Văn Ngọc Đang vẻ mặt hoàn toàn ngây dại trừng mắt nhìn La Di Thanh.
Nàng ta nói: mình cậy mạnh, cứng rắn đòi cưỡng gian La Di Ca? … Mình làm sao có thể làm ra chuyện đó???
Đầu rất đau! Văn Ngọc Đang chỉ nhớ tối hôm qua đã ngồi uống rượu với La Di Ca, ngoài ra thì chẳng còn nhớ được gì cả.
“Tướng công ta phục ngươi sát đất luôn đó” – La Di Thanh nhớ tới cảnh hôm qua, khóe môi hồng không nhịn được mà cong lên – “Nhưng mà, ta thực sự không nhận ra ngươi đối với ca ca của ta lại khẩn trương tới vậy. Ngươi yên
tâm, ca ca ta chạy không nổi đâu, tối qua còn có bác Lý gái và nhiều
người làm chứng, ca ca đã chính miệng đáp ứng sẽ thành thân với ngươi”
Không phải chứ… còn có nhiều ngươi nhìn thấy nàng làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy sao? Quả thực là mất mặt đến tận nhà mà…
Cái gì? Việc hôn nhân? Nàng cầu thân La Di Ca ư? Đồng tử mắt của nàng mở
ngày càng lớn, trến trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hữu khí vô lực nói:
“Hôm qua ta rốt cuộc làm ra những chuyện gì, phiền ngươi nói hết một lần đi?”
“Ngươi lôi kéo vạt áo ca ca ta, hỏi hắn khi nào thì cưới ngươi!!!”
Nàng tối hôm qua chẳng những muốn cưỡng gian La Di Ca, còn ở trước mặt mọi người ép hôn hắn!!!
“Ngươi còn sợ ca ca ta sẽ chạy mất nên đã bắt hắn lập hôn thư. Ca ca ở trước
mặt già trẻ lớn bé trong thôn đã điểm chỉ rồi, hôn thư chia làm hai bản, bản của ngươi để ở dưới gối ấy”
Muốn chết! Lại còn để lại chứng
cứ? Nàng lập tức vọt tới đầu giường, lật tung gối đầu. Nhìn một bên là
nét chữ phiêu dật tự tại của La Di Ca, một bên là nét chữ như cẩu viết
của bản thân, mồ hôi trên người Văn Ngọc Đang toát ra như mưa hạ.
“Bác Lý gái cùng mọi người rất chu đáo, ngươi không cần phải lo lắng cho ta
và ca ca không biết việc. Có các nàng ấy hỗ trợ nhà ta nhất định sẽ
chuẩn bị đủ sáu lễ*, nhất định sẽ khiến cho hôn sự này được tổ chức thật long trọng. Chỉ có điều, nhà của ngươi cách nơi này khá xa, “Nạp thái”
và “Thỉnh kỳ” phải nhanh một chút mới được”
Việc này… việc này nàng làm sao có thể tự mình quyết định a~ Văn Ngọc Đang có cảm giác khóc không ra nước mắt:
“Thanh Thanh… chuyện này… ta, ta, ta nghĩ hôm qua mình say… chuyện này chắc không thể giữ lời hứa được rồi”
La Di Thanh nghe vậy càng thêm vui mừng kéo tay nàng:
“Uống rượu say sẽ nói lời thật, có thể thấy được nươi đối với ca ca ta là một mảnh chân tình. Nếu ngươi sợ một mình đáp ứng sẽ khiến Văn tướng quân
và Văn phu nhân không vui… vậy hãy để ca ca tự tới cửa cầu hôn đi, thế
nào?”
“Không phải…” – Văn Ngọc Đang sốt ruột vô cùng, lại không
biết phải nói sao cho phải, bỗng nhiên nghĩ đến một người – “Vậy Mạc cô
nương đâu? Chuyện này liệu có làm cho nàng thất vọng không?”
