Không ngoài dự đoán của Thất Nương, từ đó về sau vẻ mặt lãnh đạm của vợ chồng Văn Chiến đối với La Di Ca dần dần thay đổi.
Văn phu nhân lén nói với Thất Nương, La Di Ca người này tâm cơ sâu không
lường được, không khỏi khiến cho bà trong lòng nguội lạnh, mà tính tình A Đang lại quá mức thẳng thắn, nếu tương lại La Di Ca muốn gây khó dễ với A Đang, A Đang nhất định là đấu không lại, vì sợ nữ nhi nhà mình chịu
thiệt cho nên bà thế nào cũng không chịu đáp ứng gả A Đang cho hắn.
“Nếu không phải vì thấy hắn có thể vì A Đang mà vứt bỏ vinh hoa phú quý, có
thể dụng tâm giúp núi Tử Ngọ chúng ta một phương bình an, mẹ như thế nào cũng không tin hắn đối với A Đang dụng tâm… Nay mẹ mới chính thức thả
lỏng tinh thần.”
Long Thành hai tháng sau.
Trương Vô Ba đang cùng một gã nha sai đi tuần phố, một người đưa tin vội vàng xuống ngựa hô: “Trương gia, ngài có thư.”
Trương Vô Ba sửng sốt, nghi ngờ nhận thư, thầm nghĩ ai sẽ viết thư cho hắn.
Mới vừa nhìn thấy chữ trên giấy viết thư, nhãn tình sáng lên, khẩn cấp
xé phong thư bên ngoài đọc nhanh.
Đồng liêu của hắn tò mò thò đầu lại cùng xem: “Vui đến như vậy, thư của ai thế?”
Trương Vô Ba mặt mày hớn hở nói: “Ha ha, La công tử sắp thành hôn, mời ta đi uống rượu mừng đó mà.”
Tin tức ôn ngọc công tử La Di Ca muốn cùng bao cỏ mỹ nhân thành thân chỉ trong chốc lát đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Nội viện Hoàng phủ, tay Nam Dương run lên, suýt chút nữa thì ném chén thuốc: “Bọn họ rốt cục sắp thành hôn?”
Thanh Âm thấy thế, cẩn thận nhận lấy cái bát khuyên nhủ: “Bên ngoài đồn đại
như vậy… Công chúa còn quản chuyện này làm gì? Người trước tiên vẫn nên
chăm sóc cho tốt thân thể mới được, uống hết chỗ thuốc dưỡng thai này,
phần đời còn lại của công chúa hết thảy đều dựa vào nó, đứa trẻ này
không thể xảy ra chuyện gì.”
Sau khi chuyện của Nam Dương cùng
Hoàng Trung Lương phát sinh, những người Tây Lũng quốc có liên can đều
cảm thấy phía trước mờ mịt không có ánh sáng, Bắc Tiêm lại chỉ tiếc rèn
sắt không thành thép, chuyện như vậy làm cho nàng mất mặt muốn chết. Tuy rằng Nam Dương trong mắt nàng chỉ là loại vô dụng đáng bị vứt bỏ, nhưng vì là tỷ muội, ngoài mặt cũng không thể không quan tâm, vì thế cùng
thương lượng với Long Giao Đế, Hoàng Trung Lương biếm thê làm thiếp, nạp Nam Dương làm vợ. Sau đó, Bắc Tiêm cũng gả vào cung làm phi.
Nhưng không lâu sau ở Tây Lũng truyền tới tin dữ, Tây Lũng Đế trúng kế phản
gián của Lý Mộ, giết nhầm lương tướng, binh bại như núi, rốt cục lúc Lý
Mộ mang binh nhảy vào kinh đô thì tự sát thân vong. Từ đó Bắc Tiêm và
Nam Dương thành người mất nước, không khôi phục thân phận công chúa.
