- Một hạt giống tốt dường này, nếu bây giờ kí hợp đồng với cô ấy thì sau này chắc chắn sẽ có lời!
- Nhưng mà...
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày, cô không có ý muốn mở công ty điện ảnh.
- Cô Diệp à, bây giờ là thời đại giải trí rồi. Nghề kiếm được nhiều tiền nhất chính là nghề giải trí đấy.
Trương Dương Minh khuyên nhủ:
- Tuy hiện tại Long thị vẫn chưa khai thác mảng này, nhưng nếu ký hợp đồng với một nghệ sĩ có triển vọng ngay lúc này, chúng ta tuyệt đối đi trước một bước đó. Hơn nữa, trong tay tôi có khá nhiều tài nguyên, tới lúc đó cũng có thể giúp cô được phần nào...
Diệp Tiểu Tịch có phần xấu hổ, sao cô có cảm giác Trương Dương Minh đang hiểu lầm rằng cô làm việc thay cho Long thị vậy nhỉ? Cô bất đắc dĩ ngắt lời anh ta.
- Đạo diễn Trương à, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, tôi chẳng dính líu gì tới Long thị hết.
Thật ra nói thế thì cũng không đúng lắm. Sau khi Long Mộ Thần gài cô ký giấy chuyển nhượng xong, có nói Long thị là của cô cũng không ngoa. Chẳng qua cô chưa từng nghĩ rằng Long thị là của mình, cô biết rõ bản thân chẳng có năng lực lớn tới như vậy.
Lần trước giúp Trương Dương Minh chỉ vì cứu người thôi, nhưng nếu cô lập công ty điện ảnh thì khác. Cô nói như thế để Trương Dương Minh không còn hiểu lầm nữa.
Trương Dương Minh nhìn cô với vẻ sợ hãi.
- Nhưng mà cô có thể vào phòng làm việc của chủ tịch Long thị, hơn nữa còn có thể sai bảo trợ lý của chủ tịch kia mà...
Diệp Tiểu Tịch có phần xấu hổ, cô nói:
- Là thế này. Sở dĩ tôi có thể vào phòng chủ tịch vì quan hệ giữa bọn tôi khá tốt. Lúc đó chỗ chúng ta khá gần với Long thị nên tôi mượn văn phòng ấy mà. Tôi sợ tôi dẫn anh vào quán cà phê để bàn chuyện đầu tư thì không nghiêm túc cho lắm, rồi anh lại không tin tôi thôi.
- Thì ra là thế...
Trương Dương Minh nhất thời vô cùng thất vọng.
- Tiếc thật đấy, vuột mất một nghệ sĩ có triển vọng như thế chính là một tổn thất lớn. Cô thật sự không muốn à? Trong bộ phim này có vài người mới cũng khá lắm, bọn họ cũng chưa ký với công ty nào cả. Trước tiên cô suy nghĩ việc mở một văn phòng đã, tới lúc đó phát triển từ từ cũng được mà.
- Chuyện này...
Diệp Tiểu Tịch nhíu chặt mày lại.
Thật ra lời Trương Dương Minh nói làm cô dao động thật, nhưng dù mở công ty điện ảnh hay văn phòng đều cần tiền cả. Không nói tới vụ tiền bạc, giờ cô mới năm tư thôi, chẳng có chút kinh nghiệm buôn bán thì sao làm được đây.
Trông thấy Diệp Tiểu Tịch do dự, Trương Dương Minh nói tiếp:
- Cô có thể thuyết phục chủ tịch Long thị để anh ta cấp vốn cho cô. Không phải cô bảo quan hệ giữa hai người tốt lắm sao? Có Long thị hợp tác thì cô có thể nằm dài đếm tiền rồi.
Diệp Tiểu Tịch dở khóc dở cười, Trương Dương Minh thật sự đã dốc cạn lòng để giúp cô kiếm tiền.
- Tôi không thể quyết định thay Long thị, càng không thể lấy quan hệ cá nhân ra yêu cầu người khác được.
Diệp Tiểu Tịch thản nhiên nói. Đây là giới hạn cuối cùng của cô, bằng không việc cô quen với Long Mộ Thần chẳng khác nào tham tiền của anh cả.
Diệp Tiểu Tịch nhìn thấy vẻ nuối tiếc trên mặt Trương Dương Minh bèn nói:
- Có điều tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ đề nghị của anh.
- Ừm.
Trương Dương Minh gật đầu, nhưng đã không còn hy vọng về vụ này nữa.
- Đạo diễn Trương, anh có biết quan hệ giữa tôi và Long Mộ Thần không?
Diệp Tiểu Tịch tò mò hỏi. Cách xử sự mấy hôm nay của anh ta cứ như không biết scandal giữa cô và Long Mộ Thần vậy.
- Quan hệ gì thế?
Trương Dương Minh hỏi.
- Anh không tra trên mạng sao?
