- Nam thần của mình nghĩ ra cách dùng trang phục cùng kiểu dáng để kiểm tra xem ai mới là người đẹp thật sự, đụng là quá tuyệt, quá thông minh!
- Sau này bớt khẩu nghiệp lại nhá
Diệp Tiểu Tịch cười mắng:
- Vừa chửi người ta là con giáp thứ mười ba xong, bây giờ lại phải mặc cùng một kiểu trang phục với con giáp thứ mười ba ấy, sướng chưa?
- Nó mặc cái gì cũng là con giáp thứ mười ba, Tiểu Tịch nhà mình mặc gì cũng là tiên nữ.
Từ Văn Văn cười hì hì nịnh nọt.
Hai người vừa đùa giỡn vừa thay đồ, lễ phục chỉ có một cỡ, Diệp Tiểu Tịch thay xong thì thấy cả người đều thiếu tự nhiên.
- Tiểu Tịch, ngực cậu có cái mụn to quá!
Từ Văn Văn nhìn chằm chằm vào bộ ngực hơi lộ của Diệp Tiểu Tịch.
- Ủa là hình hoa mai năm cánh đỏ hồng xinh ơi là xinh, xăm à?
- Trời sinh đấy!
Diệp Tiểu Tịch vội vàng che ngực:
- Hơn nữa đây là bớt chứ không phải là mụn!
- Thế à? Hiếm thấy lắm đó nha. Cậu che gì mà che?
Từ Văn Văn cười nói:
- Cậu bảo không muốn được chọn còn gì? Biết đâu vì cái bớt này mà cậu Long hoàn hảo nhà mình không chọn cậu thì sao?
Diệp Tiểu Tịch thấy cô nàng nói có lý nên đành buông tay ra.
Từ Văn Văn tò mò sáp lại rồi nói với vẻ kinh ngạc:
- Cái bớt của cậu đặc biệt quá, không biết có phải là độc nhất vô nhị không nhi?
Cái bớt trên ngực cô mang hình hoa mai năm cánh xinh xắn, bốn cánh ở trên, một cánh ở dưới, độc đáo cực kì.
- Mình cũng không biết có phải là độc nhất vô nhị hay không nữa. Chắc là không trùng hợp đến mức có người khác có cái bớt giống mình đâu ha?
Diệp Tiểu Tịch cười nhẹ rồi nói.
Từ Văn Văn gật đầu đồng ý:
- Có cái bớt thế này cũng tiện thật, giả sử mà bị bán thì bố mẹ tìm cũng dễ.
- Có mà cậu bị lừa bán ấy!
Diệp Tiểu Tịch bực mình lườm Từ Văn Văn:
- Mình là con ruột của bố mẹ được chưa, đến lạy cậu mất thôi!
- Ha ha, đùa tí thôi mà!
Từ Văn Văn làm mặt xấu với cô bạn thân.
Diệp Tiểu Tịch cũng không để bụng. Hai người thay quần áo xong thì cùng chờ bên ngoài studio.
Chỉ một lát sau đã tới lượt Từ Văn Văn. Cô đi vào một chốc rồi ra ngay, vừa ra đã thấy Diệp Tiểu Tịch đang kéo bộ váy trên người. Không hiểu sao Diệp Tiểu Tịch cứ thấy bộ váy này không vừa cho lắm.
- Đừng có kéo nữa, rách bây giờ.
Từ Văn Văn nói đùa.
Thấy Diệp Tiểu Tịch lại định chạy, Từ Văn Văn vội nói:
- Cậu đừng có lo, vào đó thợ ảnh sẽ chỉ cho caauj làm mấy động tác đơn giản thôi, nhanh lắm, cậu thấy mình vào chưa đến ba phút đã ra rồi không? Hay là mình vào cùng cậu nhé?
- Thôi… cậu đi thay đồ ra trước đi, mình chụp xong sẽ ra tìm cậu.
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu rồi đưa túi của hai người cho Từ Văn Văn. Cô đâu phải là người nhát gan mà đi chụp mấy cái ảnh cũng phải có người đi cùng?
- Thế được rồi.
Từ Văn Văn gật đầu.
Sau Từ Văn Văn là đến lượt Diệp Tiểu Tịch, cô hít sâu một hơi rồi bước vào studio.
Cô không hề để ý thấy một bóng người cao lớn cũng vào trong theo lối cửa hông.
Thế nhưng người phụ trách lại nhìn thấy. Anh ta định cản lại, đến khi thấy rõ người vừa tới là ai thì giật nảy cả mình.
- Chủ tịch…
Người phụ trách hô lên kinh ngạc. Nhưng anh ta vừa định nói tiếp thì Long Mộ Thần đã ra dấu im lặng.
Long Mộ Thần khá kín tiếng, có điều không kín tiếng đến mức người phụ trách ở hiện trường cũng không biết anh là ai.
Người phụ trách vội vàng im lặng. Long Mộ Thần ngồi tránh trong góc khuất, nhìn lên đài, trên môi mang nụ cười như có như không.
Diệp Tiểu Tịch hơi ngại ngùng. Cô cứ kéo lễ phục trên người rồi đưa tay lên che ngực.
- Số 68, đừng căng thẳng quá.
Thợ chụp ảnh nói với giọng hòa nhã:
- Yên tâm, chúng tôi chỉ chụp mấy tấm ảnh của cô thôi, không cần làm động tác gì quá khó đâu. Cô bỏ tay xuống, okay?
Diệp Tiểu Tịch siết chặt tay. Tuy cô bị Từ Văn Văn lôi đến, nhưng đến lúc này còn đổi ý thì có vẻ tự kiêu quá.
Cô đành hít sâu một hơi rồi từ từ buông tay ra. Cái bớt hoa mai xinh đẹp cứ thế hiển hiện trước mắt mọi người.
Đồng tử của Long Mộ Thần co lại!
Ngay sau đó, anh đi qua đám người, hướng thẳng về phía cô.
- Tự nhiên một chút nhé, cười lên nào…
Thợ chụp ảnh nói.
Mặc bộ lễ phục hở ngực như thế này, Diệp Tiểu Tịch không tài nào mà tự nhiên trước đông người cho được. Hơn nữa cô cảm thấy động tác mà thợ ảnh chỉ đạo cứ như để chụp ngực cô cho rõ hơn ấy.
Cô lắc lắc cánh tay, vừa định hoạt động một chút cho đỡ tê thì nghe thấy một tiếng “tách” khe khẽ.
Diệp Tiểu Tịch bỗng thấy ngực mình nới ra, sau đó cả bộ váy tuột xuống khỏi người cô!
Váy…tuột xuống rồi?
Lồng ngực lạnh ngắt, Diệp Tiểu Tịch hô lên một tiếng rồi vội che những chỗ quan trọng và ngồi thụp xuống.
Cả studio lặng ngắt như tờ. Đây cũng là lần đầu họ gặp phải tình huống như thế.
Dù Diệp Tiểu Tịch có phóng khoáng thế nào thì đầu óc cũng trở nên trống rỗng vì sự cố xấu mặt đến quá bất ngờ.
Nhìn ánh mắt vừa kinh ngạc vừa buồn cười của mọi người, cô xấu hổ muốn chui xuống đất.
Sao có thể như vậy được chứ?
Bỗng nhiên, có một người mau chóng bước đến rồi cởi áo khoác của mình choàng lên vai cô.
Diệp Tiểu Tịch cảm kích ngẩng lên, thì thấy tên đàn ông kia đang nhìn chằm chằm vào ngực của mình.
Sao trông tên này quen thế nhỉ?
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch sa sầm xuống. Cô cứ nghĩ người cứu mình là quân tử, ai ngờ lại là đồ dê cụ thừa cơ sàm sỡ người ta!
Cô vội vàng kéo chiếc áo vest che kín ngực mình.
Long Mộ Thần hơi không vừa ý, anh vươn tay về phía ngực của cô:
- Bỏ tay ra, tôi chưa nhìn kĩ….
- Đồ dê cụ!
Diệp Tiểu Tịch thẹn quá hóa giận, bèn giơ tay tát một cú trời giáng lên mặt Long Mộ Thần.
Dù anh cứu tôi thật đó, nhưng anh cũng không thể yêu cầu tôi cho anh nhìn ngực kiểu dê xồm thế được!
Long Mộ Thần đưa tay lên ôm mặt, trong lòng lại hơi giật mình. Anh chỉ muốn nhìn cho kĩ cái bớt trên ngực cô thôi mà, có phải cô hiểu lầm gì rồi không?
Thế nhưng bây giờ xung quanh có quá nhiều người, anh không rảnh để giải thích với cô. Ánh mắt hơi sầm xuống, anh nắm tay cô kéo đi:
- Đi theo tôi, tôi đưa cô đi thay đồ.
Diệp Tiểu Tịch vốn định giãy dụa, thế nhưng nghe anh nói thế thì kéo áo trên người rồi đi theo ngay.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, cả đám người ngây ra nhìn nhau.
Người phụ trách nhận ra Long Mộ Thần ban nãy thì sợ vỡ mật.
Chủ tịch nhà họ… ăn tát? Ngài ấy sàm sỡ con gái nhà người ta, xong ăn tát? Ăn tát rồi còn lừa được cô ấy đi luôn?!
- Khụ khụ, người đó là nhân viên xử lý sự cố của chúng tôi.
Người phụ trách nói ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng:
- Tiếp tục nào, vị tiếp theo!
Mọi người bàn tán xôn xao một lúc rồi cũng không để chuyện này ở trong lòng nữa.