- Dì Vân cố ý dặn tôi không cho Long Mộ Thần biết.
Đường Tư Dĩnh thở dài:
- Thực ra, mấy năm nay dì Vân đau ốm đều gạt chúng tôi, vì sợ chúng tôi lo lắng. Bà ấy nói chúng tôi đều rất bận, nhất là Long Mộ Thần phải lo liệu cả một công ty lớn như thế nữa, cứ động một tí lại làm ầm ĩ lên thì phiền lắm. Lần này tôi cũng chỉ tình cờ biết được thôi, tôi không yên tâm nên mới muốn qua một chuyến.
- Thế nhưng…
Diệp Tiểu Tịch vẫn còn lo lắng:
- Làm sao tôi có thể giấu anh ấy chuyện lớn thế này được?
- Cô nghe dì Vân đi, bà ấy không phải là người khó tính, nhưng nếu Long Mộ Thần mà đến thì bà ấy sẽ giận cô đó.
Đường Tư Dĩnh nói với vẻ bất đắc dĩ:
- Tôi cũng không gạt cô làm gì, chuyện lần này có liên quan đến anh ấy. Nếu anh ấy mà đến thì sẽ tự trách mình.
- Tôi hiểu rồi.
Diệp Tiểu Tịch cau mày, nói:
- Tuy biết thế, nhưng mà không thể xử lý chuyện này như thế được. Thế này đi, tôi đi thăm dì Vân trước, nếu tình hình nghiêm trọng thì sẽ báo cho Long Mộ Thần, còn không có gì nghiêm trọng thì thôi.
- Cũng được.
Thấy không thể thuyết phục được Diệp Tiểu Tịch, Đường Tư Dĩnh đành đồng ý.
Diệp Tiểu Tịch vội chạy tới bệnh viện, Tần Tĩnh Vân thấy cô cũng không bất ngờ cho lắm, vì bà đoán được Đường Tư Dĩnh sẽ nói với cô. Bà nói thản nhiên:
- Dì lớn tuổi rồi, thi thoảng không cẩn thận ấy mà, hai đứa thi nhau chạy tới làm gì, coi dì là người tàn phế hả?
- Dì Vân, chúng con quan tâm dì thôi mà.
Đường Tư Dĩnh cười hì hì:
- Tiểu Tịch đừng để ý nha, dì Vân không có ý gì đâu.
- Tôi biết mà.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, không để ý. Tuy thái độ của Tần Tĩnh Vân với cô không tốt lắm, thế nhưng cũng không xấu đi. Cô hỏi đầy lo lắng:
- Dì Vân ơi, vết thương của dì sao rồi ạ? Bác sĩ nói thế nào?
- Không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, mấy hôm là khỏi ấy mà.
Tần Tĩnh Vân đứng lên rồi nói:
- Rồi, đưa dì về đi.
Diệp Tiểu Tịch và Đường Tư Dĩnh không dám nói thêm gì, đành đưa bà về cô nhi viện. Tần Tĩnh Vân không bị thương nặng lắm, Diệp Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm. Vừa về đến nơi thì bà đã đuổi cả hai người đi rồi.
Diệp Tiểu Tịch lái xe đến rồi đưa Đường Tư Dĩnh về luôn.
- Tiểu Tịch, đừng để ý nhé.
Đường Tư Dĩnh nói:
- Tính dì Vân thế đấy, bình thường bà ấy chỉ không muốn làm phiền chúng ta thôi, không có ý gì đâu.
- Tôi hiểu mà.
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ lo lắng:
- Dì Vân có lo được bên cô nhi viện không? Hay là mình thuê người giúp dì ấy nhỉ?
- Không phải lo đâu, mấy năm nay cô nhi viện đủ người mà, dì Vân bị thương cũng không ảnh hưởng nhiều.
Đường Tư Dĩnh giải thích.
- Thế thì tốt rồi.
Diệp Tiểu Tịch yên tâm phần nào:
- À đúng rồi, sao dì Vân lại bị thương? Ban nãy tôi không dám hỏi…
- Tôi cũng không rõ lắm.
Đường Tư Dĩnh cau mày đáp:
- Nghe người làm trong cô nhi viện nói thì gần đây có một gia đình rất hay đến tìm dì Vân. Nghe đâu nhà họ ở ngoại ô, càng đẻ lắm càng nghèo, càng nghèo càng năng đẻ, cuối cùng đẻ nhiều không nuôi được, bèn bán một đứa con trai đi lấy tiền. Dì Vân đi qua thấy thế nên đã mua đứa bé ấy, đưa về cô nhi viện.
