương, nhất định phải cẩn thận.”

Chúng tôi thở ra, lúc này ba mới không hài lòng hỏi tôi: “Con đi đâu vậy?”

Tôi ấp úp không dám nói với ba, vừa rồi chạy về nhà.

Mẹ ở một bên đỏ viền mắt: “Vừa rồi nếu trật ngay cổ của tôi, đợi khi hai người về, chỉ sợ tôi cũng cứng luôn rồi.”

Tôi và ba đành phải ở bên cạnh dỗ dành cười nói với mẹ, trong lòng tôi quả thật áy náy, bên này tôi bỏ mẹ đi ra ngoài tìm chồng cũ, kết quả mẹ bị té ở nhà, trời đất không ưng, thật sự đáng chết.

Đợi đến khi lăn lộn trở về nhà, đã là nửa đêm. Trấn an mẹ ngủ xong, lúc này tôi mới thả lỏng tinh thần.

Gia Tuấn sao rồi? Chắc là không có chuyện gì chứ, quên đi, một người đàn ông uống rượu say, ngoại trừ ngủ thì còn có thể làm gì.

Sáng sớm hôm sau, tôi cố ý dậy sớm, đi chợ mua một ít tôm tươi về nấu canh, chăm sóc mẹ vui vẻ, khi tôi ở nhà bếp linh kinh leng keng, ba đi ra chế nhạo tôi: “Con gái lớn của tôi dậy sớm thật nha, làm bữa sáng à? Coi bộ âm thanh và cách làm này, làm máu thịt trên đồ ăn bay tung tóe rồi.” 

Tôi cười: “Thịt rất tươi ạ.”

Ba tắc lưỡi lắc đầu: “Miếng thịt này cắt như vậy, không biết là nên hầm canh hay là nên xào.”

Thật vất vả tôi mới nấu canh xong, luống cuống đến cơm cũng chưa ăn, rửa mặt chạy vội ra ngoài. 

Mẹ gọi tôi: “Mới sáng sớm con đi đâu vậy?”

Tôi giải thích qua loa: “Có chút việc.”

Giấu đầu lòi đuôi.

Thực ra là tôi không an tâm về Gia Tuấn, hôm qua khi rót nước tôi để ý thấy tủ lạnh trống trơn, sáng sớm anh ăn cái gì? Nghĩ đến đây, tôi lại bắt đầu thương anh.

Ngồi xe đến tiểu khu của chúng tôi, sau khi bước vào tiểu khu, tôi phát hiện Gia Tuấn không có đỗ xe ở chỗ thường hay đỗ, mà đỗ ở một chỗ khác, tôi lại tức giận, cái người kia tối qua không phải là say rượu rồi lái xe về nhà chứ, tên khốn này, thật không muốn sống nữa mà, đáng giận.

Trong tay tôi cầm theo điểm tâm, lấy chìa khóa mở cửa nhà, khi vào cửa tôi tự động viên chính mình, quên đi quên đi, giả bộ như không có việc gì, đưa cho anh bình canh, Gia tuấn không phải tên ngốc, tự nhiên anh sẽ hiểu, nếu anh thành tâm nhận lỗi với tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh, tôi sẽ không kiên cường nữa, bởi vì tôi không phải là một người có khiếu tức giận.

Vừa mở cửa ra, tôi ngây người, bởi vì dưới chân tôi, trên tấm đệm chân, ngoại trừ giày của Gia Tuấn, còn có một đôi giày khác, là giày của phụ nữ.

Giày phụ nữ?

Tôi hít một ngụm không khí, giày phụ nữ, chuyện gì đây?

Ý niệm đầu tiên trong đầu của tôi là, Gia Kỳ? Phụ nữ trẻ xuất hiện ở trong nhà của chúng tôi, ngoại trừ Gia Kỳ thì còn ai nữa?

Nhưng tôi lập tức cảm thấy không đúng, bên trong cánh cửa nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy ào ào, tôi đẩy cửa ra, “Gia Tuấn?”

Gia Tuấn đang cạo râu, trên mặt toàn bọt trắng, vừa quay đầu lại, anh hốt hoảng, “Đinh Đinh?”

Tôi nhìn anh, lại nhìn đôi giày ngay cửa, vô cùng nghi hoặc.

Đúng lúc này, cửa nhà bếp mở ra, một cô gái đi ra, tôi nhìn thấy, nhất thời ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.