Đường Tư Dĩnh đáp nhưng Diệp Tiểu Tịch chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cô nói tiếp:
- Là một cặp vợ chồng hơn năm mươi tuổi… cực kỳ khác người, cô nghe thử đi.
Nói xong, Đường Tư Dĩnh xoay điện thoại về một phía, sau đó Diệp Tiểu Tịch nghe thấy tiếng khóc la của Vương Hương khiến cô cảm thấy nhức cả đầu.
Quả nhiên là bọn họ. Xem ra lúc sáng Triệu Đệ kêu cô lại là vì muốn báo cho cô biết chuyện này, nhưng có Long Mộ Thần ở đấy nên cô bé ấy mới không tiện nói ra. Lúc ấy cô còn tưởng người nhà họ Triệu hối thúc cô, cô căn bản không cho con bé có cơ hội nói ra.
Diệp Tiểu Tịch có phần hối hận, đoạn cô xoa huyệt thái dương rồi bấm cho thang máy đi xuống.
- Tôi biết là ai rồi, cô tìm cách ổn định bọn họ trước đã. Tôi sẽ tới ngay.
- Ừm.
Đường Tư Dĩnh ngạc nhiên hỏi:
- … Cô quen bọn họ à?
- Quen sơ sơ thôi.
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ thở dài.
- À phải rồi, cô tuyệt đối đừng báo cảnh sát!
Bọn họ rất có thể là bố mẹ của Long Mộ Thần, dù cô không hợp với bọn họ tới đâu đi nữa thì cũng không thể báo cảnh sát bắt họ lại được.
Sau khi cúp máy, Diệp Tiểu Tịch đã ra khỏi Long thị, cô vội vẫy một chiếc xe taxi rồi lấy điện thoại ra, gọi cho Long Mộ Thần.
- Long Mộ Thần, em có việc phải về Thần Hi gấp. Anh giải quyết chuyện ở đây dùm em nhé.
Diệp Tiểu Tịch vội nói.
- Chuyện gì thế?
Long Mộ Thần nhíu mày hỏi. Đây là bộ phim đầu tay của Thần Hi, Diệp Tiểu Tịch luôn để ý tới nó mà. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô không quan tâm đến cả nó vậy?
- Bên công ty có việc gấp.
Diệp Tiểu Tịch trả lời lấp lửng:
- Khỏi cần chờ em, có thể em sẽ về trễ đấy.
Diệp Tiểu Tịch nói xong thì cúp điện thoại.
Ánh mắt Long Mộ Thần trở nên sâu thẳm hơn vài phần, sau đó anh bấm số gọi cho Hàn Tư Viễn.
- Tư Viễn, cậu cho vài người... Không, cậu tự mình đi theo Tiểu Tịch, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhớ kỹ đừng để cô ấy phát hiện ra.
Tuy Hàn Tư Viễn cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn làm theo.
Diệp Tiểu Tịch vội vàng chạy về Thần Hi. Lúc cô tới nơi thì công ty đã trở nên lộn xộn. Dù cô khó chịu nhưng cũng không lo được, cô vội tìm Đường Tư Dĩnh.
- Bọn họ đâu rồi?
- Mới vừa bị cảnh sát bắt đi xong thì cô tới đấy.
Đường Tư Dĩnh giơ điện thoại lên.
- Tôi đang định gọi điện gọi điện cho cô nè.
- Bị cảnh sát bắt ư?
Diệp Tiểu Tịch lắp bắp đầy kinh hãi, cô cảm thấy đau tử cung thế nào ấy.
- Không phải tôi đã bảo cô đừng báo cảnh sát rồi à?
- Bọn tôi không báo thật mà, chẳng qua bên nghiệp vụ thấy ồn ào, sau đó đã báo cảnh sát bắt bọn họ đi.
Đường Tư Dĩnh giải thích với vẻ bất đắc dĩ.
- Giờ nói mấy chuyện này thì cũng đã trễ rồi, cô đi với tôi tới đồn cảnh sát cứu người ra trước đã.
Diệp Tiểu Tịch tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
Quan hệ giữa Diệp Tiểu Tịch và nhà họ Triệu rất tệ. Dù là lý do gì đi chăng nữa, hiện giờ hai vợ chồng Triệu Lập Dũng đã bị bắt vào đồn cảnh sát rồi, e rằng bọn họ sẽ trở mặt với cô mất thôi.
Dù thế nào thì cô phải bảo lãnh họ ra trước đã rồi tính tiếp.
Lúc hai người bước lại gần thanh máy thì Diệp Tiểu Tịch bỗng nhìn về phía Đường Tư Dĩnh, cô không nhịn được nhíu mày.
- Triệu Đệ cô có cảm thấy chuyện hôm nay hơi kỳ lạ không? Bọn họ tới đây phá rối, nhưng tôi chưa kịp trở về thì đã bị người ta bắt đi rồi…
Tuy rằng bên nghiệp vụ báo cảnh sát nhưng Diệp Tiểu Tịch vẫn cảm thấy không ổn cho lắm. Mấy chuyện này trùng hợp quá mức, giống như có người muốn quan hệ giữa cô và nhà họ Triệu tệ hơn vậy. Hơn nữa, nhà họ Triệu luôn chờ tin của cô, sao lại dở chứng chạy tới Thần Hi phá rối kia chứ? Thật đáng nghi.
