Cho dù đã nói rõ mọi chuyện rồi, nhưng về chuyện này thì bất kể Long Mộ Thần có hàng triệu lý do đi nữa, Diệp Tiểu Tịch đều không thể chấp nhận được.
Long Mộ Thần bỗng mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.
- Anh cảm thấy thật may mắn, bởi vì hôm đó đã đưa cô ta về nhà cùng với tài xế.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh ngơ ngác.
- Ý… Ý anh là…
Nếu người đưa Dương Uyển Dung về là Long Mộ Thần và tài xế thì chẳng lẽ anh có thể làm gì Dương Uyển Dung trước mặt tài xế hay sao?
- Diệp Tiểu Tịch, anh không có đụng vào cô ta.
Long Mộ Thần nói khẽ.
- Hôm đó anh đưa cô ta về nhà cùng với tài xế, sau đó cũng rời đi cùng nhau luôn. Rồi anh đi thẳng tới sân bay. Cho nên hoàn toàn không thể làm gì cô ta được cả.
- Nhưng… tôi nhìn thấy…
Diệp Tiểu Tịch nhìn chiếc áo sơ mi trắng trên người anh, vẻ mặt lại trở nên buồn bã.
Long Mộ Thần còn chưa thay quần áo. Anh vẫn mặc bồ đồ lúc vừa xuống máy bay. Trên sơ mi của anh vẫn còn dính nước mắt của Dương Uyển Dung.
- Em thấy gì cơ?
Long Mộ Thần khẽ nhướn mày.
- Tôi đến sân bay, thấy anh đang ôm cô ta.
Diệp Tiểu Tịch nói bằng giọng đầy ghen tuông.
Nếu một người đàn chịu cho một người phụ nữ khóc trong lòng anh ta thì quan hệ giữa họ không thể nói là bình thường được nữa.
Long Mộ Thần ngây ngẩn cả người.
Cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao Diệp Tiểu Tịch lại hiểu lầm anh tới mức này, thậm chí không hỏi một lời đã muốn chia tay với anh rồi.
Thật sự là có quá nhiều điều trùng hợp và hiểu lầm. Hoặc là nói, có ai đó đã cố tình chế tạo rồi dẫn đường mọi chuyện.
Anh duỗi tay ra ôm lấy cô, vẻ mặt đau lòng khôn tả.
Chắc hẳn lúc hiểu lầm anh, Diệp Tiểu Tịch cũng rất đau lòng và khổ sở. Anh kết giao với cô không phải là vì để cô phải nếm trải những điều này.
- Anh đã từng ôm người phụ nữ khác rồi. Đừng ôm tôi nữa!
Diệp Tiểu Tịch bực bội đẩy anh ra.
- Tiểu Tịch, em nghe anh nói đã.
Anh thấp giọng giải thích.
- Dương Uyển Dung đến sân bay tìm anh, nói tối hôm đó anh đã đụng vào cô ta nên yêu cầu anh phải chịu trách nhiệm với cô ta. Anh không làm chuyện đó, đương nhiên là không thể đồng ý được. Nhưng hôm đó sau khi anh và tài xế rời đi thì Dương Uyển Dung lại bị người khác… Cô ta nhất thời không chấp nhận được sự thật này nên mới khóc. Nếu cô ta đã gặp phải chuyện như vậy thì anh cũng không thể lạnh lùng mà đẩy cô ta ra được.
- Ý anh là, Dương Uyển Dung ngủ với người khác, nhưng cô ta cho rằng người đó là anh sao?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh ngạc nhiên.
Chẳng trách lúc Dương Uyển Dung nói với cô chuyện này thì cô ta lại đắc ý và tự tin tới mức đó. Nhưng sao mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy chứ…
- Hẳn là thế.
Long Mộ Thần gật đầu, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Anh hỏi cô dịu dàng:
- Diệp Tiểu Tịch, bây giờ em đã chịu tin anh chưa?
- Long Mộ Thần, lúc này đầu óc tôi rất rối, không biết có nên tin anh hay không nữa…
Diệp Tiểu Tịch khẽ cắn môi, nhìn anh mờ mịt.
- Anh buông tôi ra trước đã. Không phải đã nói là giải quyết hiểu lầm rồi thì anh sẽ buông tôi ra hay sao?
- Em không tin anh, cũng coi như đã giải quyết hiểu lầm rồi à?
Long Mộ Thần nhíu mày.
- Hay là để anh gọi tài xế tới đây giải thích cho em nghe?
- … Không cần.
Cô nói nhỏ.
- Coi như là tôi tin anh vậy.
- Coi như?
Long Mộ Thần khẽ nhướn chân mày, ngón tay nâng cằm cô lên nhẹ nhàng.
- Tin là tin, không tin là không tin, sao lại có “coi như” ở đây?
Giây tiếp theo, đôi môi mỏng của anh đã hôn lên môi cô.
Diệp Tiểu Tịch bỗng mở to mắt, muốn đẩy anh ra theo phản xạ, nhưng lại bị anh nắm chặt cổ tay.
Long Mộ Thần hôn cô nhiệt liệt, như thể muốn trút hết nhớ nhung mấy ngày qua vào nụ hôn này vậy.
