- … Còn nữa, đi tung tin đã hẹn phỏng vấn với đạo diễn Trương. Mặt khác, PR thêm cho các diễn viên của bộ điện ảnh, chờ đến thời cơ thích hợp rồi lấy thân phận là quần chúng ăn dưa để vạch trần chuyện họ là diễn viên chính của phim internet…
Diệp Tiểu Tịch cầm di động dặn dò liên tục.
Long Mộ Thần nhìn cô kinh ngạc.
Anh biết rõ Diệp Tiểu Tịch có tài năng hơn bất kỳ ai. Hơn nữa, bản thân cô vốn đã có tư duy sáng tạo riêng biệt của người trẻ tuổi. Nhưng dù là thế thì Diệp Tiểu Tịch lúc này vẫn khiến anh cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Thì ra, trong lúc anh không hề hay biết, Diệp Tiểu Tịch đã trưởng thành tới mức này rồi sao? Cô lúc này, thậm chí có thể xử lý tình huống bất ngờ một cách độc lập, biết phải ứng đối thế nào mới là hợp lý.
Nhưng mà Tiểu Tịch của anh có trưởng thành nhanh quá không nhỉ? Chẳng lẽ là do anh khiến cô phải chịu áp lực quá lớn nên cô mới vội vàng muốn chứng minh bản thân mình đến vậy?
- … Có chuyện gì thì nhất định phải báo cho tôi kịp thời.
Diệp Tiểu Tịch thở hắt ra.
Cô cúp điện thoại, kinh ngạc nhìn Long Mộ Thần. Cô cảm nhận được anh đang nhìn cô.
Nhưng khi đối diện với đôi mắt của anh, Diệp Tiểu Tịch nhất thời cảm nhận được trái tim đang đập loạn nhịp. Ánh mắt Long Mộ Thần vừa dịu dàng lại vừa tán thưởng. Bị anh nhìn bằng ánh mắt ấy, Diệp Tiểu Tịch chỉ cảm thấy thân thể mình như sắp tan chảy vậy.
- Anh… Anh nhìn em thế làm gì?
Hai má Diệp Tiểu Tịch không nhịn được ửng hồng.
- Tiểu Tịch quá có sức hấp dẫn.
Long Mộ Thần nhếch môi cười khẽ.
- Anh hoàn toàn bị em cuốn hút rồi.
- Quỷ sứ…
Diệp Tiểu Tịch xấu hổ cười khẽ, không có quá bận tâm mà lại gọi một cú điện thoại.
Diệp Tiểu Tịch nắm bắt thời cơ rất chính xác. Độ hot của tiệc đóng máy gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người, cộng thêm trailer được đăng kịp thời khiến độ hot của điện ảnh lại được tăng lên.
Tất cả diễn viên tham dự điện ảnh đều là người mới. Ban đầu mọi người đương nhiên là không có hứng thú. Nhưng danh tiếng của Trương Dương Minh vẫn rất lớn, rất nhiều người đều từng xem điện ảnh của anh rồi. Bởi vậy còn dẫn tới sự tưởng niệm cùng với khẳng định về điện ảnh của Trương Dương Minh. Sau đó Diệp Tiểu Tịch dẫn đường mọi người đúng lúc. Mọi người càng ngày càng hứng thú với điện ảnh hơn, bây giờ đã bắt đầu chủ động tìm hiểu về nó.
Diễn viên mới của điện ảnh cũng nổi tiếng, chuyện đóng phim internet cũng bị người của Diệp Tiểu Tịch tung ra khiến phim internet cũng hot theo.
Mấy ngày nay độ hot vẫn chưa giảm xuống, coi như là bộ điện ảnh chưa chiếu đã nổi duy nhất của Trương Dương Minh. Vụ phim internet lại càng đẩy dư luận lên cao hơn nữa. Mọi người thậm chí còn thảo luận về phim internet nhiều hơn cả điện ảnh.
Độ hot của phim internet, thậm chí có lần Diệp Tiểu Tịch còn vô tình nghe thấy Hà Lệ Lệ thì thầm với Triệu Đệ là muốn đi làm diễn viên quần chúng trong đoàn làm phim đó. Nếu lọt mắt xanh của đạo diễn thì có thể diễn nhân vật chính rồi. Nhưng Triệu Đệ hàn huyên với cô ta một lúc lâu mới khiến cô ta quên đi ý tưởng hoang đường đó.
Mấy ngày nay Diệp Tiểu Tịch bận rộn muốn chết. Cô và Long Mộ Thần thường xuyên đi sớm về muộn. Thậm chí thời gian ở trong thư phòng của nhà họ Long mới càng nhiều. Cô cũng không rảnh để ý tới Hà Lệ Lệ. May mà mấy ngày nay hình như cô ta cũng không làm ra chuyện gì.
Mấy ngày bận rộn tạm thời kết thúc. Hôm nay Diệp Tiểu Tịch trở về nhà họ Long sớm. Cô đi đến cửa phòng của mình, đang định vào thay đồ, nhưng vừa đẩy cửa ra lại không nhịn được ngây người tại chỗ.
Hà Lệ Lệ đang ở trong phòng Diệp Tiểu Tịch. Trên người cô ta mặc quần áo của Diệp Tiểu Tịch, đang mở mỹ phẩm trên bàn để trang điểm cho mình. Cô ta quay đầu nhìn thấy Diệp Tiểu Tịch, bối rối tới mức mặt đen sì.
