Rõ ràng hắn đã dặn mấy tên này phối hợp với mình để diễn anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt Diệp Tiểu Tịch cơ mà. Sao gã cầm đầu lại bắt nắm đấm của hắn, không cho hắn cơ hội đánh một trận thật oách như đã hẹn thế?
- Mày… mày buông tay ra!
Hứa Nhiễm giật mình muốn thu nắm đấm lại, thế nhưng đối phương lại không chịu buông ra.
- Chẳng phải cưng muốn làm anh hùng à?
Gã cầm đầu cười gian:
- Nếu cưng muốn cứu em gái xinh đẹp kia thì tự lấy thân đổi cho bọn anh đi.
Nói đoạn, gã bắt đầu sờ soạng cả người Hứa Nhiễm.
- Đúng vậy, em thấy thằng nhóc này răng trắng môi hồng, cũng xinh đáo để, hay mình cởi đồ nó ra kiểm tra thử đi, biết đâu thực ra nó là con gái đấy.
- Không phải con gái cũng được, nhìn ngon thế này chơi cũng thích lắm.
Nghe xong mấy câu trần trụi của đám lưu manh, lại bị chúng sờ soạng ngắt véo khắp người, Hứa Nhiễm tái mét mặt mày, hô lên hoảng loạn:
- Các người làm trò gì đấy? Buông ra! Buông ra ngay!
- Kêu gì mà kêu?
Gã cầm đầu vả mấy cái lên miệng hắn, mấy cái vả không mạnh nhưng lại làm cho hắn nhục nhã ê chề.
Hứa Nhiễm sợ đến mức giãy nảy lên nhưng bị mấy tên kia đè nghiến lại. Hắn hốt hoảng la lớn:
- Mấy người mau thả rồi ra, cứu tôi, cứu tôi với…
Diệp Tiểu Tịch đứng xem kịch ở bên cạnh cũng nghệt mặt ra luôn, sao vở kịch này khó hiểu thế?
Theo lý thuyết thì Hứa Nhiễm phải bộc phát thần công, đánh cho đám lưu manh này tè ra quần mới đúng chứ? Sao giờ trông hắn hệt như con gái nhà lành bị lưu manh đùa bỡn thế này?
Chẳng lẽ Hứa Nhiễm không diễn anh hùng cứu mỹ nhân mà đang diễn khổ nhục kế? Cơ mà hi sinh thế này thì lớn quá, hắn không… não tàn đến mức ấy chứ hả?
Diệp Tiểu Tịch cau mày khi thấy đám người kia bắt đầu lột đồ Hứa Nhiễm, thế này đâu có giống diễn kịch?
- Mấy người dừng lại!
Diệp Tiểu Tịch hạ giọng quát khẽ.
- Này cô em, em đừng có xen vào việc của người khác.
Gã cầm đầu ngả ngớn sờ soạng khuôn mặt của Hứa Nhiễm:
- Chắc là em không biết nhỉ? Thằng nhóc này tìm bọn anh, dùng tiền nhờ bọn anh đến chặn đường em đấy. Bây giờ bọn anh thay trời hành đạo thôi, em quan tâm đến sống chết của nó làm gì?
- Chuyện anh ta dùng tiền thuê mấy người chặn đường tôi và chuyện mấy người chọc ghẹo anh ta là hai việc khác nhau.
Diệp Tiểu Tịch vặn vặn cổ tay:
- Đừng có quá đáng, thả người ta, nếu không thì đừng có trách.
Từ nãy cô đã thấy đám người này chỉ là người bình thường thôi. Vì chúng đông người, ra tay bất ngờ, mà Hứa Nhiễm còn chẳng bằng cả người thường nên mới bị túm gọn nhanh như thế.
Một mình cô tẩn nhau với đám này cũng chưa chắc đã thua đâu.
Gã cầm đầu hừ lạnh một tiếng:
- Thế thì bọn anh xúc cả em luôn thể!
Nói đoạn, gã lao lên muốn tóm lấy Diệp Tiểu Tịch. Ánh mắt của Diệp Tiểu Tịch đanh lại. Cô ra tay bất ngờ, bắt ngay lấy tay của gã mà vặn mạnh một cái.
- Á!!!
Gã rú ầm lên:
- Đau quá đau quá! Cô buông tôi ra!
Diệp Tiểu Tịch giật cả mình, sao lần này cô thành công dễ vậy? Thế nhưng cô không suy nghĩ nhiều mà xông tới một gã lưu manh khác, rồi tung một cú đá vào gã. Gã định tiếp cận cô nhưng chẳng thể nào đến gần cô được, còn bị cô nện cho thêm mấy đòn.
