“Vừa trở về thành liền nghe nói muội gặp chuyện, tìm La tiểu ca nhưng lại
thấy đã dọn đi rồi, ta liền đoán không phải dọn đến Lưu phủ chứ? A Đang, muội rất không trượng nghĩa, La tiểu ca đến ở cùng muội cũng không nói
một tiếng, chẳng lẽ tính toán gạt chúng ta trộm thành thân?” Lão kí trêu đùa bọn họ.
Lưu Thành Hề kêu hạ nhân đưa lên trà bánh, tiếp lời
nói: “Huynh yên tâm, ta sẽ là người đầu tiên đi mật báo. Đến lúc đó nháo động phòng nhất định có các huynh.”
Mọi người cười vang.
Văn Ngọc Đang đứng ngồi không yên, sắc mặt đỏ ửng, nếu như thực sự có
chuyện đó, nàng ngược lại sẽ không ngại ngùng, nhưng là...... Nàng
lén nhìn La Di Ca cùng Lưu Thành Hề, trừ bỏ xấu hổ vẫn là xấu hổ, hiện
giờ lại nghe thấy Lưu Thành Hề ngược lại lấy nàng cùng La Di Ca vui đùa, cũng có chút giận, nhưng lại không thể trước mặt La Di Ca phát tác, sợ
hắn nghĩ nhiều: “Sớm nói muội cùng huynh ấy không có gì, các huynh cũng
không nhìn thử xem chỗ huynh ấy ở giống bộ dạng gì nữa, so với nơi của
Kí đại ca ở còn kém hơn vài phần.”
Kim Bất Hoan cười nói: “Nhìn xem, còn chưa có gả đã đau lòng như vậy sao?”
Mọi người vừa cười, La Di Ca trong mắt ôn tồn: “Các ngươi đừng lấy nàng ra đùa nữa, nữ hài tử bao giờ cũng da mặt mỏng.”
Ôn ngọc công tử đúng là ôn ngọc công tử, đâu có giống bọn họ......
Tâm tình Văn Ngọc Đang vừa có vài phần chuyển biến tốt đẹp, lão Kí lại
tác quái: “Da mặt mỏng? A Đang, ba chữ này muội biết không? A Đang lại
da mặt mỏng? Mặt trời mọc đằng tây a!”
Làm cho Văn Ngọc Đang tức giận đến......
Được rồi nàng thừa nhận nàng không biết làm thế nào.
Nếu là người khác cũng thế, chính là vạn nhất nhỡ lại nói sai, nàng lại
không đành lòng làm cho La Di Ca thương tâm...... Vừa nghĩ tới lần
trước nói sai kết quả thiếu chút nữa sẽ đem chính mình cấp đáp vào...... Ách, câm miệng, câm miệng!
Mọi người nói đùa một trận, còn nói mấy ngày gần đây Long thành có một vài đại sự.
Từ khi tin tức về Băng Ngọc Linh Lung truyền ra, Tây Lũng quốc, Đông Ly
quốc, Anh Trì quốc,… đại quốc, tiểu quốc lấy liên hôn làm cớ đều phái sứ thần tới Long Giao, lại qua hơn tháng các sứ thần đã tiến vào trú tại
Long thành. Bởi vì hiện giờ Long thành đã kín người hết chỗ không chịu
nổi gánh nặng, quân thần Long giao quốc thương nghị ngày đính ước, quyết định từ ba ngày sau ngoại trừ sứ đoàn cùng thương đoàn, Long thành chỉ
cho ra không cho phép vào, thương nhân vùng khác dựa vào hiệp ước để vào thành, dỡ hàng xong không cho phép lưu lại lập tức ra khỏi thành.
Âu Dương Lỗi nói: “Vì cái này, môn chủ chúng ta suốt đêm gấp rút lên
đường, cần phải tới Long thành trước kỳ hạn, bằng không có mang theo bạc cũng không làm được gì.”
Liễu Kiếm nói: “Chưởng môn chúng ta cũng thế, bất quá như vậy cũng tốt, huynh không thấy trong thành đã có rất
nhiều quốc gia khác kiếm thủ, thường cùng chúng ta xung đột, nếu không
phải trong thành canh phòng nghiêm ngặt, đàn áp, không biết còn ồn ào
thành cái bộ dạng gì.”