- Cô nghi ngờ trong công ty có nội gián à?
Đường Tư Dĩnh giật mình hỏi lại.
- …
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ thở dài.
- Tôi hơi lo thôi, chỉ mong tôi quá đa nghi.
Theo lý thì ai lại dư hơi đi xem một công ty nhỏ bé không chút tiếng tăm của cô là đối thủ, rồi còn cài nội gián vào nằm vùng gì đấy nữa. Nhưng nếu người kia muốn mua chuộc nhân viên trong công ty để đối phó cô thì cũng có thể lắm. Nhưng nói thật thì Diệp Tiểu Tịch cảm thấy bản thân mắc bệnh hoang tưởng bị hại.
- Tôi sẽ để ý thêm.
Đường Tư Dĩnh nói.
- Ừm.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
Sau đó hai người vội chạy tới đồn cảnh sát. Lúc họ vừa bước vào thì nghe thấy Vương Hương và Triệu Lập Dũng đang la mắng rất khí thế.
- Mấy người cũng to gan quá nhỉ, dám bắt bọn tôi vào đồn luôn cơ đấy! Anh có biết bọn tôi là ai không hả…
Diệp Tiểu Tịch nghe thấy thế thì ôm trán. Bây giờ bọn họ kích động như vậy, nếu trông thấy cô thì không biết sẽ ầm ĩ tới mức nào nữa đây. Cô đang nghĩ có nên tìm người khác tới bảo lãnh bọn họ hay không thì Vương Hương đã nhìn thấy cô.
- Diệp Tiểu Tịch, con khốn này!
Vd lộ vẻ hung ác toan lao tới chỗ Diệp Tiểu Tịch nhưng lại bị cảnh sát giữ lại, mụ ta bèn chửi ầm lên:
- Không ngờ mày dám báo cảnh sát tới bắt bọn tao! Mày muốn gì hả? Con khốn này…
Vương Hương mắng chửi vô cùng khó nghe, Diệp Tiểu Tịch cũng sầm mặt xuống.
Đường Tư Dĩnh thấy vậy nhịn không nổi bèn nói:
- Tiểu Tịch chúng ta về thôi. Cô cứu hạng người này làm gì kia chứ?
Diệp Tiểu Tịch chưa trả lời thì mụ Vương Hương lại chửi tiếp:
- Ai mượn con khốn như mày tới cứu chứ! Diệp Tiểu Tịch, cho dù bọn tao chết rục trong tù cũng không thẻm nhận ơn huệ của mày đâu! Tao muốn con trai tao thấy mày đối xử với bọn tao như thế nào…
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch tối đi, nhà họ Triệu tính quậy tới cùng với cô đây mà.
Lúc này, trong văn phòng chủ tịch Long thị, Long Mộ Thần nhấc điện thoại lên, hỏi với vẻ khó tin:
- Cậu vừa nói cái gì? Người họ Triệu chạy tới phá công ty điện ảnh Thần Hi? Mà Tiểu Tịch cũng về đấy vì chuyện này ư? Cô ấy còn tới đồn cảnh sát để bảo lãnh bọn họ nữa à?
- … Vâng.
Hàn Tư Viễn cũng có phần hốt hoảng.
- Sao thế nhỉ?
Long Mộ Thần gõ tay lên bàn đầy bực dọc, bây giờ anh chẳng hiểu gì cả.
- Tiểu Tịch có liên quan gì tới nhà họ Triệu đâu, sao bọn họ lại quen biết nhau được vậy?
Hàn Tư Viễn áy náy nói:
- Tôi đã đi tìm hiểu. Nghe nói nhà họ Triệu từng tới quậy ở phim trường, sau đó có gặp mặt cô Diệp vài lần. Nhưng mà tôi không rõ bọn họ đã nói gì với nhau.
Không ngờ người nhà họ Triệu lại gặp mặt Diệp Tiểu Tịch, thế mà anh lại không biết kia đấy? Hơn nữa bọn họ tới tìm Tiểu Tịch để làm gì? Long Mộ Thần sầm mặt xuống nói:
- Chẳng phải đã sai người trông chừng nhà họ Triệu sao? Sao bây giờ mới nói?
- Nhóm vệ sĩ trông chừng nhà họ Triệu là người mới cho nên họ chưa từng gặp cô Diệp bao giờ. Bọn họ cứ tưởng chỉ cần trông chừng không cho nhà họ Triệu tới cô nhi viện là được rồi, nên mới không để ý tới chuyện này.
Hàn Tư Viễn thấp thỏm giải thích.
Vẻ mặt Long Mộ Thần càng khó coi, đoạn anh trầm giọng nói:
- Tư Viễn, giờ cậu đi bảo lãnh bọn họ ra trước đã.