Diệp Tiểu Tịch chỉ dùng mấy chiêu đã đánh cho hai tên lưu manh nằm bò ra đất. Cả hai vội vàng ôm vết thường chạy thẳng.
Ba tên đang ghìm chặt Hứa Nhiễm thấy tình hình không ổn, Diệp Tiểu Tịch lại còn đang bước từng bước về phía chúng như một ác ma, bèn vội vã buông Hứa Nhiễm rồi chạy luôn.
Diệp Tiểu Tịch cau mày, dạo này tẩn lưu manh có vẻ nhẹ nhàng quá nhỉ.
- Anh không sao đấy chứ?
Cô nhìn sang Hứa Nhiễm. Hắn ta đang ngồi khóc thút thít hệt như con gái nhà lành bị yêu râu xanh chọc ghẹo. Diệp Tiểu Tịch cũng cạn cả lời:
- Mau mặc quần áo vào đi.
Hứa Nhiễm hồi thần, vội cài lại cúc áo.
- Nhớ đời rồi chứ?
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Anh nghĩ ai cũng chọc vào được đấy à? Bọn họ thấy anh vừa giàu vừa dễ bắt nạt nên mới dám làm thế với anh đấy. Lần sau chơi khôn hơn tí đi.
Hứa Nhiễm càng xấu hổ hơn. Hắn không ngờ mình bày trò diễn anh hùng cứu mỹ nhân mà lại được Diệp Tiểu Tịch cứu.
Tuy đám lưu manh kia không làm gì quá đáng mà chỉ sờ soạng cách quần áo một chút thế thôi, hơn nữa cũng không sờ vào chỗ nào nhạy cảm, thế nhưng vẫn dọa cho hắn sợ hết cả hồn. Đã thế chuyện này còn xảy ra trước mặt Diệp Tiểu Tịch nữa chứ, từ nay về sau làm sao mà hắn dám đối mặt với cô đây?
Hứa Nhiễm ngượng chín cả mặt, nhưng vẫn nói với vẻ do dự:
- Cô có thể…
Nhìn dáng vẻ muốn nói mà không dám nói của hắn ta, Diệp Tiểu Tịch đoán thử:
- Anh lo đám người đó sẽ quay lại à? Yên tâm đi, tôi ở đây với anh, gọi người tới đón đi.
Hứa Nhiễm bối rối nói:
- Diệp Tiểu Tịch, cảm ơn cô…
- Được rồi, đừng nói khách sáo nữa.
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Nếu bị ám ảnh quá thì tìm bác sĩ tâm lý tâm sự chút đi. Với lại, sau này anh đừng có tới tìm tôi nữa đã là cảm ơn tôi rồi.
Hứa Nhiễm xấu hổ đỏ mặt, tài xế của hắn đến đón rất nhanh.
Sau khi tiễn Hứa Nhiễm đi, Diệp Tiểu Tịch nhận được điện thoại của Long Mộ Thần.
- Tiểu Tịch, khoảng một tiếng nữa thì anh tới sân bay nhé.
Long Mộ Thần cười khẽ.
- Em đến đón anh!
Diệp Tiểu Tịch vui vẻ hẳn lên:
- Em đi ngay đây.
Lần này Long Mộ Thần đi công tác ngắn hạn cho nên mới về nhanh như vậy. Thế nhưng dù chỉ xa anh có một hôm thôi mà Diệp Tiểu Tịch đã nhớ anh quay quắt cả ruột gan. Đối với cô thì mỗi một giây không có anh ở bên đều dài đằng đẵng.
Cô chạy tới sân bay, chờ một lát đã thấy Long Mộ Thần đi ra.
Long Mộ Thần chỉ liếc mắt một cái là thấy cô ngay. Anh tới bên cô rồi dịu dàng dang rộng đôi tay mình.
- Bây giờ em không muốn ôm đâu.
Diệp Tiểu Tịch bỗng nói.
Long Mộ Thần hơi nhướn mày.
- Đi thôi, mình về trước.
Diệp Tiểu Tịch dắt tay anh:
- Em có chuyện muốn hỏi anh đây.
- Tiểu Tịch…
Ánh mắt Long Mộ Thần nhuộm vẻ u oán.
- Đừng có làm nũng!
Diệp Tiểu Tịch nháy mắt:
- Có vài việc em chưa hiểu rõ, giờ mà ôm anh trước thì em mềm lòng mất.
- Được rồi.
Long Mộ Thần thở dài não ruột, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Anh mỉm cười:
- Anh lấy lãi trước vậy.
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh ai oán. Anh mới hôn có một cái thôi mà nỗi nhớ nhung trong lòng cô đã dâng lên như lũ sắp tràn bờ. Không được, phải nhịn!
Cô vội vàng kéo Long Mộ Thần lên xe rồi nói với vẻ nghiêm trọng: