365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 87: Nên tìm bạn trai đi



- Dạ, em nhất định sẽ tới.

Diệp Tiểu Tịch mỉm cười đồng ý.

Giáo sư Vương vui vẻ rời đi. Tuy Dương Uyển Dung không cam lòng nhưng cũng hết cách, cô ta đành phải bỏ đi trong tức giận.

Diệp Tiểu Tịch cũng muốn đi thì bị Long Mộ Thần gọi lại.

- Vui lắm à?

Anh hỏi.

- Ừm.

Diệp Tiểu Tịch vui vẻ gật đầu, trong mắt tràn đầy đắc ý.

- Bởi vì hiện tại mới xem như giáo sư Vương quen biết em. Ông ấy biết em là Diệp Tiểu Tịch, chứ không chỉ là bạn gái của Long Mộ Thần.

Long Mộ Thần nhếch môi.

Anh thích dáng vẻ này của Diệp Tiểu Tịch. Cô không muốn được biết đến là bạn gái của ai, vợ của ai. Cô chỉ muốn là chính mình, không phụ thuộc vào bất kỳ ai hết.

- Sao anh lại nhìn em như thế?

Diệp Tiểu Tịch nhìn Long Mộ Thần với vẻ kinh ngạc. Ánh mắt của anh làm cô thấy hơi rờn rợn, cứ như sói xám nhìn thỏ trắng vậy.

- Không có gì, anh đang nghĩ rốt cuộc em còn muốn tặng bao nhiêu bất ngờ cho anh nữa thôi.

Đôi mắt Long Mộ Thần càng sâu thẳm hơn, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn.

Lời của Long Mộ Thần khiến cô có phần ngại ngùng.

- Nếu xong chuyện rồi thì em đi đây.

Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ ngượng ngùng.

- Đừng vội.

Long Mộ Thần hỏi:

- Cuối tuần này em rảnh không?

- Hở?

Diệp Tiểu Tịch nhìn anh đầy ngỡ ngàng.

- Anh tính hẹn hò với em à?

- Tiểu Tịch ngày càng thông minh đấy.

Long Mộ Thần mỉm cười.

- Không đi, em bận rồi.

Diệp Tiểu Tịch thè lưỡi nói.

- Vậy cuồi tuần sau em tính mặc gì tới dự tiệc hả?

Anh hỏi.

Diệp Tiểu Tịch sững người ra, cô vẫn chưa nghĩ tới chuyện này. Dự tiệc đương nhiên phải trang trọng hơn chút rồi. Nhưng đúng là cô không có bộ nào thích hợp đi dự tiệc cả, vẫn nên đi mua một bộ về.

Nhưng giờ cô không có nhiều tiền lắm... Diệp Tiểu Tịch nghĩ một hồi, đoạn nhìn Long Mộ Thần.

- Chủ tịch đại nhân à.

Cô chớp mắt nói:

- Có thể cho em ứng lương không?

Long Mộ Thần nhướng mày đáp:

- Chủ tịch đại nhân có thể mua cho em mà.

- Không cần đâu, anh chỉ cần ứng lương cho em là được rồi. Em muốn tự mình mua.

Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ kiên trì.

- Diệp Tiểu Tịch.

Long Mộ Thần than nhẹ một tiếng.

- Đến khi nào thì em mới chịu để anh thực hiện trách nhiệm của bạn trai vậy?

- Dù sao tiền lương của em cũng do anh trả mà, có khác gì đâu chứ.

Diệp Tiểu Tịch đáp.

- Đâu có giống.

Long Mộ Thần tỏ vẻ không vui, anh ngồi trước bàn làm việc, nói một cách bình tĩnh:

- Em đi đi, chuyện này không thể thương lượng.

Diệp Tiểu Tịch vội đi tới cạnh anh, rồi nói:

- Chủ tịch đại nhân, anh đồng ý với em đi. Chuyện có chút xíu thoi, sao không thể thương lượng chứ?

Long Mộ Thần có phần bất đắc dĩ, cô nhóc này bám người ghê thật.

- Được rồi, vậy lấy lòng anh đi.

Anh chợt nói.

- Hở?

Diệp Tiểu Tịch nhìn Long Mộ Thần với vẻ khó tin, cô nghi ngờ có phải mình đã nghe lầm rồi không.

- Anh nói cái gì?

Long Mộ Thần luôn chín chắn lại nói ra mấy lời ngả ngớn thế này à?

- Cho em năm phút, chỉ cần em làm anh vui thì anh sẽ ứng lương cho em.

Long Mộ Thần thản nhiên nói. Trong lòng anh có chút mong chờ, không biết cô bé này sẽ làm thế nào nhỉ?

Diệp Tiểu Tịch nhíu mày phiền não, cô thật sự không biết lấy lòng anh thế nào nữa.

Diệp Tiểu Tịch nhớ lại lúc làm nũng với anh trai và ba mẹ, cô nắm lấy ống tay áo của anh rồi lắc lắc vài cái:

- Chủ tịch đại nhân à ~

Đáy lòng Long Mộ Thần hơi nóng lên.

Ngoại trừ lần say rượu nọ thì Diệp Tiểu Tịch không còn làm nũng với anh nữa. Lúc cô ấy làm nũng trông đáng yêu quá. Có điều nhiêu đó vẫn không đủ.

Diệp Tiểu Tịch thấy Long Mộ Thần vẫn không có phản ứng gì, bèn đi ra sau lưng nịnh nọt:

- Để em đấm lưng cho anh nhé.

Độ mạnh yếu trên vai vừa phải, nhưng trong lòng Long Mộ Thần có phần bất đắc dĩ, đây có phải điều anh muốn đâu.

- Em còn ba phút.

Long Mộ Thần thản nhiên nhắc nhở.

Diệp Tiểu Tịch hơi sốt ruột, cô cắn răng nâng mặt Long Mộ Thần lên, rồi cúi người hôn nhẹ lên môi anh.

- Vậy được chưa?

Cô hỏi.

- Chưa được.

Long Mộ Thần mỉm cười, đoạn kéo cô vào lòng, hôn sâu.

- Đây là cách lấy lòng cơ bản nhất, em hiểu rồi chứ?

Long Mộ Thần cười nói, ngón tay lướt nhẹ trên má cô.

Diệp Tiểu Tịch đỏ cả mặt, cúi đầu không nhìn anh.

- Vậy em thành công rồi chứ?

- Xem xét đây là lần đầu tiên của em, xem như qua cửa.

Long Mộ Thần mỉm cười nói.

Lúc này di động của Diệp Tiểu Tịch reo lên, cô bèn lấy ra xem thì thấy tiền đã vào trong thẻ, nhưng người gửi lại là Long Mộ Thần.

- Nhân viên thực tập như em không thể ứng lương được.

Long Mộ Thần nói:

- Anh gửi trước cho em, xem như ứng lương vậy.

- Cảm ơn anh, chủ tịch đại nhân.

Diệp Tiểu Tịch nhìn thấy số tiên trong tài khoản, nhíu đầy nghi ngờ hỏi:

- Nhưng mà tiền lương của em cao thế à?

- Có một phần là do giáo sư Vương đưa cho em.

Long Mộ Thần đáp:

- Khi nãy thầy ấy đă lén nói với anh. Em giải quyết vấn đề giúp thầy ấy, đây là phí cảm ơn của em. Nhưng thầy sợ em không nhận nên mới đưa cho anh, để anh gửi cho em ấy mà.

- Thật sao?

Diệp Tiểu Tịch vui vẻ nói:

- Giáo sư Vương tốt thật đấy.

Long Mộ Thần thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh đã phải nghĩ ra nhiều lý do để đưa tiền cho Diệp Tiểu Tịch xài. May mà cô nhóc ấy cũng không nghĩ nhiều.

Cuối tuần, Diệp Tiểu Tịch đi mua lễ phục dự tiệc, đương nhiên Long Mộ Thần cũng đi theo cô.

Tuy cô đã từ chối nhiều lần nhưng chẳng có tác dụng gì cả.

Dù rằng lúc trước hai người họ cũng xem như nổi tiếng, may mà bọn họ không phải là ngôi sao gì hết, cho nên rất ít người nhận ra họ.

Chẳng qua Long Mộ Thần đẹp trai, chín chắn còn nổi bật hơn cả ngôi sao nữa, khiến cho rất nhiều cô gái háo sắc đá lông nheo với anh.

Diệp Tiểu Tịch lo rằng cứ thế này, sớm muộn gì người khác cũng nhận ra họ. Cô lập tức đẩy Long Mộ Thần đi mua đồ ăn vặt dùm cô.

Sau khi đuổi Long Mộ Thần đi rồi, Diệp Tiểu Tịch tính mua lễ phục trước khi anh trở lại.

Lúc cô bước vào cửa hàng, bộ lễ phục màu xanh aqua nháy mắt hấp dẫn cô. Bộ lễ phục kia vừa tao nhã lại không kém phần sang trọng, cũng không quá đơn giản, rất thích hợp mặc đi dự tiệc chúc mừng giáo sư Vương.

Lúc cô đang định nhờ nhân viên lấy xuống, chợt nghe có người gọi cô.

- Đây chẳng phải là Tiểu Tịch sao?

Diệp Tiểu Tịch quay đầu lại, cô nhíu mày tỏ vẻ ngạc nhiên.

Người nọ chính là Lý Thu Linh đã đổ oan cho cô những hai lần, mà Lăng Dật Phong lại đứng bên cạnh Lý Thu Linh. Hơn nữa cô ta còn quàng tay với Lăng Dật Phong trông rất thân mật, tựa như chim nhỏ dựa vào anh ta.

Hai người họ đang quen nhau à?

Diệp Tiểu Tịch hơi kinh ngạc nhưng cũng không tò mò mấy. Cho nên cô chỉ gật đầu với Lăng Dật Phong, rồi tiếp tục ngắm bộ lệ phục kia.

Lăng Dật Phong có phần lúng túng, anh ta vô thức muốn rút cánh tay ra, nhưng lại bị Lý Thu Linh ôm chặt lấy.

Cô ta che giấu cơn tức trong lòng, cười một cách vô hại nói:

- Tiểu Tịch, chỉ có mình cô thôi à? Cô cũng nên tìm bạn trai đi. Sau khi tôi quen Lăng Dật Phong thì mới biết độc thân cô đơn cỡ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.