365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 293: Không hề mắng cô ấy



Dịch: Lãng Nhân Môn

***

- Mẹ làm gì có?

Hà Nhu xấu hổ phủ nhận.

- Sao mà không có được.

Diệp Tiểu Tịch bĩu môi nói:

- Mẹ không chịu nhìn thẳng vào con, hơn nữa, nếu như là chuyện khác thì mẹ đã mắng con từ lâu rồi! Nhưng nãy giờ mẹ chưa nói câu nào.

- ... cái con nhóc này, thích bị mắng lắm hả?!

Hà Nhu dở khóc dở cười.

Đúng vậy, nếu như là chuyện khác thì bà đã quở trách Diệp Tiểu Tịch từ lâu rồi. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện Diệp Tiểu Tịch biết rõ mình không phải con cái nhà họ Diệp thì bà không dám mở miệng nặng nhẹ câu nào nữa.

- Đấy là vì con biết mẹ quan tâm nên mới mắng con mà.

Diệp Tiểu Tịch cười khẽ, nép vào lòng bà rồi nói:

- Mẹ, dù thân thế con có ra sao đi nữa thì ba mẹ mãi mãi là ba mẹ của con, tình cảm giữa chúng ta sẽ không vì chuyện này mà thay đổi đâu.

Hà Nhu nhìn về phía Long Mộ Thần.

- Bác gái, thật sự con rất muốn Tiểu Tịch được nhà họ Long nhìn nhận.

Long Mộ Thần thản nhiên nói:

- Con cũng chỉ muốn cô ấy biết rõ thân thế của mình, lấy được những thứ thuộc về mình, cũng không muốn cô ấy vứt bỏ những người thân quan trọng nhất của mình.

Hà Nhu thở phào một hơi:

- Chuyện này bất ngờ quá, tôi phải nghĩ kỹ lại...

Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần gật đầu tỏ vẻ mình hiểu.

Hà Nhu đột nhiên nhìn về phía Long Mộ Thần: - Nếu Tiểu Tịch quay về nhà họ Long thì có nguy hiểm gì không?

Long Mộ Thần thầm cảm khái người nhà họ Diệp đúng là cực kỳ tốt với Diệp Tiểu Tịch, lúc nào cũng quan tâm đến sự an toàn của cô ấy. Hà Nhu thật sự rất nhạy cảm, đã nhận ra một trong những nguyên nhân thật sự khiến anh không chịu công khai thân phận thật sự của Diệp Tiểu Tịch.

- Con sẽ bảo vệ Tiểu Tịch.

Long Mộ Thần hứa.

- Nói vậy là sẽ có nguy hiểm thật ư?

Hai mắt Hà Nhu lóe lên.

- Mẹ, dù có nguy hiểm hay không thì đây đều là chuyện mà con phải đối mặt.

Diệp Tiểu Tịch thấp giọng nói.

- Con biết rõ ba mẹ vẫn luôn tìm kiếm cha mẹ ruột của con, nhưng bọn họ bị người ta hãm hại thê thảm như thế, con là con gái của họ, chẳng lẽ chỉ vì an nguy của mình mà không chịu nhìn nhận họ ư?

- Con cho rằng đây là chuyện chơi ư?

Hà Nhu tức giận:

- Diệp Tiểu Tịch, con thật sự không màng an nguy của bản thân như thế ư?

- Mẹ cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ chú ý an toàn của bản thân mình! Dù gì cũng có Long Mộ Thần mà, con tin tưởng anh ấy.

Diệp Tiểu Tịch trịnh trọng đáp lại.

- Tùy hai đứa vậy.

Hà Nhu tức giận phẩy tay, chuyện này mang đến kích thích quá lớn cho bà, nhất thời bà cũng không biết phải làm gì.

- Đúng rồi, khi nãy cậu có nói là sẽ đưa chồng tôi và Nhược Cẩn qua mà? Bọn họ đã tới chưa?

Hà Nhu hỏi.

- Vừa nhận được tin là năm phút sau họ sẽ đến đây.

Long Mộ Thần đáp lại.

Vẻ mặt của Diệp Tiểu Tịch có phần ủ rũ.

- Tiểu Tịch!

Long Mộ Thần vỗ vai cô, kéo cô về phía mình:

- Em đừng nghĩ nhiều quá, bọn họ cũng cần chút thời gian để chấp nhận việc này.

- Em biết chứ...

Diệp Tiểu Tịch thở dài một tiếng, nhưng xích mích với họ như thế vẫn khiến cô đau lòng.

- Anh đón ba và anh của em đến là vì muốn nói thân thế của em cho họ biết ư?

Diệp Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn anh.

- Ừ.

Long Mộ Thần khẽ gật đầu:

- Nhưng em không định sẽ nói nhanh như thế...

- Thôi bỏ đi, sớm muộn gì họ cũng sẽ biết mà.

Diệp Tiểu Tịch nhún vai:

- Hơn nữa đây là do em làm ra, em sẽ nghĩ cách giải thích.

- Anh đi với em.

Long Mộ Thần nói.

