- Nếu như các ngươi đều đinh ninh cho rằng Long Mộ Thần là con của các người thì đương nhiên phải biết chuyện Long Mộ Thần là con nuôi của nhà họ Long rồi.
Diệp Tiểu Tịch thản nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Viên Thanh Hòa:
- Một người còn nuôi thì có tư cách gì mà kế thừa tài sản của nhà họ Long, ngài nghĩ vậy đúng không?
Viên Thanh Hòa đương nhiên cũng nghĩ như thế, cho nên những thành viên khác trong ban quan trị mới rục rịch theo. Nhưng bị Diệp Tiểu Tịch chỉ thẳng mặt nói ra như thế lại khiến ông ta cảm thấy xấu hổ, không dám thừa nhận.
- Chúng tôi biết rõ năng lực của Mộ Thần...
Ông ta bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.
- Dù là con nuôi thì đã sao chứ?
Người nhà họ Triệu vẫn mạnh mồm:
- Con gái nhà họ Long mất tích, Long thị đương nhiên là của Mộ Thần rồi!
- Các người nghĩ hay nhỉ.
Diệp Tiểu Tịch cười lạnh:
- Tiếc rằng Long Mộ Thần chẳng những tìm được con gái nhà họ Long, mà còn trả hết tất cả mọi thứ của Long thị lại cho cô ấy. Hồ sơ sang tên có thể đưa ra bất kỳ lúc nào, bên trên có chữ ký chứng tỏ nó có giá trị về mặt pháp lý. Nói trắng ra thì xét trên luật pháp, Long Mộ Thần đã trắng tay. Các người có còn cần người con như thế nữa không?
- Tiểu Tịch...
Long Mộ Thần thở dài một tiếng.
Diệp Tiểu Tịch khẽ lắc đầu, cô thấp giọng nói:
- Long Mộ Thần, có một số việc chúng ta không thể tiếp tục giấu giếm được nữa.
Trong mắt Long Mộ Thần lại có thêm vài phần đau lòng, nhưng thấy Diệp Tiểu Tịch kiên định như thế, anh chỉ đành gật đầu.
Đám người nhà họ Triệu đều ngẩn ra, đến bây giờ họ chỉ nghe lột mỗi một câu, ấy chính là Long Mộ Thần đã trắng tay!
- Cũng may, chẳng phải anh ấy vẫn còn các người à?
Diệp Tiểu Tịch cười khẽ:
- Các người là cha mẹ ruột của anh ấy, đương nhiên phải nuôi con mình rồi, anh ấy cũng sắp kết hôn, các người không định mua nhà sắm xe cho anh ấy sao?
Đám người nhà họ Triệu lập tức hoảng hồn, bọn họ muốn nhìn lại Long Mộ Thần là vì của cải Long thị, bây giờ Long Mộ Thần đã trắng tay thì ai còn nhìn con làm gì nữa? Bây giờ chẳng những không giành được của mà còn phải bỏ tiền ra cưới vợ cho Long Mộ Thần nữa à?
- Nó không phải con của bọn tao!
Vương Hương vội la lên:
- Tại sao bọn tao phải lo cho nó chứ?
- Đúng đấy, sau khi chào đời thì con của bọn tao bị tật ở chân, là bị bẩm sinh không chữa được, không thì bọn tao cần gì phải bán nó chứ!
Triệu Lập Dũng ngồi bên cạnh cũng nói ngay.
- Không chỉ bị tật ở chân mà nó còn bị tim bẩm sinh nữa, bác sĩ nói khó mà nuôi sống được, hơn nữa không phải nó đã chết rồi à?
Vương Hương nói đầy vẻ cay nghiệt:
- Cái thứ không cha không mẹ đó thì đừng có thấy sang bắt quàng làm họ! bọn tao không có mở cô nhi viện, nếu thiếu cha thiếu mẹ thì đi chỗ khác đi!
Mọi người đều phải trợn mắt há mồm. Tuy rằng bọn họ hiểu rõ đám người nhà họ Triệu vì tiền nên mới nhất quyết đòi nhìn Long Mộ Thần, nhưng lật mặt kiểu này đúng là khó coi! Bây giờ bọn họ tuyệt tình bao nhiêu thì lại càng chứng minh mình tham lam bấy nhiêu.
- Đợi đã!
Viên Thanh Hòa nghi hoặc nhìn về phía Long Mộ Thần, vừa rồi quá bất ngờ nên ông ta chưa kịp suy nghĩ kỹ, nay lại không kềm được mà hỏi:
- Cậu tìm được con của Mặc Hiên và A Nguyệt rồi ư? Con bé là ai? Bây giờ nó đang ở đâu? Sao cậu không nói cho chúng tôi biết...
- Chính là tôi đây.
Diệp Tiểu Tịch cười khẽ, giành lên tiếng trước Long Mộ Thần.
Viên Thanh Hòa nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy khiếp sợ. Thật ra ông ta vẫn chú ý đến cô gái luôn kè kè theo sát Long Mộ Thần này, mặc dù chưa từng nói chuyện với Diệp Tiểu Tịch nhiều, nhưng cảm giác dành cho cô ấy cũng không tệ, hơn nữa vẫn luôn có cảm giác thân thiết rất lạ kỳ.
Bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy gương mặt cô rất giống cha mẹ mình, hóa ra cảm giác thân thiết này là do đây ư?
Đám người còn lại của nhà họ Triệu đều giật mình há hốc mồm, nhưng ngay sau đó họ lại có cảm giác tức giận khi bị lừa! Diệp Tiểu Tịch sao có thể là con gái nhà họ Long được chứ? Bọn họ rõ ràng chỉ đang diễn kịch mà thôi!
Nhưng người đầu tiên lên tiếng lại là Hà Nhu đang khiếp sợ vô cùng, cô nắm lấy tay của Diệp Tiểu Tịch, hoảng hốt hỏi dồn:
- Tiểu Tịch, chuyện này là sao đây?
Trong mắt Diệp Tiểu Tịch ánh lên vẻ áy náy, cô chưa nói thân phận của mình cho ba mẹ nuôi biết là vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến quan hệ của họ.
Nhưng nay cô không thể giấu được nữa. Hơn nữa, cô tin rằng quan hệ của cô và nhà họ Diệp hiện nay không chỉ riêng gì quan hệ huyết thống mà còn là tình cảm gắn bó suốt hơn hai mươi năm nay.
- Mẹ, thật ra con đã biết chuyện mình là con nuôi rồi, con cũng biết hai người luôn tìm kiếm cha mẹ ruột của con.
Diệp Tiểu Tịch thấp giọng nói.
- Con biết rồi ư...
Vẻ mặt Hà Nhu đầy ngỡ ngàng, tuy rằng bà luôn muốn tìm được cha mẹ ruột giúp Diệp Tiểu Tịch, nhưng khi thật sự đối diện với ngày này thì bà vẫn cảm thấy bối rối, căn bản không biết phải làm gì.
- Dạ, nhưng con chỉ mới biết đây thôi.
Diệp Tiểu Tịch khẽ gật đầu, sau đó giải thích sơ:
- Năm đó không phải họ bỏ rơi con, mà là con bị kẻ thù của nhà họ Long bắt cóc. Cả Long Mộ Thần lẫn cha mẹ ruột của con vẫn kiên trì tìm kiếm con. Bọn họ làm mọi thứ thật ra cũng là vì muốn tìm được con.
Hà Nhu dần bình tĩnh lại, xem ra đây là thật rồi. Diệp Tiểu Tịch không thể nào lấy chuyện này ra lừa bà được, chưa kể những yêu thương và dây dưa của Long Mộ Thần dành cho Diệp Tiểu Tịch lại càng trở nên hợp lý hơn vì chuyện này.
Nhưng bà vẫn không biết phải đối mặt với nó thế nào.
- Nói láo! Tất cả đều là bịa đặt!
Vương Hương tức giận trừng mắt nhìn Long Mộ Thần:
- Long Mộ Thần, mày vì không muốn nhìn cha mẹ nên mới cố ý bịa ra chuyện này đúng không?
- Các người không xứng để tôi làm thế.
Long Mộ Thần nhìn bọn họ với ánh mắt đầy lạnh lùng, sự kiên nhẫn của anh đã mất hết rồi.
- Dù cô là con gái ruột của nhà họ Long thì đã sao?
Triệu Chí Huy không cam lòng nên nói tiếp:
- Tôi đã nghe ngóng được cha mẹ của cô vốn muốn nhận nuôi anh tôi! Cô bị bắt đi là do cô không có số hưởng, tất cả gia tài này đều thuộc về chúng tôi!
- Đúng! Mày phải giao hết ra cho bọn tao!
Cha mẹ của cậu ta lại gào lên.
Mọi người nhìn họ đầy mai mỉa, gia đình này đúng là liên tục phá vỡ nhận thức của họ!
- Con của các người cũng không có số hưởng đấy thôi!
Hà Nhu lập tức nổi giận.
- Cái thứ mặt dày, còn chưa nhìn lại đứa con mình từng bỏ rơi mà đã muốn chiếm gia sản của con gái ruột nhà người ta! Nói ra không sợ bị người ta cười cho thối đầu!
Long Mộ Thần đột nhiên bước đến trước mặt đám người nhà họ Triệu.
Bọn họ lập tức cảm giác ngợp thở, Triệu Lập Dũng và Vương Hương thì mềm nhũn cả hai chân, thiếu chút nữa đã quỳ mọp xuống đất.
- Mày, mày muốn làm cái gì đấy?
Bọn họ níu lấy nhau, trừng mắt nhìn Long Mộ Thần với vẻ tức giận xen lẫn sợ hãi.
- Có muốn biết tại sao tôi luôn giúp các người không?
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Con trai của các ngươi tên Tiểu Thạch Đầu, cậu ta từng nói với tôi rằng sau này mình có tiền thì nhất định sẽ cho các người được ăn sung mặc sướng, sau đó... sẽ đạp các người xuống địa ngục lại, có vậy thì các người mới hối hận vì khi xưa từng bỏ rơi cậu ấy. Tôi không phải cậu ấy nên vốn cũng không muốn khiến các người nếm thử cảm giác đó. Nhưng bây giờ...