Nhà lão Kí nhanh chóng trở nên náo nhiệt, Kim Bất Hoan dẫn theo một
đám đệ tử Vọng Thiên Phái tới thăm hắn. Trong đó có một nữ đệ tử mười
lăm, mười sáu tuổi đi theo, xinh đẹp hoạt bát, chen giữa một bầy nam tử
lại càng bắt mắt, nàng là con gái yêu Mai Tiêm Tiêm của chưởng môn Vọng
Thiên Phái Mai Tử Nhược, Kim Bất Hoan chính là vì để phòng cho nàng mới
cùng lão Kí chen chúc trong một phòng.
Sư phụ hắn Mai Tử Nhược
biết việc này không phải là nhỏ, sợ ái nữ có chuyện, không cho phép Mai
Tiêm Tiêm vào kinh đô. Nhưng nàng thuở nhỏ đã được cha mẹ cùng các sư
huynh thương yêu, cưng chiều, không biết trời cao đất rộng, dám vụng
trộm sau lưng phụ thân cùng các sư huynh đến Long thành. Mai Tử Nhược
đối với việc này cũng thực đau đầu, chỉ phải an bài nơi ở cho nàng, mỗi
ngày còn phái môn hạ đệ tử đi theo, sợ nàng gặp phải chuyện không phải.
Khi mọi người nhìn thấy phía sau Văn Ngọc Đang, La Di Ca là Phượng Vu Phi,
cả phòng đang cười nói huyên náo bỗng nhiên im bặt, liền giống như đột
nhiên bị thức ăn nghẹn ở cổ, nuốt không xuống mà phun cũng không ra, chỉ có Mai Tiêm Tiêm kinh diễm nhìn chằm chằm Phượng Vu Phi nói: “Tỷ tỷ nhà nào vậy? Bộ dạng đẹp...”
Chữ cuối chưa nói ra, đã bị Liễu Kiếm bịt miệng.
Văn Ngọc Đang nghiêng người nhìn Phượng Vu Phi, cười đến không có hảo ý:
“Nàng là Phượng gia tỷ tỷ, ngươi gọi nàng A Phượng là được.”
Kim Bất Hoan vội hỏi: “Tiêm Tiêm,, đó là Tam thiếu gia, Phượng Hoàng trang Phượng Tam thiếu gia.”
Phượng Vu Phi trơ mặt ra hướng Văn Ngọc Đang nói: “Chỉ cần A Đang thích, A Phượng liền cho ngươi kêu.”
La Di Ca tiến lên nói với Kim Bất Hoan: “Chúng ta là tới đưa thuốc.”
Hắn chỉ chỉ Phượng Vu Phi. Kim Bất Hoan vui vẻ, cười quay đầu nói với lão
Kí đang nằm trên giường: “Kim sang dược của Phượng Hoàng trang có thể
sánh bằng loại tốt nhất của Vọng Thiên phái, Kí huynh có cái này sẽ
không còn phải sốt ruột.”
Phượng Vu Phi cũng không nguyện giúp cái xú nam nhân bôi thuốc, đem dược ném cho Kim Bất Hoan, dạy dùng như thế
nào, liền một bên quấn quýt lấy Văn Ngọc Đang.
Mai Tiêm Tiêm đi tới bên người La Di Ca: “Huynh chính là ôn ngọc công tử nổi tiếng thiên hạ?”
La Di Ca cười gật gật đầu. Văn Ngọc Đang từ sau khi cùng La Di Ca nói
chuyện, bắt đầu thường chú ý ánh mắt cử chỉ của hắn, trước kia không quá để ý, dần dần nàng cũng nhìn ra, liền giống hiện tại, La Di Ca tuy rằng đồng dạng đang cười, nhưng hiện giờ nàng lại có thể nhìn ra nụ cười của hắn không lên đến mắt, thủy chung cùng đối phương có một loại đạm mạc
xa cách......
Mai Tiêm Tiêm nhìn, nàng vui vẻ nói: “Muội gọi
là Mai Tiêm Tiêm, là sư muội của Kim Bất Hoan sư huynh, muội nghe nói
rất nhiều về chuyện về huynh......”
