Diệp Tiểu Tịch cứng người, cô nhìn Diệp Nhược Cẩn với vẻ ngỡ ngàng:
- Sao anh biết?
Trừ Long Mộ Thần ra, cô chẳng nói chuyện này cho ai nghe cả!
Sau một hồi trầm mặc, Diệp Nhược Cẩn không trả lời câu hỏi này mà lại hỏi tiếp:
- Giờ em muốn quen anh ta là vì chẳng còn lo gia đình chúng ta gặp nguy hiểm nữa à?
Vấn đề này cực kỳ nhạy cảm, Diệp Nhược Cẩn nhìn sâu vào mắt cô.
- Anh, em đã cân nhắc qua chuyện này rồi.
Thần sắc Diệp Tiểu Tịch nghiêm túc chưa từng có:
- Có lẽ mọi người sẽ gặp nguy hiểm khi em quen Long Mộ Thần, nhưng chỉ cần em đủ mạnh mẽ thì em đã có thể bảo vệ mọi người không bị tổn thương.
- Như lần anh bị vu oan này vậy, anh được cứu hoàn toàn là nhờ Long Mộ Thần đủ mạnh mẽ, anh ấy có thể áp chế nhà họ Kim đương chuẩn bị ra tay, có thể đề phòng âm mưu ngấm ngầm đâm sau lưng. Chúng ta thấy anh ấy cứu anh ấy rất dễ dành, bởi vì anh ấy đã giấu đi tất thảy những tranh đấu đó không để chúng ta thấy mà thôi.
- Vì thế, em muốn mình phải mạnh mẽ như anh ấy. Có như thế, em mới bảo vệ được mọi người dù ở bất kỳ tình huống nào!
Sắc mặt Diệp Ngược Cẩn trở nên ủ dột hẳn.
Lời nói của Diệp Tiểu Tịch đã đủ uyển chuyển nhưng anh vẫn hiểu rõ được ý của cô.
Cho dù cô không quen Long Mộ Thần nữa, nhưng bọn họ vẫn có thể rơi vào nguy hiểm như biến cố lần này của anh vậy. Cội nguồn của vấn đề cần phải giải quyết chính là khiến bản thân mình mạnh mẽ hơn.
Trong sự kiện lần này, anh là người trong cuộc nhưng Diệp Tiểu Tịch lại trưởng thành hơn anh, trong khi anh chỉ quanh quẩn với suy nghĩ làm sao để tiếp tục chia rẽ cô và Long Mộ Thần.
Quan trọng nhất là… Diệp Tiểu Tịch đã hạ quyết tâm muốn trở thành người yêu của Long Mộ Thần rồi. Dù có cứng rắn tách hai người ra thì cũng chỉ làm Diệp Tiểu Tịch đau khổ suốt đời mà thôi.
Khi đi đến khu ký túc xá nữ, Diệp Nhược Cẩn bỗng nhiên vươn tay ôm Diệp Tiểu Tịch vào lòng.
- …Anh?
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngẩn. Không biết vì sao, cô cảm giác cái ôm này của Diệp Nhược Cẩn lại không giống trước kia.
- Tiểu Tịch, không phải là Long Mộ Thần thì không được à?
Anh hạ giọng hỏi.
Diệp Tiểu Tịch trầm ngâm rồi nói:
- Em không dám chắc chắn chuyện tương lai thế này, nhưng ít nhất ngay trong thời khắc này, không phải anh ấy thì không được.
Diệp Nhược Cẩn thở dài rồi buông cô ra. Anh vươn tay xoa đầu cô hệt như trước kia.
- Anh!
Diệp Tiểu Tịch dỗi, cô đã lớn rồi mà anh vẫn xoa đầu cô thế này.
Diệp Tiểu Tịch tung tăng vào ký túc xá. Diệp Nhược Cẩn trông theo bóng lưng cô, đôi mắt càng thêm sâu thẳm. Nếu như không thể thuyết phục được cô thì cứ tác thành cho cô đi, chỉ cần cô hạnh phúc là được.
Sinh viên đại học Q lục tục quay lại trường, bạn cùng phòng Diệp Tiểu Tịch cũng đã quay về ký túc xá. Trước khi đến đây, cô đã thông báo cho các bạn cô biết rồi.
Lúc cô vừa đẩy cửa vào thì thấy Từ Văn Văn và Lâm Hân đang chờ mình.
- Tiểu Tịch, khai mau!
Hai người bày ra dáng vẻ như tra hỏi tội phạm:
- Anh đẹp trai đưa cậu tới ký túc xá là ai thế? Không phải là cậu đang hẹn hò với nam thần ư? Đừng nói với mình là cậu đang bắt cá hai tay đấy nhé!
- … Đó là anh ruột mình.
Diệp Tiểu Tịch cạn lời, sau đó giải thích. Thì ra hai cô đã trông thấy Diệp Nhược Cẩn đưa cô tới đây.
- Hở, anh của cậu?
Hai người lại càng ngạc nhiên. Lát sau, ánh mắt Từ Văn Văn sáng như đèn pha, cô ra sức bắt lấy cánh tay Diệp Tiểu Tịch rồi cất giọng hưng phấn:
- Tiểu Tịch, cậu thấy mình có cơ hội thành chị dâu của cậu không?
- … Cậu thì thôi đi.
Lâm Hân cạn lời nói:
- Cậu đứng núi này trông núi nọ, vài ngày nữa gặp anh chàng đẹp trai nào khác rồi lại quên hết tất cả cho xem.
- Ai nói mình đứng núi này trông núi nọ chứ?
Từ Văn Văn kêu lên oan uổng:
- Mình có nhu cầu theo đuổi cái đẹp mà! Còn nữa, mình vẫn rất trung thành với nam thần đó…
- Này này này, mình sống sờ sờ đây này, hai người định dòm ngó bạn trai mình đó hả?
Thấy bộ điệu mê trai của Từ Văn Văn, Diệp Tiểu Tịch cạn lời cắt ngang cô ngay.
- Ối chà!
Hai người nhìn cô vẻ tò mò:
- Mình nhớ trước đó cậu còn tình trong như đã mặt ngoài còn e mà. Sao mới qua vài ngày nghỉ mà cậu đã thừa nhận anh ấy là bạn trai cậu rồi? Thành thật khai báo đi, đã xảy ra chuyện gì trong kỳ nghỉ rồi?!
- … Ờm mình cảm thấy mệt quá, hôm khác nói tiếp nhé.
Diệp Tiểu Tịch qua quýt lấy lệ.
Bây giờ vẫn còn chưa giải quyết rốt ráo chuyện giữa cô và Long Mộ Thần, cô không có tâm trạng nói thêm gì. Bố mẹ cô đã hẹn gặp Long Mộ Thần vào ngày mai, tuy Diệp Nhược Cẩn nói sẽ giúp cô nhưng cô vẫn không quá chắc chắn.
Tuy rằng cô cãi lời bố mẹ nhưng vì cô hiểu rõ họ rất thương cô và sẽ không cắt đứt quan hệ với cô chỉ bởi vài chuyện nhỏ nhặt đâu. Nhưng nếu bố mẹ thật sự ép cô phải lựa chọn một trong hai, cô cũng chẳng biết phải chọn thế nào cho được.
Thấy cô trĩu tâm sự, Lâm Hân và Từ Văn Văn không chọc cô nữa.
Khi Diệp Nhược Cẩn quay về cư xá La Hồ, Diệp Hải Phong và Hà Nhu vẫn chưa ngủ.
- Tiểu Tịch về ký túc chưa con?
Hai người hỏi.
- Rồi ạ.
Diệp Nhược Cẩn gật đầu.
- Con bé sẽ không lẻn đi kiếm Long Mộ Thần nữa đâu nhỉ?
Giọng điệu Hà Nhu tỏ vẻ lo lắng. Bà thực sự sợ con bé đó tìm Long Mộ Thần rồi sang năm bế cháu ngoại về gặp bà.
- … Con bé không làm thế đâu ạ.
Diệp Nhược Cẩn nói.
- Con nói với em ấy, con sẽ thuyết phục bố mẹ rồi.
- Trấn an con bé trước vậy.
Diệp Hải Phong thở phào nhẹ nhõm:
- Bố mẹ đang nghĩ phải nói gì vào ngày mai khi gặp Long Mộ Thần đây…
- Bố, con nói thật đấy ạ.
Diệp Nhược Cẩn khẳng định.
- … Ý con là gì?
Hà Nhu ngỡ ngàng nhìn anh.
- Nhược Cẩn, con tính phản chiến hả? Cho dù Long Mộ Thần cứu con thì con cũng không cần trả ơn bằng cách bán em gái con đâu!
Thấy Hà Nhu nổi giận đùng đùng, giọng điệu Diệp Nhược Cẩn vẫn bình tĩnh:
- Mẹ, mẹ có biết vì sao Tiểu Tịch đột nhiên chia tay với Long Mộ Thần không ạ?
- Đương nhiên là tình cảm giữa con bé và Long Mộ Thần có vấn đề rồi, không thì còn lý do gì nữa?
Hà Nhu lạnh giọng nói.
- Không phải đâu ạ, con bé chia tay vì chúng ta.
Diệp Nhược Cẩn thở dài.
- Hôm đó con cố ý chuốc say con bé rồi hỏi chuyện này.
- Cái gì?
Diệp Hải Phong và Hà Nhu nhìn anh đầy khiếp sợ. Bọn họ đang không biết nên chú ý vào vế nào trong lời nói của con trai mình đây.
Diệp Nhược Cẩn kể lại cuộc nói chuyện giữa anh và Diệp Tiểu Tịch hôm nọ cho hai người nghe. Diệp Hải Phong và Hà Nhu đều cảnh thấy chấn động.
Bọn họ luôn xem Diệp Tiểu Tịch là một đứa bé chưa lớn, thậm chí còn quy hết mọi việc làm của cô thành hành động xốc nổi chưa trải sự đời.
Nhưng lúc bọn họ còn chưa biết, Diệp Tiểu Tịch đã chịu đựng nhiều đến vậy rồi ư? Hà Nhu chợt nhớ đến giọt lệ trên khóe mắt Diệp Tiểu Tịch lúc cô ngủ mơ. Con bé đau khổ là thế, ấy vậy mà vẫn ôm lấy hết thảy tổn thương vì họ.
Nhưng bọn họ đang làm gì thế này? Lợi dụng thân phận trưởng bối của mình ép Diệp Tiểu Tịch làm chuyện mà con bé không thích ư?