Đề thi tuyển sinh của trường Đại học Giang Tô chỉ tính tổng điểm của ba môn chính là Ngữ văn, Toán và Tiếng Anh, hai môn phụ còn lại được chấm riêng.
Mạch Sơ tính toán dựa trên trình độ trung bình của bốn người, thật khó để nói liệu mình có giành chiến thắng hay không. Xét cho cùng, môn Ngữ văn dễ đạt điểm hơn Toán Anh rất nhiều. Nếu hai người này phát huy vượt xa giới hạn và viết một bài văn đạt điểm cao thì cho dù cô có làm đúng một nửa số câu hỏi môn Toán cũng thành vô ích.
Hàng Dĩ An không biết dạo này mình có phải là gặp họa được phúc, cậu bạn không hề lo lắng về bài thi tháng. Vì vụ cá cược này mà Mạch Sơ đã dành năm phút trước khi kỳ thi bắt đầu để lôi cậu ra học thuộc lòng những câu tục ngữ bằng Tiếng Anh thông dụng.
“Throw away the apple because of the core.”
“Uhm…” Hàng Dĩ An trợn mắt, ngẩng đầu nhìn trời, “Vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn!”
“Chuẩn!”
Giám thị gọi mọi người vào, Mạch Sơ nắm chặt tay động viên: “Nào! Chúng ta nhất định có thể làm được!”
Hàng Dĩ An đáp lại bằng ánh mắt kiên định, gật đầu thật mạnh: “Ừ!”
“Gét gô.” Mạch Sơ vỗ nhẹ cậu bạn.
Kiều Dạng và Hàng Dĩ An được phân vào cùng một phòng thi. Nhìn thấy hai người đoàn kết, cô càng hối hận vì quyết định đổi đội của mình.
“Biết vậy mình đã đi theo Mạch Sơ.” Kiều Dạng thấp giọng lẩm bẩm, ngoài ra còn được dạy kèm 1-1 từ học sinh top đầu.
“Ui.”
Kiều Dạng giật mình quay lại khi có người chạm nhẹ vào cánh tay.
Trần Thiên Cù cầm một bình nước màu cam, cô đưa tay nhận lấy, nó vẫn còn ấm.
“Cố lên.” Phòng thi của Trần Thiên Cù ở trên lầu, cậu lùi lại nhìn Kiều Dạng và nói: “Đừng căng thẳng, thi tốt nhé.”
Kiều Dạng nhìn bình sữa yến mạch cacao trong tay, cong môi mỉm cười.
Chà, đội trưởng của mình cũng không tệ.
Để sự hồi hộp đến cuối cùng, Mạch Sơ nghiêm cấm mọi người đối chiếu đáp án trên lớp sau giờ thi, điều này cũng giảm bớt ảnh hưởng đến tâm lý của các tuyển thủ.
Chiều ngày mùng 10, sau khi kết thúc bài thi môn Sử và Chính trị, nhà trường bố trí cho cả lớp xem phim trên giảng đường để tự học buổi tối như thường lệ.
Kiều Dạng vẫn ngồi ở chỗ cũ, ánh đèn dần dần mờ đi, Mạch Sơ ngáp dài, đội mũ trùm đầu lên, nằm trên bàn bắt đầu ngủ bù.
Trong không khí thoang thoảng mùi đồ chiên, Kiều Dạng nhìn sang bên phải hỏi: “Ai đang ăn hamburger đấy? Có phải Hàng Dĩ An không?”
Trần Thiên Cù ở bên cạnh đáp “Ừ”.
“Thơm thế.” Kiều Dạng che bụng.
“Bữa tối cậu ăn chưa no à?” Trần Thiên Cù hỏi cô.
“Tôi chưa ăn gì cả.” Tiết cuối cùng của buổi chiều là bài kiểm tra Chính trị. Chuông chưa reo thì chưa dừng bút, Kiều Dạng mệt đến mức không thấy đói.
“Đói không?”
“Vẫn ổn.”
Trần Thiên Cù giơ tay lên: “Hình như trong túi tôi có một gói bánh Oreo.”
“Không sao, tôi không cần đâu.”
Trần Thiên Cù vẫn lấy ra đưa cho cô.
“Cảm ơn.”
Màn hình lớn sáng lên, lần này toàn trường chọn ra một bộ phim truyền cảm hứng được đánh giá cao.
“Rút cuộc không phải xem phim tài liệu nữa rồi.” Kiều Dạng tìm được tư thế ngồi thoải mái, dùng tay chống cằm.
“Đây là phim gì vậy?” Mạc Tri ngồi cách đó một hàng hỏi.
Kiều Dạng ngây thơ cho rằng cậu ta thật sự không biết, nhanh nhảu đáp: “‘Huấn luyện viên đấu vật[32].” <code>[32]Huấn luyện viên đấu vật (tiếng Anh: Dangal) là một bộ phim Ấn Độ ra mắt vào năm 2016 do Nitesh Tiwari đạo diễn và được chuyển thể từ câu chuyện của vận động viên đô vật Ấn Độ Mahavir. Bộ phim là câu chuyện về Mahavir Singh Phogat, một đô vật nghiệp dư pehlwani huấn luyện các con gái của mình là Geeta Phogat và Babita Kumari trở thành những đô vật nữ đẳng cấp thế giới đầu tiên của Ấn Độ.</code>Cô vừa mở miệng, Trần Thiên Cù đã ngăn cản: “Kệ nó.”
Kiều Dạng bối rối chớp mắt, nghe thấy tiếng cười hihi haha của Mạc Tri.
“…”
Lúc bộ phim sắp kết thúc, Mạch Sơ rốt cuộc cũng tỉnh dậy, cô bạn cởi mũ ra, vươn vai hỏi Kiều Dạng: “Mấy giờ rồi?”
Kiều Dạng giơ đồng hồ lên xem: “Tiết tự học buổi tối môn Toán sắp kết thúc.”
“Tuyệt vời, ai sẽ theo dõi nửa sau buổi học tối hôm nay?”
“Chắc là cô giáo Dư.”
“Mai Mai hay Nguyệt Anh?”
“Nguyệt Anh.”
Phần phụ đề hiện lên, đèn trong giảng đường lại được bật sáng, Mạc Tri cao giọng hét lên: “Mọi người đừng vội, chờ các lớp khác đi hết rồi chúng ta mới về.”
Lối đi hai bên chật kín người, Trần Thiên Cù quay sang hỏi Kiều Dạng: “Tôi cùng Hàng Dĩ An đi xuống căng tin, cậu có muốn ăn gì không?”
“Không cần đâu.”
Mạch Sơ nắm tay Kiều Dạng: “Sao ông không hỏi tôi?”
“Vậy bà muốn ăn cái gì?”
Mạch Sơ cười khẽ: “Tôi cũng không cần.”
Trước khi đến cửa lớp, họ đã nghe thấy tiếng các bạn nữ trong lớp kêu than. Kiều Dạng nín thở, nói với vẻ sợ hãi: “Không lẽ môn Toán đã có điểm?”
Mạch Sơ cũng nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, gật đầu nói: “Rất có thể.”
Kiều Dạng nhìn qua cửa sổ, thấy trên bàn toàn là bài thi, trên mặt các bạn học buồn vui lẫn lộn, xoay người bỏ chạy không chút do dự.
“Cám ơn cậu nhé.” Kiều Dạng nhớ ra mình còn chưa cảm ơn Trần Thiên Cù.
Chàng trai xếp lại giáo trình Chính trị, dùng một tay tháo nắp bút: “Không có chi.”
Sáng hôm sau có môn Toán, Hồ Lượng bước vào lớp từ cửa sau với một tập tài liệu trên tay.
Mạch Sơ đang ngồi trên ghế nhàn nhã lột vỏ chuối, miệng ngân nga bài hát chủ đề của Minion.
“Ba-ba-ba, Ba-banana, Ba-ba-ba…”
Lớp học dần dần trở nên im ắng. Mạch Sơ ngẩng đầu lên, cô bạn nhận ra Hồ Lượng vừa đi ngang qua bàn mình, suốt dọc đường đều nhìn chằm chằm vào mình.
Mạch Sơ đang cầm nửa quả chuối, cả hai nhìn nhau, cô bạn chỉ biết cười toe toét với Hồ Lượng.
“Tại sao thầy ấy đến mà không ai nói cho tớ biết?!”
Kiều Dạng lấy bài thi Toán, nín cười: “Tớ có hắng giọng mà, nhưng cậu lại quá nhập tâm.”
“Các em đã xem điểm thi chưa? Bài kiểm tra tháng lần này rất đơn giản.” Hồ Lượng đứng trên bục: “Điểm trung bình của lớp chúng ta suýt soát 130. Tôi nghe nói điểm trung bình của lớp 11/12 bên cạnh hình như là 140.”
Kiều Dạng khóe miệng giật giật, tổng số điểm không phải chỉ có một trăm sáu mươi sao? Toàn một đám quái vật không?
“Tất nhiên, chúng ta không cần phải so sánh với ban Tự nhiên. Nhìn chung thì mọi thứ vẫn ổn.” Hồ Lượng nhặt một cục phấn, rồi cầm trên tay: “Tôi sẽ không đi vào những câu hỏi có độ chính xác cao. Ai sai thì tự chữa lại.”
Kiều Dạng nhìn xuống tờ đáp án trên tay, tự an ủi mình: Cứ so sánh với bản thân thôi, có tiến bộ là được.
Tiết học tiếp theo là Ngữ văn, chuông vừa vang lên, Trần Thiên Cù liền đứng dậy đi đến văn phòng tìm Vu Mai.
Kiều Dạng cầm chiếc cốc giữ nhiệt ở góc bàn lên, tim lại đập thình thịch: “Không lý nào Ngữ văn lại được chấm xong nhanh như vậy chứ?”
“Chắc là không phải đâu.”
Tới lúc Trần Thiên Cù quay lại, cậu đang cầm một chồng sách trên tay. Cậu đặt đồ lên bục và phân phát cho các học sinh bàn đầu trong mỗi tổ theo đầu người.
“Trần Thiên Cù.” Hàng Dĩ An gọi cậu: “Bài thi Ngữ văn có điểm chưa?”
Trần Thiên Cù lắc đầu.
Kiều Dạng thở phào nhẹ nhõm: “May rồi.”
“Đây là cái gì?” Mạch Sơ cầm tạp chí đưa lên trước mắt: “‘Sương sớm’.”
“Nhà trường đặt trước.” Trần Thiên Cù kéo ghế ngồi xuống.
“Được, được đấy.” Mạch Sơ nhiệt tình lật giở từng trang: “Buổi tự học tối nay có cái để đọc rồi.”
Kiều Dạng quay người lại hỏi: “Tiết này chúng ta sẽ nói về bài kiểm tra à?”
“Cô giáo bảo tôi bật máy chiếu lên, chắc là giảng bài mới.”
Trong hành lang vang lên tiếng giày cao gót quen thuộc, Trần Thiên Cù nói thêm: “Tuy nhiên Mai Mai có vẻ không vui cho lắm, xem ra lần này tình hình thi cử rất kém.”
“Hả?” Kiều Dạng trong lòng lạnh toát.
“Phát hết tập san chưa? Được bao nhiêu rồi?”
Trần Thiên Cù chỉ vào bàn, nói: “Thưa cô, trên đó còn hai cuốn.”
“Được rồi.” Vu Mai giơ tập san lên: “Đây là tạp chí mới do nhà trường đặt cho các em. Trong đó có những bài viết rất dễ đọc. Tôi khuyên các em nên đọc kỹ khi có thời gian. Còn bây giờ hãy lật tới trang giữa.”
“Cuộc thi viết luận.” Mạch Sơ há hốc mồm: “Đừng nói là để chúng ta viết đấy nhé?”
“Trước hết, đây là bài tập cuối tuần của tuần này, nhưng các em đừng vội viết vào tờ giấy tôi đưa, ủy viên Ngữ văn sẽ phát sau. Đợi các em viết xong, tôi sẽ xem qua và sửa lại, sau đó các em có thể chép lại khi nó đã hoàn thiện, đến lúc đó nhà trường sẽ thống nhất rồi gửi đi.”
“Hôm kia vừa viết xong một bài, tuần này lại phải viết.” Mạch Sơ thấp giọng lẩm bẩm: “Mình có thể không tham gia cuộc thi được không?”
Trần Thiên Cù đưa tay ra: “Đưa hai trăm tệ đây, tôi sẽ viết cho bà.”
Kiều Dạng lập tức nói: “Tôi viết cho cậu, chỉ một trăm tám mươi tệ!”
Trần Thiên Cù tức giận: “Cậu.”
“Vậy tôi sẽ lấy một trăm năm mươi tệ.”
Mạch Sơ cười nhẹ: “Nói tiếp đi, nếu giá giảm xuống mười tệ thì tôi lấy.”
Hàng Dĩ An nói: “Nếu mười tệ thì tôi cũng muốn một bài.”
“Hai cậu nghĩ hay quá ha.”
“Năm mươi tệ.” Mạch Sơ giơ ra năm ngón tay: “Có làm không?”
Bài thi chưa được chấm xong nên Vu Mai bắt đầu giảng bài mới trước.
Tuy nhiên, giờ Tiếng Anh buổi chiều cũng không mấy thoải mái, Thẩm Lệ Vân vừa vào lớp liền nói: “Lấy đề thi ngày hôm qua ra, điểm còn chưa xác định, tôi sẽ đọc trước đáp án, các cô cậu có thể tự tính điểm cho mình.”
Hầu hết các bài thi Tiếng Anh đều là dạng câu hỏi trắc nghiệm, đối với bài đọc, chỉ cần điền mười từ là có thể biết ngay mình đúng hay sai. Sự khác biệt về điểm bài viết cuối cùng không lớn. Sau khi kiểm tra câu trả lời, về cơ bản họ có thể ước tính được tổng điểm của mình.
“Thế nào rồi?” Kiều Dạng quay sang hỏi.
Mạch Sơ chuyển bút, đáp: “Tớ cảm thấy mình sẽ được khoảng một trăm linh năm.”
“Tớ được khoảng một trăm.”
Cả hai quay lại nhìn chàng trai ngồi ở bàn sau, dùng ánh mắt hỏi thăm tình hình.
Hàng Dĩ An cau mày: “Ừm…”
“Đợi có điểm chính thức rồi nói sau.” Trần Thiên Cù cũng tỏ ra nghiêm túc: “Hiện tại hơi khó nói.”