Văn Ngọc Đang tính tính ngày, đại ca cùng Thất Nương hẳn là tới kịp, liền yên lòng.
La Di Ca nói: “Sứ thần các quốc gia đều bên ngoài còn tàm tạm chút, cái
khác...... Nếu như theo lời Liễu huynh, còn có nhiều người thân
phận khác vào thành, chỉ sợ trộn lẫn không ít gian tế, cho nên tới lúc
đó tất cả mọi người phải cẩn thận chút, đừng vì Băng Ngọc Linh Lung ngay cả quốc đô của mình cũng đánh mất, đây chính là nhân tiểu thất đại.” (nguyên nhân nhỏ nhưng tổn thất to lớn)
Mọi người đều gật gù, Kim Bất Hoan nói: “Chính là bởi vì như thế, chúng ta
tính chờ đại diện các môn phái khác tới đông đủ, cùng nhau hiếp ước kết
thành liên minh, nếu có chuyện, có thể phòng ngừa người khác thừa dịp
lợi dụng.”
Lưu Thành Hề nói: “Như vậy không tồi, bất quá, các vị nếu cùng quan phủ nói qua, như vậy liền càng không có sơ hở.”
Vạn nhất cục diện thật sự không thể cứu vãn, song phương có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Kim Bất Hoan gật đầu: “Vẫn là Lưu huynh đệ suy nghĩ chu toàn.”
La Di Ca cảm thấy không đơn giản như vậy, người trong giang hồ vốn không
có ràng buộc, hơn nữa phần đông môn phái tâm tư khác nhau, có thể đồng
lòng hay không là cả một vấn đề. Nhưng hắn biết hắn nói ra sẽ khiến
người khác khó chịu, cho nên im lặng không nói.
Nói xong chuyện
này, tâm tư mọi người lại chuyển tới sứ đoàn, Kim Bất Hoan cười nói:
“Hoàng thượng của chúng ta thế nhưng đào hoa, nhiều mỹ nhân công chúa gả đến như vậy, không biết có tiêu hóa hết được hay không?”
Trương Vô Ba từ đầu vẫn im lặng vội hỏi: “Công chúa nhà ai có thể so được với Hạ quý phi của chúng ta?”
Hắn nói chính là Hạ Lan Nhị được tiến cung. Hạ Lan Nhị từ khi mười tuổi,
liền được xưng là đệ nhất tài nữ, nữ tử bình thường thật đúng là khó có
thể cùng nàng địch nổi.
Văn Ngọc Đang nói: “Cái kia, trừ bỏ đại tẩu của ta, thật đúng là chưa từng thấy qua nữ tử nào có thể vượt qua nàng.”
Lúc ấy nàng còn tưởng rằng người La Di Ca thích là nàng ta chứ? Đây không
phải là ý nghĩ của một mình nàng. Một đôi nam nữ đều tài mạo song toàn,
đều còn nhỏ tuổi đã danh khắp thiên hạ, cho nên rất nhiều người đều nghĩ như vậy.
Bất quá, có thể hay không là bởi vì hai người đã bỏ lỡ
cơ duyên, kỳ thật bọn họ là thích lẫn nhau? Văn Ngọc Đang trộm liếc La
Di Ca một cái âm thầm phỏng đoán.
La Di Ca phát hiện ra, mỉm cười
nói: “Cái kia thật ra chưa hẳn, tương lai Trương huynh đệ có người
thương, tự nhiên sẽ cảm thấy được cho dù là đệ nhất tài nữ cũng không
bằng được phu nhân của mình.”
Lão kí theo nói: “Cho nên ở trong lòng La tiểu ca tự nhiên A Đang là tốt nhất.”
Mọi người vừa cười náo loạn một chút, nhìn lên trời không còn sớm, đều cáo từ.
Phượng Vu Phi một thân hắc y nhảy lên gốc cây đại thụ, nơi này là trung tâm
Lưu phủ, tầm mắt trống trải, nhìn từ phía trên có thể thấy toàn bộ Lưu
phủ. Nơi này quả nhiên là nơi rình coi thật tốt. Hắn vừa vặn nhìn thấy
đám người Văn Ngọc Đang cười nói hướng cửa trước đi đến. Hắn nhận ra đám Liễu Kiếm, xem ra Lưu Thành Hề, Văn Ngọc Đang là đang tiễn khách.