Diệp Tiểu Tịch không khỏi hoảng hốt. Cô lùi ra ngoài cửa phòng một bước, ngờ vực nhìn xem, đúng là phòng của cô, không có nhầm!
- Tại sao cô lại ở đây?
Diệp Tiểu Tịch sa sầm mặt, bước vào phòng.
- Tôi… Tôi đang dọn dẹp vệ sinh!
Hà Lệ Lệ chột dạ nói. Nhưng cô ta đã bình tĩnh lại rồi, còn nhìn Diệp Tiểu Tịch bằng ánh mắt khiêu khích.
- Dọn dẹp vệ sinh? Dọn quần áo của tôi lên người cô à?
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch lạnh lùng.
- Quần áo của cô lắm thế mà! Tôi mặc một cái thì đã sao?!
- Cô còn thuận tay ‘dọn dẹp’ mỹ phẩm giúp tôi luôn à?
- Dù sao thì chính cô lại không dùng hết. Tôi dùng giúp cô thì đã sao?
- Thế theo ý cô thì tôi còn phải cảm ơn cô hay sao?
- Không cầm cảm ơn đâu. Con người tôi vốn tốt bụng như thế mà.
- …
Diệp Tiểu Tịch không ngờ rằng Hà Lệ Lệ lại chai mặt tới nước này. Bị bắt quả tang ngay tại chỗ mà còn có thể ăn nói đúng lý hợp tình như thế. Thật sự là khiến cô cạn lời luôn rồi.
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi, ngẫm nghĩ phải xử lý chuyện này như thế nào.
Chuyện này nói lớn thì không tới nỗi, nói nhỏ cũng không phải là nhỏ. Nhưng nói không chừng đồ đạc của cô đã bị Hà Lệ Lệ chạm vào từ lúc nào rồi, thật sự là khiến người ta rất ghê tởm. Nhưng nếu cô đuổi Hà Lệ Lệ đi chỉ vì chuyện này thì sợ là người của nhà họ Triệu sẽ không chịu đâu.
Diệp Tiểu Tịch bỗng cảm thấy thật bực bội. Tính cách của cô vốn thẳng thắn dứt khoát, nếu trước kia gặp phải chuyện này thì cô đã sớm dùng cách của mình để dạy cho Hà Lệ Lệ một bài học rồi.
Nhưng từ khi người nhà họ Triệu đến đây, hình như bất kể họ có quá đáng đến mấy đi nữa thì cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
- Cho cô mấy thứ đó. Sau này không được bước vào phòng rồi nữa!
Diệp Tiểu Tịch bực bội nhướn mày. Cô cũng không định dùng những thứ mà Hà Lệ Lệ đã chạm vào.
Ánh mắt Hà Lệ Lệ lóe qua vẻ đắc ý, đang định nói chuyện thì lại thấy Triệu Đệ đứng ở cửa thò đầu nhìn.
Triệu Đệ vốn đến tìm Hà Lệ Lệ. Cô chỉ sơ sẩy một lúc thôi, Hà Lệ Lệ đã không thấy tăm hơi rồi. Giờ lại thật sự tìm thấy cô ta ở phòng Diệp Tiểu Tịch, Triệu Đệ không khỏi sợ xanh mặt.
- Lệ Lệ, sao chị lại ở đây?
Triệu Đệ vừa tức giận vừa bất đắc dĩ. Nhìn dáng vẻ lúc này của Hà Lệ Lệ, cô cũng đoán được sơ sơ chuyện đã xảy ra.
- Sao chị lại đi lén mặc quần áo của chị Tiểu Tịch vậy? Cởi ra mau…
- Gì mà gọi là lén mặc hả?
Hà Lệ Lệ không hài lòng.
- Rõ ràng là cô ta tặng cho tao!
Triệu Đệ ngờ vực nhìn Diệp Tiểu Tịch.
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch trầm xuống, cuối cùng gật đầu, không muốn nhiều lời.
Nhưng rõ ràng là Hà Lệ Lệ không nghĩ như vậy. Thấy Triệu Đệ sắp kéo cô ta ra ngoài, cô ta nói bằng giọng không kiên nhẫn:
- Mày chờ đã. Tao còn có việc muốn bàn với Diệp Tiểu Tịch!
Diệp Tiểu Tịch ngây người. Cuối cùng cô cũng hiểu được câu ngưu tầm ngưu mã tầm mã là gì rồi. Hà Lệ Lệ tham lam không thua gì người nhà họ Triệu!
- Diệp Tiểu Tịch, tôi biết cô rất không muốn nhìn thấy tôi ở đây. Chỉ cần cô đồng ý điều kiện của tôi thì tôi cam đoan sẽ rời khỏi nơi này!
Ánh mắt Hà Lệ Lệ chợt lóe tia sáng khôn khéo.
- Điều kiện gì?
Diệp Tiểu Tịch không khỏi ngoài ý muốn.
- Tôi muốn vào Long Thị làm việc!
Hà Lệ Lệ giương giọng nói, dáng vẻ như là ăn chắc rồi.
Diệp Tiểu Tịch sợ ngây người. Được rồi, cô thừa nhận, Hà Lệ Lệ thật sự là rất có trí tưởng tượng. Cô thường xuyên bị làm cho ngây người.
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi, cười như không cười nhìn cô ta:
- Cô không diễn vở ‘Tổng giám đốc và cô hầu nhỏ’ được nên muốn đổi kịch bản sang diễn ‘Tổng giám đốc và nhân viên nữ’ hả?