La Di Thanh ngẩn ra, nhớ tới mặt sắc mặt tái nhợt của Mạc Phương Nhi thì cũng có chút đồng tình, nhưng vẫn nói:
“Nàng ư? Ca ca cùng nàng đâu có gì. Hơn nữa, tối hôm qua nàng cũng tới đây, nhìn thấy mọi việc nên chắc cũng hiểu được rồi”
Cái gì? Mạc Phương Nhi cũng ở đó? Nguy rồi nguy rồi, không biết nàng ấy sẽ
thương tâm tới mức nào đây! Còn có, La Di Ca sẽ nghĩ như thế nào? Liệu
hắn có cho rằng mình muốn gả cho hắn quá nên mới phải mượn rượu phát
điên hay không? Người ta tốt như vậy, chắc chắn sẽ vì nghĩ cho thanh
danh của nàng mà đáp ứng chịu trách nhiệm. Rốt cuộc… sắc mặt Văn Ngọc
Đang lại càng khó nhìn hơn.
Người phá nhân duyên của người khác nhất định sẽ bị sét đánh!
“A Đang, nàng tỉnh rồi à” – ngoài cửa, La Di Ca cười như gió mùa xuân.
(BL: thề là không hiểu sao lúc edit câu này mình cứ có cảm giác nụ cười này là nụ cười đểu =.=)
Văn Ngọc Đang đối với hắn quả thực xấu hổ vô cùng, nàng nhỏ giọng nói:
“… Tỉnh rồi”
“Nàng hôm qua uống nhiều lắm, mau uống cái này vào, sẽ không bị đau đầu nữa” – La Di Ca bước vào phong, đưa ra một cái chén nhỏ.
Văn Ngọc Đang vẫn không dám nhìn thẳng hắn, nhận lây chén thuốc nhanh chóng uống vào. Thật khó nuốt… >.< La Di Thanh đưa mắt sang nhìn ca ca
một cái, cầm lấy cái bát, nói:
“Muội đi rửa chén” – Nói rồi xoay người ra khỏi phòng, để lại Văn Ngọc Đang và La Di Ca một chỗ.
Không cần phải bỏ rơi ta như vậy chứ T_T Văn Ngọc Đang bất an đứng dậy:
“Ta đi giúp nàng”
“Chỉ là một cái bát thôi, Thanh nhi còn quay lại đây nữa…” – Thanh âm La Di Ca mang theo một chút trêu tức.
Ách! Còn một bước nữa là ra khỏi cửa, Văn Ngọc Đang dù thập phần không muốn
cũng vẫn quay lại. Văn Ngọc Đang không sợ trời không sợ đất, lần đầu
tiên trong đời có ý muốn chạy trốn.
“A Đang hôm qua cầu hôn ta khiến cho ta thực vui vẻ…”
Nghe La Di Ca nhắc t ới sự việc ngày hôm qua, Văn Ngọc Đang nhanh chóng xoay người lại:
“Ta hôm qua uống say, chỉ là nói mê sảng thôi…”
Đôi mắt chuyện trú kia làm cho nàng có cảm giác như bị ghim chặt tại chỗ.
Còn đôi đồng tử sâu thẳm lại giống như có thể hút người vào trong khiến
nàng có chút hoảng hốt:
“… Ta, ta không phải cố ý làm hỏng mối nhân duyên của huynh đâu”
“Ta biết A Đang không pahri loại người như vậy…” – La Di Ca nhẹ nhàng giúp
nàng vén mấy sợi tóc mai ra sau tai – “A Đang làm việc luôn quang minh
lỗi lạc, nếu là thật sự muốn thành thân với ta thì nhất định sẽ nói ra
trước mặt ta… Điểm ấy ta chưa bao giờ nghi ngờ”
Rõ ràng lời hắn
nói chứng tỏ hắn rất tín nhiệm nàng, ấy thế nhưng Văn Ngọc Đang nghe vào lại có cảm giác trong lòng nóng như lửa.