La Di Ca vẫn là đang
cười, nhìn không ra một tia không kiên nhẫn, ánh mắt cũng không ngừng
chuyển từ trên người Văn Ngọc Đang sang thiếu nữ bên cạnh.
Hắn là miễn cưỡng, Văn Ngọc Đang giật mình, nguyên lai hắn cũng không phải đối với mỗi người đều có kiên nhẫn.
Chính là dùng một con mắt cũng nhìn ra cô nàng này đối với La Di Ca có hứng
thú, Phượng Vu Phi nhếch miệng, đây đối với hắn mà nói chính là điềm
tốt. Hắn cười khẽ nói: “Đêm nay tôi làm chủ, mời mọi người đi Mễ Hương
lâu tụ họp, thế nào?”
Mai Tiêm Tiêm hai tròng mắt sáng ngời, nhảy
nhót nói: “Được a! Ta đến Long Thành lâu như vậy, còn chưa tới đệ nhất
lâu ăn cơm đâu! La công tử chúng ta cùng đi đi.”
Nàng tuổi xuân
còn trẻ, đương đối với người khác phái cảm thấy hứng thú, lại thêm trong nhà đều là một đám nam tử thô lỗ chỉ biết võ đao lộng kiếm, khó nhìn
thấy được nam tử như La Di Ca, tính tình nhẹ nhàng tao nhã, có cơ hội ở
chung vậy cầu còn không được.
Cái này đừng nói những người khác,
ngay cả Văn Ngọc Đang ngày thường cẩu thả cũng nhìn ra nàng đối La Di Ca có hảo cảm, bọn người Kim Bất Hoan biết quan hệ hai người La, Văn, Kim
Bất Hoan xấu hổ quát nhẹ nàng: “Không được, sư phụ vắng mặt, muội không
thể đi, sư phụ có nói, muốn ta hảo hảo chăm sóc muội, muội cũng biết
hiện giờ tình thế bất đồng, muội lại là một cô nương, tới nơi đó vạn
nhất có việc gì, không thể chiếu cố muội sư phụ lại trách ta.”
Mai Tiêm Tiêm bĩu môi chỉ vào Văn Ngọc Đang nói: “Nàng không phải nữ nhân sao? Sao nàng có thể?”
Kim Bất Hoan nói: “Văn cô nương cùng muội khác nhau, nàng là thê tử chưa
quá môn của La công tử, có La công tử ở đó, người bên ngoài có thể nói
gì?”
Hắn gián tiếp nhắc nhở Mai Tiêm Tiêm, La Di Ca là người đã có thê tử.
Nghe được Văn Ngọc Đang là thê tử chưa quá môn của La Di Ca, nàng lúc này
mới nhớ tới lời đồn, nàng cao thấp đánh giá Văn Ngọc Đang vài lần, chợt cười tiến lên ôm lấy cánh tay Văn Ngọc Đang: “Ta đây đi theo Văn tỷ tỷ
là được.”
Phượng Vu Phi nhìn Kim Bất Hoan, giương ra một nụ cười
mê người nói: “Vậy thì có gì khó khăn, chỉ cần ta đem khách nhân Mễ
Hương lâu đều đuổi ra ngoài là được, nếu vẫn có người đến quấy rầy ta sẽ cho người của ta xử lý.”
Kim Bất Hoan một khắc trước thiếu chút
bị nụ cười của hắn làm bay mất hồn phách, giây tiếp theo lại bị lời hắn
nói dọa cho trở về, nói đùa, bọn họ là đi ăn cơm chứ không phải mở lò
sát sinh: “Không cần không cần, có Tam thiếu gia ở đó, có người dám đến
đúng là muốn chết.”
Văn Ngọc Đang không thích Mai Tiêm Tiêm. Tuy
rằng cô nương này một câu tỷ tỷ, hai câu tỷ tỷ vô cùng thân thiết, nhưng nàng vẫn là không thích.
Những nữ nhân mà Văn Ngọc Đang từng tiếp xúc qua, Thất Nương tuy có tâm kế nhưng nàng thông tuệ giảo hoạt, mánh
khóe của nàng làm cho người ta yêu thích, Phó Cầm Tâm vì tư lợi không hề che giấu sự ghen ghét với Văn Ngọc Đang, ngay cả Mạc Phương Nhi cũng
nói rõ nàng là thích La Di Ca cho nên xin Văn Ngọc Đang giúp đỡ, chỉ có
Mai Tiêm Tiêm, nàng bề ngoài đối với Văn Ngọc Đang thân thiết, nhưng là
Văn Ngọc Đang ngay cả một chút độ ấm cũng không cảm nhận được.
Nàng chẳng qua là dựa vào mình để thân cận La Di Ca thôi. Tuy cái này chỉ là khôn vặt, nhưng làm cho Văn Ngọc Đang tương đối không thích.
Nhưng mình không thể đẩy nàng ra, Văn Ngọc Đang nhíu nhíu mày, nếu là trước
kia bản thân đã sớm bỏ của chạy lấy người, nhưng nàng là sư muội Kim Bất Hoan, không xem mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt phật, nàng nhịn được.
Bất quá...... Cho người ta mượn cầu qua sông cũng không phải tác
phong của nàng, nàng vừa ăn đồ ăn vừa hỏi: “Mai cô nương bao nhiêu
tuổi?”
Mai Tiêm Tiêm liếc mắt La Di Ca, cười nói: “Sắp được mười sáu.”
Nhìn nàng có chút đắc ý vì tuổi còn trẻ.
Cũng đúng, người ta vừa vặn là xuân hoa chính mậu, đâu có giống nàng là gái lỡ thì còn chưa gả ra ngoài. (kiểu như đang là tuổi đẹp nhất, cái này ta không tra ra được -_-)
Văn Ngọc Đang lại gắp miếng thức ăn: “Mai cô nương đã đính hôn chưa?”
Mai Tiêm Tiêm cúi đầu e lệ nói: “Còn chưa có đâu.”
Đó là khẳng định, nếu không người ta sao có thể ở trên mặt khắc chứ ta là
thê tử tốt nhất người có thể chọn, haiz, tiểu cô nương chính là tiểu cô
nương, đâu có giống La Di Ca, nàng nghiên cứu đã lâu mới nhìn ra được
một chút tâm tư của hắn.
“Mai cô nương thích La Di Ca......”
Mọi người xoay đầu lại, nàng đem đồ ăn nuốt xuống sau mới nói, “Loại
này, hay là người như A Phượng loại này?”
Nàng không có tâm tư thất quải bát loan như Thất Nương, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không chỉnh người. (bảy rẽ tám ngoặt, ý chỉ cách nói vòng vèo)
Phượng Vu Phi hiểu ra cười thích thú, La Di Ca cúi đầu dùng bữa, nhưng môi cũng hơi hơi giương lên.
“Bất quá, La Di Ca tính tình có vẻ tốt hơn, dẫn tới nhiều cô nương thích,
như vậy xem ra, ” nàng quay đầu nhìn phía La Di Ca, “Tương lai huynh
cưới vợ bé có thể tính nhiều một chút?”
La Di Ca ngẩng đầu nghênh
đón ánh mắt mang theo cảnh cáo của Văn Ngọc Đang: “A Đang, muội biết rõ
ta không có tiền. Cưới vợ bé ngoại trừ tiền để thú, còn phải chi tiền
nuôi dưỡng, không đáng, Phượng Vu Phi so với ta có tiền hơn.”
“Đó chính là nói, ngươi nếu có tiền sẽ nạp.” Phượng Vu Phi cười đến nham hiểm.
“Ta làm sao có thể có tiền? Tiền của ta đều giao cho A Đang quản lý, ” La Di Ca nghiêng đầu đối với hắn bật cười, “Nếu nàng chạy mất, ta liền
không còn đồng nào, cho nên ta nên giữ nàng thật chặt.”
“Đừng lo,
ta nghĩ bằng tên tuổi ôn ngọc công tử của ngươi, tương lai còn sợ không
có bạc.” Phượng Vu Phi cười đến run rẩy hết cả người, liếc đến biểu tình Mai Tiêm Tiêm như có điều suy nghĩ. Không muốn cưới vợ bé, tương lai
bạc lại giao cho thê tử bảo quản, đây là vị hôn phu tốt cỡ nào để chọn
a, cho nên tiểu cô nương nên tranh thủ thời gian.
Văn Ngọc Đang nhìn chằm chằm Phượng Vu Phi: “Bạc của ngươi rất nhiều?”
Phượng Vu Phi ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý: “Nuôi nàng mấy đời cũng không thành vấn đề.”
Văn Ngọc Đang gật đầu: “Vậy là tốt rồi, ta coi ngươi như vậy khó mà gả ra ngoài được, có bạc có thể tự nuôi mình đến già.”
A Phượng chết tiệt, dám phá sân khấu của nàng.
Kim Bất Hoan ngắt lời nói: “Chúng ta ngày mai hẹn người của Ưng Triển Phái uống rượu, mọi người có muốn đi cùng không?”
Phượng Vu Phi giảm hưng trí, La Di Ca nói: “Ta có hẹn cùng người khác, ngày mai đi Lý gia ở thành nam thưởng cúc.”
Hắn vốn được văn nhân mặc khách đánh giá cao, biết lần này hắn trở về, hai
nhà lại có giao hảo, cho nên chuyện Tô Văn cũng không ảnh hưởng đến hắn, văn nhân phàm có nhã chuyện gì đều chủ động mời hắn tham gia.
Phượng Vu Phi lập tức nói: “A Đang, chúng ta đi thành bắc xem luận võ thế nào?”
Do cửa thành phong tỏa chỉ cho ra không cho vào, phiên luận võ liền chuyển vào bên trong thành âm thầm tiến hành. Vốn bên trong thành không cho
phép loại tư đấu này, nhưng trong thành có nhiều thế gia đệ tử cũng tham gia, bàn tử càng mở càng lớn, liên lụy đến lợi
ích rất nhiều người, hiện giờ muốn can thiệp cũng không được. Cho nên
được chiếu cố từ nhiều nơi, luận võ vẫn như cũ tiến hành. (tiền cược)
La Di Ca để đũa xuống cười nhạt: “A Đang nghe nói hoa cúc của Lý gia ở
thành nam so với năm vừa rồi càng đẹp, cho nên muốn cùng ta đi ngắm
hoa.”
Phượng Vu Phi còn chưa có mở miệng, Mai Tiêm Tiêm cướp lời
nói: “Muội cũng muốn đi ngắm hoa, Kim sư huynh...... Được không?”
Quay đầu nhìn sư huynh nàng làm nũng.
Trong các môn đệ của Mai Tử
Nhược, Kim Bất Hoan đứng hàng thứ năm, những sư huynh phía trước không
tự lập môn hộ, đều về nhà kế thừa gia nghiệp, cho nên nơi này lấy Kim
Bất Hoan đứng đầu, Mai Tiêm Tiêm có việc cũng phải thông qua hắn mới
được.
Vốn ba người kia quan hệ phức tạp, Kim Bất Hoan không thể
đồng ý với mong muốn của sư muội, nhưng hắn biết sư muội này được sư
huynh bọn họ nuông chiều thành quen, nói cái gì cũng sẽ không nghe, vì
thế đem sự tình giao lại cho sư phụ giải quyết: “Sư phụ nói, muội chỉ có thể đi theo chúng ta, muội trở về hỏi sư phụ đi.”
Mai Tiêm Tiêm biết hắn không chịu, âm thầm nén giận, trong lòng ngầm tính toán nên như thế nào mới có thể thuyết phục phụ thân.
Đồng dạng, Phượng Vu Phi cũng đang tính toán ngày mai làm thế nào đi Lý gia ở thành nam.