Lâm Hân sợ ngay, thế nhưng cứ thế mà tránh thì mất mặt quá. Cô bèn nháy mắt với Từ Văn Văn.
- Tiểu Tịch, cậu giúp tụi mình thỏa mãn lòng hiếu kì đi mà.
Từ Văn Văn quăng ngay mặt mũi, ôm chặt lấy eo cô.
- Cậu… buông ra ngay!
Diệp Tiểu Tịch bị cô nàng chọc cho tức đến bật cười.
Cô chỉ dọa họ thôi chứ đâu muốn đánh họ thật.
Từ Văn Văn chơi xấu không chịu buông ra, chỉ lắc đầu quầy quậy:
- Cậu mà không nói là mình ứ buông!
- Được rồi.
Diệp Tiểu Tịch dở khóc dở cười:
- Mình với anh ấy chẳng có gì hết.
- Không có gì á?!
Từ Văn Văn giật mình buông ra.
Sau đó cả hai nhìn Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt không thể nào tin được. Cô nàng suy đoán:
- Chẳng lẽ nam thần bị yếu?
Diệp Tiểu Tịch cạn lời:
- Hai người nghĩ vớ vẩn gì thế hả?
- Nếu không thì tại sao cậu dâng đến miệng rồi mà anh ấy lại tha?
Hai người chẳng hiểu gì.
Diệp Tiểu Tịch đỡ trán:
- Chắc tại anh ấy quân tử.
- Tiểu Tịch, cậu chưa nhìn thì làm sao biết anh ấy không yếu?
Hai cô bạn nhìn cô chằm chằm.
Diệp Tiểu Tịch ngượng đỏ mặt.
Tuy rằng… cô với Long Mộ Thần không làm gì cả, nhưng cô có thấy rồi.
Cô không chỉ thấy mà còn vô tình chạm vào nữa kia kìa… Bây giờ nghĩ lại mới thấy cái của kia đúng là dễ sợ quá mà. Tuyệt đối không có yếu!
Nghĩ tới đây, Diệp Tiểu Tịch lại càng ngượng hơn.
- Mình lên lớp đây.
Diệp Tiểu Tịch lại đánh lái chủ đề.
- Cậu đi thật à?
Lâm Hân gọi cô lại:
- Không sợ bị bao vây dòm ngó hả?
- Vây gì? Dòm gì á?
Diệp Tiểu Tịch kinh ngạc.
- Cậu lên web trường mà xem.
Lâm Hân kéo cô đến bên máy tính:
- Đêm qua Long Mộ Thần đến cứu bồ cho cậu, web trường nổ tung từ lâu rồi, ai cũng bảo anh ấy nhung nhớ cậu không quên được kia kìa.
Diệp Tiểu Tịch 囧 luôn. Hôm qua Long Mộ Thần đã kéo hiệu trưởng vào làm bình phong rồi, sao đám người kia vẫn còn ụp mũ lên cô được hay vậy?
Nhưng thực ra thì họ nói không sai, với lại dù sao cô cũng là đối tượng scandal duy nhất của Long Mộ Thần, họ nghĩ tới cô cũng không có gì vô lý.
- Cả trường biết vụ này rồi, mình thấy cậu đừng đi thì hơn, không là bị người ta vây xem như gấu trúc quốc bảo luôn đó.
Từ Văn Văn cười hì hì:
- Cậu ở lại kí túc xá rồi kể cho bọn mình nghe chuyện của cậu với nam thần đi.
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ, hai đứa bạn trời đánh này khó chơi quá đi mất!
Bỗng nhiên, cô nhướn mày rồi đoạt con chuột từ tay Lâm Hân.
Trên web trường có một topic xin lỗi đang rất hot.
Diệp Tiểu Tịch bấm vào mới thấy đó là bài xin lỗi mà hội trưởng hội sinh viên gửi cho mình.
Bài viết có vẻ rất thành khẩn. Hội trưởng hội sinh viên thừa nhận sai lầm không chút né tránh, bình tĩnh thừa nhận việc muốn tìm người mang tiếng thay. Thế nhưng anh ta cũng khai cả Lý Thu Linh ra luôn, còn nói đây hoàn toàn là ý của Lý Thu Linh, anh ta chỉ là đồng lõa.
- Cậu đọc cái bài xin lỗi thiếu thành ý này làm cái gì.
Từ Văn Văn nói với vẻ khinh bỉ.
Những comment bên dưới cũng nói giống như Từ Văn Văn, tất cả đều ném đá hội trưởng hội sinh viên xin lỗi không đủ chân thành, xin lỗi chỉ để giữ sĩ diện và ôm cái ghế hội trưởng của mình thôi.
Diệp Tiểu Tịch lật xem vài trang bình luận thì không nhịn được phải cau mày.
Những comment trước thì không sao, cơ bản đều là ném đá hội đồng cả hội trưởng hội sinh viên và Lý Thu Linh. Thế nhưng chỉ mấy cái sau thì dư luận đã bị kẻ nào đó dẫn đường lệch hướng, ai nấy đều chửi hội trưởng hội sinh viên, bảo rằng không phải anh ta đang xin lỗi mà chỉ đang ụp mũ một người khác thôi, Lý Thu Linh vô tội bị anh ta đổ trách nhiệm lên đầu thật đáng thương biết mấy.
Mọi người ở dưới nhất tề phụ họa, tất cả có cùng một luận điệu như nhau.
Hội trưởng hội sinh viên cuống quýt giải thích được mấy câu thì bị họ chửi như hắt nước, chửi như phun mưa, chửi rát mặt mũi, không còn dám thở ra một chữ nào nữa.
Chủ đề bị đám người kia dắt đi tít tận đằng nào, Lý Thu Linh sắp sửa trở thành người bị hại thứ hai sau Diệp Tiểu Tịch đến nơi.
Diệp Tiểu Tịch cau mày càng sâu. Rõ ràng Lý Thu Linh đang phản công để rửa sạch trách nhiệm của mình đây mà.
Lâm Hân cũng nhìn ra điều gì. Cô nàng suy nghĩ rồi nói:
- Tiểu Tịch, chẳng lẽ chuyện này là do Lý Thu Linh làm thật à?
- Mình không biết có phải cô ta làm hay không, thế nhưng lần đó đúng là cô ta cố ý làm khó mình, với lại xưa nay cô ta vẫn ghét mình mà.
- Thế thì đúng là nó rồi chứ còn ai trồng khoai đất này nữa.
Từ Văn Văn nổi giận:
- Hôm qua lúc mình đọc bài này thì đã thấy có gì đấy sai sai rồi. Con ả này làm bao nhiêu việc xấu, thế mà vẫn còn dám giả vờ yếu đuối đáng thương!
- Thôi bỏ qua đi.
Diệp Tiểu Tịch buông chuột xuống:
- Dù sao chuyện cũng qua rồi, mình cũng chẳng muốn trở thành hotgirl trên web trường nữa đâu. Cho nó qua càng nhanh càng tốt.
- Khó lắm nàng ơi!
Từ Văn Văn cả giận nói:
- Yên tâm, cứ giao vụ này cho mình với Lâm Hân. Dẫn đường dư luận thôi mà, mình nó biết đấy chắc.
- Văn Văn nói đúng lắm.
Lâm Hân gật đầu:
- Thứ nhất là chúng ta không thể im lặng chịu trận được, thứ hai là phải dẫn mọi người dồn sự chú ý lên Lý Thu Linh, thế thì sẽ không còn ai để ý đến cậu nữa rồi.
Diệp Tiểu Tịch nghĩ ngợi, thấy các cô nói cũng đúng. Cô gật đầu bảo:
- Thế thì các cậu chơi đi, nhưng đừng có làm lớn quá đó.
- Yên tâm đi! Nhưng mà bọn mình giúp vụ này có lấy công đấy nhé!
- Ừ, bao giờ êm chuyện mình mời các cậu ăn cơm.
Diệp Tiểu Tịch nói rất thoải mái.
- Ai cần cậu mời?
Hai người liếc cô rách mắt:
- Tụi này muốn nam thần mời kia!
- Ừ ừ ừ.
Diệp Tiểu Tịch không để ý, chỉ thuận miệng đáp:
- Rồi mình bảo anh ấy.
- Hở?
Hai người quay lại nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ kinh ngạc.
- Ủa, nhìn mình làm gì?
Diệp Tiểu Tịch cũng ngạc nhiên.
- Cậu vừa mới đồng ý thay nam thần luôn đó!
Hai cô bạn vui sướng nói:
- Có gian tình! Còn không mau khai ra! Rốt cuộc hai người tiến triển tới đâu rồi? Khai mau!
Diệp Tiểu Tịch nhức hết cả đầu. Thực ra cô cũng không định giấu diếm gì bạn mình đâu, bởi vì họ ở cùng với nhau, kiểu gì chẳng có lúc lỡ miệng như ban nãy.