Nam Dương lúc mới gả đối với Hoàng Trung Lương lãnh ngôn băng ngữ, không
cho hắn tới gần người, Hoàng Trung Lương cũng khúm núm không dám tỏ thái độ với nàng. Nhưng mà sau chính biến của Tây Lũng quốc, chỉ trong một
đêm, trên dưới trong phủ đều chẳng còn một phần cung kính đối với nàng
nữa. Nếu không phải nàng sớm tỉnh táo, dựa vào mỹ mạo của bản thân, nhẫn nhục làm vừa lòng Hoàng Trung Lương, thì chỉ sợ nàng đã cầm một tờ hưu
thư rồi không biết lưu lạc nơi nao. Nghe nói Bắc Tiêm không biết tốt
xấu, quấn quýt lấy Long Giao Đế, hy vọng Long Giao Đến vì nàng phát binh phục quốc, kết quả lời nói không thỏa đáng làm mặt rồng giận dữ, giờ đã biếm vào lãnh cung.
Nhưng mà nhìn lại bản thân cũng có tốt hơn
bao nhiêu chứ, cứ nghĩ đến bản thân hết sức lấy lòng cái lão già Hoàng
Trung Lương kia để có mụn con mới có thể yên thân, nàng lại hối hận
không thể quay lại. Chỉ là cho dù có hối hận thì có thể làm được gì chứ…
Nam Dương lặp lại, nghe theo Thanh Âm tiếp nhận bát thuốc trong tay, một hơi uống cạn.
Sau khi uống thuốc xong, nàng ngồi ở trước cửa sổ ngây người. Trong giây lát bụng đau như thắt: “A ——– Thanh Âm, Thanh Âm…”
Bụng của nàng đau quá, ngay cả đứng cũng không đứng nổi, nàng quỳ trên mặt đất vỗ về bụng, không ngừng gọi Thanh Âm.
Cửa bị đẩy ra, người tiền vào chẳng có tiếng động, nhìn giữa vài người có
người cầm đầu chính là một nam nhân âm trầm, nàng dần dần tỉnh ngộ,
thống khổ: “Ngươi ở trong thuốc của ta bỏ thuốc phá thai?”
Tên nam nhân kia hừ một tiếng: “Ngươi đừng có vu oan cho ta, ta nào dám gây thương tổn đối với tâm can bảo bối của cha ta.”
Cha hắn đối với đứa con này vẫn thực coi trọng, hắn không ngốc đến mức tự
mình ra tay, cho dù sau này tra xét thì cũng chẳng liên quan đến hắn.
Hắn phân phó người: “Phu nhân thân mình mệt mỏi, muốn an tâm dưỡng thai,
các ngươi phải chú ý, không được để người tiến vào quấy rầy.”
Hoàng Tử Cao liếc mắt nhìn nàng một cái kêu lên: “Thanh Âm, ngươi còn không tiến vào nhìn cho rõ chủ tử của ngươi?”
Thanh Âm bần thần bước vào phòng. Nhìn Thanh Âm bộ dạng gọi dạ bảo vâng, Nam
Dương không dám tin: “Thanh Âm?! Không thể nào, sao có thể là ngươi?
Không có khả năng?” Người kê đơn lại chính là Thanh Âm người thân cận
nhất với mình, điều này sao có thể?
Thanh Âm quỳ xuống, run rẩy
khóc lóc nói: “Công chúa, xin lỗi, ta… Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, Thanh
Âm nay đã có cốt nhục của Đại thiếu gia, ta, ta phả vì đứa trẻ trong
bụng.”
Hoàng Tử Cao cười lạnh: “Nếu thực sự để ngươi sinh ra cái
tên nghiệ chủng, ta sẽ thực sự trở thành con thứ thiếp, vậy con của ta ở Hoàng gia sẽ tính là cái gì chứ? Nàng nếu không vì tương lai của đứa
con mà tính toán thì lại để cho tiện nhân như ngươi tính hộ sao? Đóng
cửa!”
“Hoàng Tử Cao ———-”
Trong lúc Nam Dương thống khổ rên rỉ, cửa dần dần khép lại…
Núi Tử Ngọ lại đặc biệt náo nhiệt, ngày đại hỉ còn chưa tới, khách nhân tới chúc mừng đã tụ tập đầy dưới núi. Trong những khách nhân tặng lễ trừ bỏ môn phái giang hồ còn có các đại thần trong triều phái tới đưa lễ.