- Thôi đừng.

Diệp Tiểu Tịch thè lưỡi:

- Ba mẹ của em không thích anh, anh mà đi cùng thì họ nhất định sẽ cho là anh có âm mưu. Đợi em thuyết phục được họ cái đã!

Long Mộ Thần nhíu mày, anh còn muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt của Diệp Tiểu Tịch kiên địnhnhư thế, cuối cùng anh chỉ có thể gật đầu.

Diệp Tiểu Tịch đi xuống lầu tìm Hà Nhu, nhưng vừa xuống lầu thì đã thấy Triệu Đệ đứng đó.

Cô thấy lúng túng, người nhà họ Triệu đều bị Long Mộ Thần đuổi về, bây giờ Triệu Đệ ở lại trong nhà họ Long lại thành ra khó xử.

Nếu bảo cô ấy đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Triệu thì có vẻ tuyệt tình quá, Triệu Đệ sống trong hoàn cảnh như nhà họ Triệu mà không trở nên xấu xa thì đúng là hiếm có. Nhưng nếu bảo cô ấy đi cùng nhà họ Triệu thì tương lai của cô xem như bị hủy.

- Chị Tiểu Tịch!

Triệu Đệ nhìn về phía cô, vội nói:

- Không phải em đến năn nỉ giúp ba mẹ đâu, bọn họ thật sự rất quá đáng. Nhưng ba mẹ em nói là mong em có thể ở lại, nhưng lại muốn gặp em một lần để tạm biệt trước khi đi.

Diệp Tiểu Tịch nghi hoặc nhíu mày. Nhà họ Triệu vốn không quan tâm cô con gái như Triệu Đệ, theo như tác phong của họ từ trước đến nay thì sao có thể chịu nhìn cảnh Triệu Đệ tiếp tục sống sung sướng chứ?

Lẽ nào bây giờ bọn họ đã trở nên thông tinh đạt lý ư? Cô cảm thấy chuyện này rất lạ.

- Đây thật sự là do chính bọn họ nói ư?

Diệp Tiểu Tịch hỏi lại.

- Dạ.

Triệu Đệ thở dài một tiếng, nơm nớp hỏi lại:

- Bây giờ họ rất hối hận, ba mẹ em nói không muốn vì chuyện của họ mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ của em. Chị Tiểu Tịch, chị có thể nói với Long tiên sinh, cho em xin chút thời gian tạm biệt không ạ?

Yêu cầu thế này thật sự rất khó mà từ chối.

- Thôi được rồi...

Diệp Tiểu Tịch lại dặn dò.

- Em đi đi, chị sẽ nói với Long Mộ Thần, nhưng đến lúc đó em nhớ chú ý an toàn vào nhé, có chuyện thì nhớ gọi điện cho chị.

- Ơ?

Triệu Đệ kinh ngạc nhìn cô, dường như không rõ vì sao cô lại dặn dò như thế.

- ... Thôi đi đi, nhớ phải cẩn thận đấy.

Diệp Tiểu Tịch nói.

Triệu Đệ vội vàng rời khỏi nhà họ Long, sau khi Diệp Tiểu Tịch nói chuyện này với Long Mộ Thần xong thì Diệp Hải Phong và Diệp Nhược Cẩn đã đến.

Diệp Tiểu Tịch đương nhiên lại phải giải thích thêm lần nữa, người nhà họ Diệp không ngờ lại có chuyện này, nhất thời cũng không biết phải làm sao.

Diệp Hải Phong im lặng một hồi, cuối cùng mới hỏi:

- Tiểu Tịch, con có biết cha mẹ mình là người thế nào không?

- Con nghĩ...

Diệp Tiểu Tịch thấp giọng nói, trên mặt có thêm phần dịu dàng và tiếc nuối:

- Chắc họ là người tốt ạ.

- Nếu đã là người tốt thì đương nhiên phải nhận tổ quy tông rồi.

Diệp Hải Phong nói chắc nịch, nhưng ánh mắt của ông vẫn lóe lên, nói với vẻ không vui:

- Nhưng thằng nhóc Long Mộ Thần kia có ý gì hả? Không phải vì tài sản của nhà họ Long nên mới tiếp cận con đấy chứ?

- ...

Diệp Tiểu Tịch hết nói nổi, cha mẹ của cô đúng là nghĩ chu toàn mọi mặt giúp cô, khiến cô không biết nói gì:

- Ba, tài sản của nhà họ Long vốn đã đưa cho anh ấy rồi, nhưng nếu anh ấy thật sự muốn chúng thì cần gì phải tìm con về chứ? dù sao thì tất cả mọi người đều cho là con đã chết rồi mà, anh ấy cần gì phải làm chuyện thừa chứ? hơn nữa, dù có tìm được con, dựa vào quyền thế của mình, anh ấy vẫn có thể khiến con biến mất khỏi cõi đời này. Nhưng tại sao anh ấy lại phải nói cho con biết thân phận của mình, còn nghĩ cách giúp con quay về nhà họ Long, trả lại tất cả cho con chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.