- Anh…
Một nụ hôn triền miên kết thúc, Diệp Tiểu Tịch u oán tựa vào ngực anh thở dốc.
- Diệp Tiểu Tịch, em có cảm nhận được không?
- Cảm nhận gì cơ?
- Trái tim anh.
Diệp Tiểu Tịch tựa vào ngực anh, bên tai là tiếng tim đập vững vàng của anh.
Diệp Tiểu Tịch bỗng dùng sức níu chặt áo sơ mi anh, cuối cùng hạ quyết tâm.
- Long Mộ Thần, em tin anh.
Long Mộ Thần thở phào một hơi, cười khẽ.
- Thế quà của anh đâu rồi?
- Quà gì cơ?
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngác.
- Quà Giáng Sinh.
Anh thấp giọng nói.
- Em có chuẩn bị quà Giáng Sinh cho anh mà, đúng không?
Nếu không phải thế thì sao Diệp Tiểu Tịch còn chuyên đến sân bay đón anh làm gì?
- Không có quà cáp gì đâu nhé!
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ xấu hổ.
Hộp chocolate vốn định tặng cho Long Mộ Thần đã bị cô bóp đến mức biến hình rồi, còn ném vào thùng rác. Cô còn tặng anh thế nào được nữa?
Nhưng không ngờ Long Mộ Thần lại đoán được chuyện này, cô đành phải giả nai vậy.
- Thật không?
Long Mộ Thần buông cô ra, xoay người đi đến trước thùng rác.
Anh lấy một chiếc hộp từ trong thùng rác ra, cười khẽ.
- Là cái này đúng không?
- Sao anh biết?
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt há mồm.
Sao Long Mộ Thần lại thông minh quá vậy? Rõ ràng cô chưa từng nói gì cả!
- Lúc nãy anh hỏi em, em vẫn nhìn chằm chằm chỗ này. Nên anh đoán có lẽ em đã ném món quà vào vào đó.
Anh cười khẽ giải thích.
Diệp Tiểu Tịch phục sát đất.
- Trong này là gì vậy?
Long Mộ Thần ngồi lên ghế, cúi đầu nhìn chiếc hộp nhăn nheo.
Hộp đựng đã bị Diệp Tiểu Tịch bóp đến mức vặn vẹo. Anh thở dài khe khẽ, mở nó ra nhẹ nhàng.
- Hay là thôi đi.
Diệp Tiểu Tịch hơi xấu hổ giật chiếc hộp lại.
- Đã ném rồi thì khỏi cần vậy. Sau này em tặng anh cái khác.
- Sau này là sau này, bây giờ là bây giờ.
Long Mộ Thần nắm cổ tay cô, kéo cô vào lòng.
Chiếc hộp trong tay lại bị anh lấy mất, mở nó ra.
Ánh mắt Long Mộ Thần sáng ngời. Không ngờ Diệp Tiểu Tịch lại tặng chocolate cho anh.
Chocolate trong hộp đã bị bóp nát không ít, hoàn toàn không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu của nó. Nhìn những miếng chocolate bị vỡ vụn, Diệp Tiểu Tịch bỗng cảm thấy đau lòng.
Cô chuẩn bị mấy ngày mới làm ra một tác phẩm coi như hài lòng này.
Nhưng còn chưa tặng cho Long Mộ Thần thì đã bị chính cô bóp vỡ mất rồi.
Diệp Tiểu Tịch nói bằng giọng hơi mất mát.
- Ném đi. Đã hư hết rồi…
Ngay sau đó, cô không nhịn được mở to hai mắt.
Long Mộ Thần cầm lấy một miếng chocolate, vẻ mặt bình tĩnh bỏ nó vào miệng.
- Ngon lắm.
Anh cười khẽ.
Không hiểu sao, Diệp Tiểu Tịch lại muốn khóc, giọng nói run rẩy:
- Nó xấu thế mà anh không thấy ngán à…
- Xấu chỗ nào?
Anh thì thầm.
- Đây là tấm lòng của em, anh thích lắm. Diệp Tiểu Tịch, đây là món quà Giáng Sinh tuyệt vời nhất mà anh từng được nhận.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy ấm lòng, tựa vào ngực anh.
- Long Mộ Thần, xin lỗi, lúc trước em không nên nghi ngờ anh.
- Tiểu Tịch, đó không phải là lỗi của em. Có lẽ, chúng ta nên tăng tiến cảm tình mới được.
Anh nhìn cô dịu dàng, lại hôn cô lần nữa.
Nụ hôn này mang theo hương vị của chocolate. Diệp Tiểu Tịch ôm cổ anh say đắm, đáp lại anh một cách nhiệt liệt.
Kết thúc nụ hôn, trán anh tựa nhẹ vào trán cô, hai người nhìn nhau cười.
Bỗng nhiên, tiếng chuông di động vang lên chói tai. Long Mộ Thần không nhịn được nhíu mày.
- Anh nhận điện thoại nhanh đi.
Diệp Tiểu Tịch nhắc nhở anh.
Anh ấn nút nghe máy, giọng nói bối rối của Chu Khải Nam truyền ra từ ống nghe:
- Mộ Thần, cậu tới ngay đi! Uyển Dung muốn tự sát kìa!