—————- ta là đường ranh giới chạy như điên —————–
Quả nhiên không bao lâu sau Phượng Vu Phi chỉ thấy Văn Ngọc Đang cùng hai
người quay lại, tất nhiên là La Di Ca cùng Lưu Thành Hề. Phượng Vu Phi
nghĩ nghĩ, lặng yên không một tiếng động kín đáo rời đi.
Hắn phóng qua góc tường, leo lên đỉnh mái hiên của một hành lang đợi, nơi này bị
bóng cây che, không ai phát hiện ở đây có thêm một người.
Không
bao lâu sau liền thấy ba người bọn họ đi tới, Phượng Vu Phi chưa chính
diện gặp qua hai người La, Lưu, cho nên lúc này không khỏi tập trung cẩn thận đánh giá hai người kia. Đèn hành lang mặc dù không sáng lắm, nhưng hắn nhiều năm tập võ nên ánh mắt so với người thường tốt hơn một chút,
người đi tới gần, cũng có thể miễn cưỡng thấy rõ tướng mạo.
Đi ở bên trái Văn Ngọc Đang là nam tử một thân áo trắng, cười nhạt như gió ôn văn nhi nhã, bên phải là nam tử một thân nho y xanh thẫm, bộ dạng cũng là tuấn tú
phi thường. Thấy rõ hai người diện mạo, Phượng Vu Phi cảm thấy lòng bàn
tay ngứa ngáy, ước gì đem hai cái tiểu bạch kiểm này đánh cho mặt nở hoa mới tốt. (tao nhã, lịch sự)
Ba người đi tới chỗ phân nhánh của hành lang, Văn Ngọc Đang cúi đầu nói: “Lưu Thành Hề, muội có lời muốn nói với huynh.”
Lưu Thành Hề cùng La Di Ca trao đổi ánh mắt, La Di Ca nói: “Vậy hai người cứ tán gẫu, ta mệt mỏi đi nghỉ ngơi trước.”
Phượng Vu Phi nghe được Văn Ngọc Đang cùng Lưu Thành Hề một mình nói chuyện,
trong lòng muốn đem Lưu Thành Hề băm thành ba bảy hai mốt mảnh.
Khuya khoắt, cô nam quả nữ cũng không sợ người khác dèm pha, hừ, gian phu dâm phụ!
Trong lòng tức giận thật giống vợ hắn vụng trộm với người khác.
Hôm nay gặp mặt, Văn Ngọc Đang nhìn thấu rất nhiều thứ này nọ, thí dụ như
Lưu Thành Hề đối với nàng một chút cũng không thèm để ý, lại nói thí dụ
như Lưu Thành Hề có tâm đem nàng đẩy sang bên cạnh La Di Ca......
Tuy nói nàng đã sớm hiểu rõ, nhưng như vậy vẫn còn khiến nàng có chút tư vị không phải.
Văn Ngọc Đang thấy La Di Ca đi xa, mới nói: “Chúng ta đến hoa viên một chút đi.”
Buổi đêm nơi đây thật yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu cũng nhỏ đến mức không
thể nghe thấy, gió nhẹ lướt qua mặt, làm cho người ta thần thanh khí sảng cực kỳ thoải mái. Hai người chậm rãi đi dạo, lẳng lặng đi một đoạn
đường Văn Ngọc Đang mới nhẹ giọng hỏi: “Lưu Thành Hề, huynh có phải cảm
thấy ta rất phiền?” (cơ thể sảng khoái, tâm tình thư thái)
Lưu Thành Hề dưới chân đình trệ, ngừng tiến về phía trước, cũng nhẹ giọng
nói: “Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, huynh muội cũng chưa chắc thân
được như chúng ta, muội như thế nào lại nghĩ vậy?”
Bọn họ vừa đi
vừa tán gẫu, Phượng Vu Phi cũng như hình với bóng đi theo, hắn là sát
thủ tốt nhất trong Phượng Hoàng trang, theo dõi mà không để người khác
phát hiện là một việc cực kì dễ dàng.
“Ân, chúng ta hồi nhỏ còn
đánh nhau không ít đâu?” Nghĩ đến ngày trước, Văn Ngọc Đang không tự
giác cười khẽ, “Chính là huynh thua nhiều thắng ít, từ khi đó huynh bắt
đầu kêu muội là nha đầu giang hồ.”