Khách nhân cứ tới như vậy, Văn Ngọc Đang quả thực là cười đến không ngậm được miệng: “Thất Nương, Thất Nương, muội không cần chuẩn bị đồ cưới,
nhiều hạ lễ như vậy, ha ha, so với đồ cưới của muội còn nhiều hơn.”
Thất Nương chậm rãi nói: “Trước kia cũng không biết là muội lại tham tài như vậy, sao giờ ngày nào cũng nhắc tới đồ cưới của muội, muội yên tâm, sau này muội cũng không nghèo nổi, nhìn tướng công muội đưa lễ hỏi tới rồi
sau này chỉ còn chờ làm thiếu phu nhân là được.”
Văn Ngọc Đang ngẩn ra: “Lễ hỏi của La Di Ca? Chàng đưa rất nhiều lễ hỏi?”
Thất Nương nói: “Hai xe nhã kính đó! Chỗ đó mà đem bán, đủ cho Núi Tử Ngọ
chúng ta chi tiêu một năm, muội nói xem có nhiều không?”
Hai xe
nhã kính? Văn Ngọc Đang nghĩ tới một chuyện, thời điểm Phượng Vu Phi đi
đúng là tính kế đoàn xe của Lý Mộ, lúc ấy hắn nói hàng hóa này đúng là
nhã kính, chẳng lẽ… Chỗ hàng hóa này lại rơi vào tay La Di Ca?
Đêm động phòng hoa chúc, núi Tử Ngọc khắp nơi tràn ngập tiếng nói cười vui
vẻ, trêu chọc cô dâu chú rể náo loạn tân nương một hồi, mọi người cảm
thấy mĩ mãn mới rời đi.
Sau khi qua canh năm, Văn Ngọc Đang mệt mỏi nằm trong lòng La Di Ca, đẩy tay hắn hỏi: “Nhã kính kia là sao?”
La Di Ca mỉm cười: “Nàng không đoán được sao?”
Văn Ngọc Đang ngồi dậy quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Thật sự là đoàn xe của Lý Mộ?”
La Di Ca hôn lên trán của nàng nói: “Hắn thiếu chút nữa hại đến tính mạng
của nàng, chút hàng ấy thì có tính là gì, về sau nếu có cơ hội chúng ta
còn tím hắn tính sổ.”
Văn Ngọc Đang nói: “Không phải như vậy, ta
muốn nói, ta nhớ rõ Phượng Vu Phi rõ ràng đuổi theo nhã kính đó, sao giờ nhã kính này lại rơi vào tay chàng? Người khác thì sao?”
La Di Ca nhìn nàng, lộ ra biểu tình bí hiểm ngày trước, hắn chậm rãi nói: “Hắn đã làm cái gì, nàng không nhớ rõ sao?”
Văn Ngọc Đang rụt cổ lại, đáng chết, sao lại nói chuyện không nên nói vào
lúc này chứ. Cái tên nam nhân này mới nhìn thì tưởng là ấm áp nhưng mà
thực ra một chút thiệt thòi cũng đừng hòng chấp nhận, sớm nên biết hắn
nhất định sẽ không bỏ qua cho Phượng Vu Phi… Nghĩ cũng biết chắc chắn
Phượng Vu Phi đã bị hắn tính kế rồi, chỉ có điều, rốt cục Phượng Vu Phi
bị hắn “gài” kiểu gì đây?
La Di Ca thở dài: “Động phòng hoa chúc,
nương tử vậy mà còn có tâm tư nghĩ tới nam nhân khác, xem ra tướng công
ta đây không thể không tận tâm tận sức mà…”
Nhìn La Di Ca dần dần
càng tiến càng gần mặt, Văn Ngọc Đang biện luận: “Không có, không có, ta không nghĩ tới hắn…” Câu nói tiếp theo bị chặn bằng miệng…
Cho tới rất lâu về sau, lúc tóc nàng cũng đã bạc, cũng không hỏi được tăm tích Phượng Vu Phi!