Diệp Tiểu Tịch càng bất ngờ hơn.
- À, sau khi cô quyết định đầu tư thì tôi có tra rồi.
Đoạn anh nói tiếp:
- Nhưng chẳng tra được gì cả.
Chẳng tra được gì ư? Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên.
Khoan nói tới chuyện tuyển người đẻ mướn ầm ĩ kia, lúc Dương Uyển Dung vu oan cho cô thì trên mạng còn đồn ầm lên kìa. Tuy rằng tin tức trên mạng ít khi nổi quá ba ngày nhưng không thể không tra được thông tin về cô chứ nhỉ?
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được lấy điện thoại ra rồi lên mạng. Nhưng giống như Trương Dương Minh đã nói, cô chẳng tra được bất kỳ tin tức nào cả.
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp. Lúc trước Long Mộ Thần đã đồng ý với bố mẹ cô rằng sẽ không để cô bị cuốn vào dư luận thị phi kia, quả nhiên anh đã làm được.
- Quan hệ giữa hai người như thế nào?
Trương Dương Minh bị Diệp Tiểu Tịch gợi lên tính tò mò.
- .. Quan hệ bạn bè thôi.
Diệp Tiểu Tịch đáp. Trả lời như vậy cũng không hẳn là nói dối, bạn trai bạn gái cũng là bạn mà.
Bỗng nhiên điện thoại Diệp Tiểu Tịch reo lên. Lúc cô nhìn vào màn hình điện thoại thì không nhịn được biến sắc.
Bọn họ vừa nhắc tới Long Mộ Thần thì anh đã gọi tới rồi. Diệp Tiểu Tịch nhất thời chột dạ, chẳng lẽ anh đã phát hiện cô lén ra ngoài rồi sao?
Tiếng chuông điện thoại dồn dập như thúc giục khiến Diệp Tiểu Tịch muốn khóc ròng. Bỏ đi, chết thì chết!
Sau khi Trương Dương Minh ra ngoài, Diệp Tiểu Tịch mới ấn nút trả lời.
- Diệp Tiểu Tịch em đang ở đâu hả?
Long Mộ Thần trầm giọng hỏi.
Vốn dĩ Diệp Tiểu Tịch tính nói dối nhưng cô do dự một lát, đành nói thật:
- Em có việc tới phim trường rồi..
Long Mộ Thần im lặng một hồi. Anh tính nổi giận nhưng cô lại thành thực như vậy khiến anh cũng nguôi đi.
- Em ra ngoài đi, anh đang chờ em.
Anh trầm giọng nói.
Diệp Tiểu Tịch nhanh chóng ra khỏi phim trường. Cô nhìn thấy xe Long Mộ Thần đang đỗ ở ven đường, bèn vội lên xe. Quả nhiên anh đã biết cô lén đi ra ngoài nên mới đuổi theo tới đây.
Diệp Tiểu Tịch nhìn thấy vẻ mặt âm u của Long Mộ Thần thì biết là anh tức giận tới cỡ nào rồi.
Nhác thấy Long Mộ Thần sắp nổi giận, cô vội nói:
- Long Mộ Thần, em có chuyện quan trọng muốn bàn với anh đây.
Trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Long Mộ Thần ngây ra rồi hỏi:
- Chuyện gì?
- Em muốn mở một công ty điện ảnh, anh thấy sao hả?
Cô hỏi.
Thật ra cô vẫn chưa nghĩ kỹ về chuyện này đâu, nhưng bây giờ chỉ có thể lấy nó ra để đánh lạc hướng thôi.
Mở công ty điện ảnh à? Long Mộ Thần rất ngạc nhiên, sao bỗng dưng Diệp Tiểu Tịch lại có ý nghĩ này vậy?
- Tại sao?
Anh hỏi.
- Là thế này..
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch vui vẻ, xem ra cô đã đánh lạc hướng thành công rồi. Sau đó cô vội kể lại đề nghị của Trương Dương Minh cho anh nghe.
Long Mộ Thần suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Đề nghị này cũng đáng suy nghĩ lắm. Tuy Trương Dương Minh rớt đài nhưng cũng khiến anh ta có nhiều mối quan hệ. Nếu như anh ta chịu giúp đỡ thì quả thật công ty điện ảnh sẽ thuận lợi lắm.
- Nhưng mà em hơi lo lắng.
Diệp Tiểu Tịch nhíu chặt mày.
- Em dốt đặc mấy thứ này, thậm chí còn chẳng biết nên làm gì nữa. Nếu em thật sự làm thế thì chẳng phải lãng phí tiền của hay sao? À phải rồi, quan trọng nhất là em nghèo lắm.
- Em có rất nhiều tiền.
Long Mộ Thần tỏ vẻ không vui nhìn cô.
- Đây không phải là trọng điểm. Cho dù em có nhiều tiền thì cũng không thể phung phí đúng không?