Phượng Vu Phi cảm thấy khinh thường, hừ, tiểu bạch kiểm này ngay cả nữ nhân cũng đánh không lại, A Đang như thế nào lại coi trọng nam nhân nhu nhược như vậy? (những chàng trai trắng trẻo, thường mang nghĩa châm chọc)
Hai người kia xuyên qua hành lang dài, đi vào hoa viên sau phủ. Phượng Vu
Phi theo tới cửa hoa viên mới ngó đầu dò xét liền ngay lập tức rụt trở
lại...... Vườn này là cái tên vương bát cao tử nào xây dựng vậy? Cư nhiên hoa viên chính là hoa viên, ngay cả cái cây có thể che người cũng không có một cái.
Văn Ngọc Đang đến trước một gốc lan quan tử
xanh biếc đáng yêu liền dừng lại: “Mới trước đây muội thực coi huynh như huynh đệ, nhưng là...... Hiện giờ dường như có điểm khác biệt,
muội...... Muội dường như có chút thích huynh.”
Văn Ngọc Đang làm việc không thích dây dưa dài dòng, cảm tình đối với Lưu Thành Hề đã xem như là chuyện làm cho nàng do dự lâu nhất. Hôm nay bị lão Kí bọn họ trêu chọc, nhìn thấy hắn cũng tham dự vào, rốt cục có chút hết hy vọng. Cho nên nàng quyết định nhất định phải hỏi rõ ràng, để cho mình chết
tâm hoàn toàn.
Lưu Thành Hề xoay người nhìn thẳng nàng: “A Đang hiểu được cái gì chân chính là yêu sao?”
Không đợi nàng tiếp lời lại nói: “Đối với mình mà nói đó là, không thể gặp
nàng thương tâm không thể gặp nàng tức giận, vì chăm sóc nàng, ngươi có
thể ngay cả ngủ cũng không, có thể làm mọi thứ để nàng vui, mà quan
trọng nhất là — ngươi không có cách nào nhìn nàng yêu người khác, A
Đang, muội có lẽ thích ta, nhưng đây không phải chân chính là tình yêu
nam nữ, bởi vì tình yêu nam nữ không chấp nhận được một hạt cát, nếu
muội yêu ta, muội làm sao có thể nhìn ta yêu người khác mà không đau
lòng.”
Một câu cuối cùng giống như sấm dội vào trong lòng Văn Ngọc Đang.
Nàng cứ thế nhìn chằm chằm Lưu Thành Hề đến ngẩn người, trong lòng sông cuộn biển gầm...... Nguyên lai, chính mình chưa từng có chân chính yêu
qua một người, La Di Ca không phải, Lưu Thành Hề cũng không phải!
Đại khái Văn Ngọc Đang chưa từng có nghĩ tới, cha mẹ kiêm điệp tình thâm mà anh trai và chị dâu lưu luyến triền miên, cảm tình như vậy chẳng
những là nữ tử khác hâm mộ, kỳ thật ở chỗ sâu nhất trong nội tâm nàng
cũng khát vọng. Nhưng trên đời này có mấy người nam tử được như vậy? Chỉ cầu duy nhất, chỉ cầu cả đời một đời một đôi người. (Truyền
thuyết cổ đại có nhắc tới một loài chim tên là Kiêm Điệp, con trống có
cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh mới có thể bay, ví von
với tình cảm sâu đậm, ân ái vĩnh hằng của vợ chồng.)
Bởi vì gặp được Lưu Thành Hề đối với Thất Nương thâm tình, cho nên nàng mới có thể không tự giác bị Lưu Thành Hề hấp dẫn, cho rằng đó chính là yêu. Hiện giờ bị Lưu Thành Hề một lời nói toạc ra, nàng trong lòng chỉ cảm
thấy buồn bả như bị mất đi, cũng không có cảm giác nào khác.
Nghĩ
thông suốt hết thảy, Văn Ngọc Đang thở dài, lập tức lại cười: “Lưu Thành Hề huynh không phải là biết muội thầm thích huynh, lại cố ý giả ngốc?”
Nghe khẩu khí của nàng đã trở lại như bình thường, Lưu Thành Hề cũng cười:
“Đúng vậy! Ai bảo muội ngày trước không nhường ta lần nào, hiện giờ
coi như là bù lại.”