“… Nhưng mà bây giờ đã
có bằng chứng, có bức thư này chứng minh, chỉ e mười dặm quanh thôn đều
đã biết tới việc hôn nhân của chúng ta. Nếu chúng ta không thành thân,
chẳng những đối với nàng không tốt mà đối với ta cũng…” – Câu nói tuy
chưa hết nhưng cũng đã mang theo vài phần phiền não.
“Đối với huynh… đối với huynh có gì không ổn sao?” – Trong lòng nàng cả kinh.
La Di Ca ấp úng nói:
“… Người khác nhất định sẽ nói ta bội tình bạc nghĩa, sẽ nói ta là một
nam nhân không có cam đảm. Đến lúc đó làm gì còn nhà nào nguyện ý gả con gái cho ta làm vợ nữa”
Từ rất lâu trước kia La Di Ca đã biết, Văn Ngọc Đang chưa bao giờ để ý đến thanh danh của chính mình, nàng cũng
không quan tâm nó đã tệ đến đâu và có thể hơn nữa hay không. Chính vì
vậy, muốn mang thanh danh của nàng ra để ép nàng là điều hoàn toàn không có khả năng, nhưng nếu đó là thanh danh của người khác, nhất là của
bằng hữu nàng thì… Đừng nhìn bề ngoài Văn Ngọc Đang kiên cường mà nhầm,
kỳ thực nội tâm của nàng rất mềm yếu. Nàng tuyệt đối không muốn nhìn
thấy người khác vì mình mà phải chịu thương tổn, cho nên muốn xuống tay với nàng thì phải bắt đầu từ điểm yếu này…
(BL: La Di huynh, huynh đúng là đồ xảo quyệt, lão hồ ly >”>)
“A! Vậy vậy vậy…” – Nàng quả nhiên rối loạn, nửa ngày cũng không thốt ra được một câu.
“Ta có một kế này, tạm thời cứ nói với mọi người là ta muốn tới nhà nàng
cầu hôn, danh phận của chúng ta sẽ đợi đến khi hoàn thành xong sáu lễ
mới sửa lại. Trước mắt cứ như vậy, một thời gian sau sẽ tính tiếp cách
khác để phủ nhận việc này. Nàng xem xem có được không?” – La Di Ca chậm
rãi tung mồi câu, chờ con cá cắn câu.
Thanh Thanh nói bác Lý gái
cùng mọi người đã bắt đầu chuẩn bị hôn sự rồi, nếu bây giờ không tìm ra
cớ níu kéo, chỉ sợ không quá vài ngày nữa sẽ bị các nàng bắt lên kiệu
hoa. Vừa nghĩ tới đó Văn Ngọc Đang đã cuống quýt gật đầu:
“Được, trước như vậy, trước như vậy đi”
Nàng thật sự không ngờ, trên thực tế, nàng không phản đối mọi người chuẩn bị có nghĩa là chính nàng đã ngầm đáp ứng hôn sự này rồi.
Đến giờ
phút này tâm La Di Ca mới thực sự yên tĩnh trở lại. Hắn chưa từng nghĩ
tới có một ngày hắn lại phải dùng tâm cơ để đối phó với nàng. Hắn biết
bản thân làm thể thật ti bỉ nhưng bây giờ đã không thể so với trước kia
được nữa. Trước kia, A Đang một lòng muốn gả cho hắn nên hắn mới có thể
từ từ mà tiến, còn hôm nay thì khác – hắn đã có thêm một tình địch.
Hiện giờ, hắn chỉ có thể vì mình mà “tiên hạ thủ vi cường” – ra tay
trước để chiếm ưu thế, những chuyện khác… cứ để bàn sau đi!
Tâm
tình hắn sung sướng, đôi mắt cũng trở nên sáng sủa hơn. Bị cặp mắt rực
rỡ ấy nhìn chằm chằm, tim Văn Ngọc Đang bất giác lại đập loạn nhịp.
********oOoOoOoOo********Hôi hộp chờ chương sau quá TT~TT mình đọc tới đâu edit tới đấy nên cũng chả biết trước cái gì… Hồi hộp quá đi à >.