Diệp Tiểu Tịch giật mình, sao câu chuyện này nghe quen thế nhỉ? À đúng rồi, lần trước cô và Long Mộ Thần đến cô nhi viện thì có người gây sự, dường như câu chuyện cô nghe thấy chính là chuyện này.
- Thế họ đến tìm dì Vân làm gì?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
- Nghe nói họ hối hận nên muốn tìm con trai về. Họ đến đây nhiều lần lắm rồi, lần nào cũng cãi vã, lần này còn ra tay đánh người, đẩy dì Vân bị thương nữa chứ.
Đường Tư Dĩnh tặc lưỡi:
- Tôi nghe người làm ở đây nói thì con trai họ trưởng thành rồi, năm nay cũng phải hai sáu, hai bảy rồi đấy.
- Không phải chứ?
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt ngạc nhiên.
- Phải chứ sao không?
Đường Tư Dĩnh nói với vẻ khinh thường:
- Cô nói coi nhà đó có vô sỉ không cơ chứ? Tìm con gì đâu. Tôi nghĩ nhà đó thấy con lớn rồi nên mới muốn tìm anh ta để vắt kiệt máu anh ta lần nữa thì có.
Diệp Tiểu Tịch ừ một tiếng đồng tình. Chờ con lớn lên công thành danh toại rồi mới đến tìm, chẳng có thành ý gì cả!
- Con họ là ai thế?
Cô tò mò.
- Chịu thôi.
Đường Tư Dĩnh lắc đầu.
Diệp Tiểu Tịch nhìn Đường Tư Dĩnh với vẻ hoài nghi, cô bèn giải thích:
- Tôi không biết thật mà, tuy rằng chúng tôi lớn lên bên nhau nhưng đều là trẻ mồ côi cả, chẳng ai ngồi lại với nhau để so xem đứa nào thảm hơn bao giờ. Mỗi người có một nỗi đau riêng, chỉ có thể tự mình liếm vết thương hoặc bày tỏ với bạn thân mà thôi.
- Xin lỗi cô…
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ áy náy.
- Không cần xin lỗi.
Đường Tư Dĩnh mỉm cười:
- Bây giờ chúng tôi lớn cả rồi, quá khứ cũng đã qua. Đúng rồi, chẳng phải cô có chuyện tìm tôi à?
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, rồi bắt đầu nói về công việc. Đường Tư Dĩnh cũng ngang tầm tuổi cô nên hai người rất hiểu nhau, càng nói càng vui vẻ.
Diệp Tiểu Tịch đưa Đường Tư Dĩnh về rồi về nhà họ Long. Long Mộ Thần đã chờ cô ở phòng khách.
- Em về rồi à?
Anh hỏi.
- … Vâng.
Diệp Tiểu Tịch hơi chột dạ vì không nói cho anh biết chuyện của dì Vân.
- Rửa tay ăn cơm thôi.
Long Mộ Thần cầm tay cô dẫn vào phòng ăn.
Hai người rửa tay rồi ngồi vào bàn.
- Long Mộ Thần, anh không hỏi em đi đâu sao?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ tò mò. Cô về muộn thế mà Long Mộ Thần không hỏi gì à?
- Tiểu Tịch trưởng thành rồi mà, em có không gian riêng của em, anh tin tưởng em.
Long Mộ Thần mỉm cười rồi so đũa cho Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch cảm động quá đỗi. Long Mộ Thần tin cô đến vậy, cô cũng không nên gạt anh.
- Hôm nào mình đi thăm dì Vân đi.
Diệp Tiểu Tịch nhận đũa rồi nói.
- Có phải dì Vân gặp chuyện gì không?
Long Mộ Thần cau mày.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu rồi kể chuyện hôm nay cho anh biết.
Long Mộ Thần cau mày càng sâu hơn:
- Ngày mai chúng ta đến cô nhi viện một chuyến.
- Dạ.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, rồi lại không nhịn được mà nói:
- Long Mộ Thần, hình như người làm dì Vân bị thương chính là cái nhà đến gây sự hôm chúng mình tới đấy.
Long Mộ Thần hơi khựng lại, nét mặt có vẻ phức tạp.
- Anh có biết con của họ là ai không?
Diệp Tiểu Tịch thở dài:
- Em nghĩ chắc người con xui xẻo kia không muốn nhận họ cho nên mới tránh mặt họ nhỉ?
- Chưa chắc đâu.
Long Mộ Thần nói với giọng thản nhiên:
- Có lẽ là không gặp được, cũng không nhận được mà thôi.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh, khó hiểu. Hình như Long Mộ Thần nói có ẩn ý gì đó thì phải. Cô tò mò: