365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 152: Là anh mật báo



- Ừm, anh có điều tra thật.

Long Mộ Thần cũng không giấu cô.

Trong lòng Diệp Tiểu Tịch hơi khó chịu.

Cô thích Long Mộ Thần là một chuyện, nhưng Long Mộ Thần lén lút điều tra hộ khẩu nhà cô là chuyện khác.

- Em tưởng chỉ có nhân viên công chức mới bị điều tra hộ khẩu thôi chứ.

Diệp Tiểu Tịch tủi thân nói:

- Thì ra làm bạn gái củaanh cũng bị nữa à.

- Tiểu Tịch em đừng hiểu lầm.

Long Mộ Thần thấp giọng giải thích.

- Nhà họ Long ở thủ đô, mà em lại bị bắt tới thành phố S. Để đảm bảo an toàn, ít nhất anh phải điều tra xem bên cạnh em có kẻ thù của nhà họ Long hay không, và vì sao em lại được nhà họ Diệp nhận nuôi nữa.

- Bố mẹ em chắc chắn không có vấn đề gì!

Diệp Tiểu Tịch vội nói,

- Ừm, bọn họ thật sự rất thương em.

Giọng nói Long Mộ Thần vô cùng dịu dàng.

- Nhưng bọn họ không chịu cho chúng ta quen nhau.

Diệp Tiểu Tịch có phần tủi thân.

- Yên tâm đi, anh sẽ làm cho bọn họ chấp nhận anh mà.

Anh nhỏ giọng nói.

- Ừm.

Diệp Tiểu Tịch nhíu mày rồi hỏi với vẻ lo lắng:

- Vậy…

Nếu như bên cạnh cô có kẻ thù của nhà họ Long, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào kia chứ.

Hình như Long Mộ Thần biết cô muốn hỏi gì, anh nhỏ giọng nói:

- Anh đã điều tra rồi. Trong họ hàng của nhà họ Diệp, không có ai dính líu tới kẻ thù nhà họ Long hết.

Lúc này Diệp Tiểu Tịch mới thở phào nhẹ nhõm. Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, cô vội nói:

- Khoan nói đã, khi nào có chuyện em sẽ liên lạc với anh.

Diệp Tiểu Tịch cúp máy rồi bước ra khỏi wc. Cô thấy ba người Diệp Hải Phong đang chờ cô với vẻ mặt nghiêm túc như đang chuẩn bị thẩm vấn cô vậy.

- Bố, mẹ..

Diệp Tiểu Tịch chợt thấy không ổn, cô cười xòa nói:

- Sao trông mọi người nghiêm túc quá vậy…

- Ngồi xuống!

Hà Nhu quát một tiếng.

Diệp Tiểu Tịch lập tức ngoan ngoãn ngồi đối diện họ.

Thật ra chuyện trong nhà họ Diệp là do Hà Nhu quyết định. Tính cách Hà Nhu cương quyết, còn Diệp Hải Phong lại là người yêu vợ thương con, bình thường ông cũng không tranh cãi với Hà Nhu. Cho dù hai người không cùng ý kiến với nhau thì cũng bàn bạc một cách êm thấm, chưa từng cãi vã bao giờ.

Nhưng lần này bọn họ lại cùng chung ý kiến, phản đối việc cô quen với Long Mộ Thần.

- Con khai thật đi, giữa con và Long Mộ Thần đã xảy ra chuyện gì?

Vẻ mặt Hà Nhu lạnh lẽo.

- Lại còn tham gia cuộc tuyển chọn đẻ mướn gì đấy nữa à?! Diệp Tiểu Tịch, con dám tham gia cả mấy cái hoạt động linh tinh ấy nữa hay sao?

- Chuyện đó ngoài ý muốn mà mẹ.

Diệp Tiểu Tịch vội vàng giải thích. Cô kể hết mọi chuyện cho ba người nghe, từ chuyện Văn Văn đăng ký thay cô, lý do đi chung với Văn Văn đến đó, tới vụ váy bị hư, Long Mộ Thần giải vây giúp cô, hơn nữa anh còn giải quyết việc bạn học vu oan cho cô nữa.

Có điều, về mấy chi tiết nhỏ như cô luôn hiểu lầm Long Mộ Thần là đồ lưu manh, cộng thêm anh trêu ghẹo cô nhiều lần thì Diệp Tiểu Tịch rất biết điều không kể ra.

Mặc dù hiện giờ Diệp Tiểu Tịch cảm thấy đấy là chút tình thú ngọt ngào giữa cô và Long Mộ Thần, nhưng nếu để cho bố mẹ cô biết được, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ Long Mộ Thần tâm sâu kế nặng, cố tình lừa gạt cô cho xem.

Tuy vẻ mặt bọn họ vẫn khó coi nhưng cũng dịu bớt phần nào.

- Thật ra mấy tin trên mạng đều nói quá lên thôi, bọn họ cũng không biết sự thật thế nào mà…

Diệp Tiểu Tịch thử nói ra:

- Anh ấy đối với con…

- Được rồi, bố mẹ không muốn nghe hai đứa đến với nhau như thế nào đâu. Lại còn là chuyện cổ tích tình yêu được con tô vẽ lên nữa, thôi con cứ tự giữ lấy đi.

Hà Nhu mất kiên nhẫn ngắt lời cô.

Diệp Tiểu Tịch nhìn Hà Nhu đầy tủi nhân, cô vẫn chưa nói gì hết đã bị Hà Nhu nhìn thấu chiêu trò rồi, bực bội quá chừng.

Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ, đành phải nói thẳng với bọn họ:

- Mẹ à, cô thật sự rất thích anh ấy. Con muốn ở bên anh ấy!

- Thích cái gì mà thích?

Diệp Hải Phong nói:

- Con còn nhỏ, chưa trải đời nhiều nên mới bị cậu ta gạt thôi. Nếu như cậu ta thật sự yêu thương con, sao lại khiến con đau lòng mà khóc hả? Bộ con tưởng bố mẹ không biết gì hết à?

Diệp Tiểu Tịch trừng mắt Diệp Nhược Cẩn đầy tức giận, anh bất đắc dĩ nhún vai.

- Lườm gì anh con?

Hà Nhu nhíu mày.

- Nhược Cẩn bảo con muốn về nhà, bố mẹ chạy ra nhà ga ngóng trông con. Bỗng nhiên lại bảo con không về nữa. Dù bố mẹ có đần đến đâu thì cũng biết con đã gặp phải chuyện đau lòng gì rồi. Con thay đổi ý định nhanh như thế, e rằng cũng do Long Mộ Thần ép con ở lại thôi!

- Đúng vậy.

Diệp Hải Phong phụ họa.

- Cậu ta tổn thương con lại không tôn trọng quyết định của con mà. Không phải lúc trước con ghét hạng người này nhất sao?

Diệp Tiểu Tịch vội nói:

- Bố mẹ, không phải vậy đâu ạ. Mấy chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi.

- Được rồi, bố mẹ không muốn nghe gì hết.

Hà Nhu xua tay tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Diệp Tiểu Tịch chán nản quá. Đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này. Dường như không còn cách nào nói chuyện với bố mẹ được, dù cô giải thích thế nào thì bọn họ cũng không chịu nghe.

- Nhược Cẩn, con còn giữ liên lạc với nhóm bạn cũ không?

Diệp Hải Phong chợt hỏi.

- Vẫn còn bố ạ.

Diệp Nhược Cẩn hỏi:

- Sao vậy ạ?

- Con lựa ra vài đứa độc thân lại khá khá đi, rồi mai dẫn Tiểu Tịch đi xem mắt.

Diệp Hải Phong nói.

- Con không muốn!

Diệp Tiểu Tịch tức giận đứng phắt dậy.

- Con đã có bạn trai rồi, xem mắt gì chứ?

- Đấy là do con gặp ít người thôi.

Hà Nhu nói:

- Chờ tới lúc con gặp nhiều rồi thì sẽ không bị mánh lới của Long Mộ Thần mê hoặc nữa. Cứ quyết định vậy đi, mai con phải đi đấy, không muốn cũng phải đi!

- Bố mẹ...

Diệp Tiểu Tịch cắn môi đầy uất ức rồi xoay người lao vọt lên lầu.

Diệp Nhược Cẩn muốn nói gì đấy nhưng cuối cùng cũng đuổi theo Diệp Tiểu Tịch lên luôn.

Lúc Diệp Nhược Cẩn đuỗi kịp Diệp Tiểu Tịch, anh khuyên nhủ:

- Tiểu Tịch à, bố mẹ cũng muốn tốt cho em...

- Tốt gì mà tốt, rõ ràng là độc tài phát xít!

Đôi mắt Diệp Tiểu Tịch đỏ lên vì tức giận.

- Cũng không thể trách bố mẹ được. Em được cả nhà nâng niu như thế, nay lại bị Long Mộ Thần bắt nạt thế này thì sao mọi người có ấn tượng tốt với anh ta được?

Diệp Nhược Cẩn nhẹ giọng giải thích:

- Lại nói, vào nhà giàu chẳng dễ đâu em. Tiểu Tịch à, hai nhà kém nhau quá nhiều cho nên bố mẹ lo em bị người ta lừa gạt thôi.

Diệp Tiểu Tịch cũng bớt giận một chút, cô nhìn Diệp Nhược Cẩn với ánh mắt tủi thân, đoạn nhỏ giọng làm nũng:

- Anh hai à. Mọi người đã hiểu lầm Long Mộ Thần rồi, anh ấy đối xử với em cực kỳ tốt...

Trong lòng Diệp Nhược Cẩn hơi khó chịu, em gái của anh lại khen thằng đàn ông khác trước mặt anh kìa.

- Được rồi, trong vòng hai ngày này bố mẹ còn tức giận, em đừng nhắc tới anh ta nữa. Nếu không chỉ khiến quan hệ giữa em và bố mẹ càng tệ đi thôi.

Diệp Nhược Cẩn thở dài.

- Vậy làm sao bây giờ?

Diệp Tiểu Tịch hỏi.

- Anh thấy hình như bố mẹ có chuyện gì đó mới ở lại đây. Chi bằng tạm thời nghe lời họ, đợi thêm hai ngày nữa khi họ hết giận rồi, chúng ta mới hẹn gặp Long Mộ Thần, bàn bạc về chuyện của hai người sau.

Diệp Nhược Cẩn suy nghĩ một lát rồi nói.

- Hở? Sao đột nhiên anh lại giúp em thế? Rốt cuộc anh có âm mưu gì đây?

Diệp Tiểu Tịch nhìn anh với vẻ nghi ngờ:

- Anh hai yêu quý của em, anh đừng tưởng em không biết chính anh đã tố cáo với bố mẹ nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.