Tử Tình ngây ngốc ngẩn người ở trong phòng mình, nhìn bộ lễ phục giá trên trời kia đang treo trong tủ quần áo. Trời ơi! Cô quả thực đã cho rằng gã đàn ông này vì áy náy mà đã yêu luôn cô rồi!
Nhưng cô rất rõ ràng, chuyện này không có khả năng! Hơn nữa, cô cũng sẽ không cho phép loại chuyện đó phát sinh.
Cô còn nhớ rõ cảm giác căng thẳng hôm qua khi cô lên xe nhìn thấy anh ta, toàn thân không có chỗ nào không run rẩy. Mà mỗi một động tác, mỗi lần hô hấp của hắn đều giống như tra tấn cô vậy, cô sợ đến dựng tóc gáy, toàn thân nổi da gà lên.
Sao hắn lại đích thân đi đón cô? Trong vòng một tiếng đồng hồ sau đó, cô đã biết. Bởi vì, hắn sợ cô ăn mặc xấu xí trong đại thọ của Lôi lão gia, nên tự mình đưa cô đi chọn lễ phục.
Bộ lễ phục này cả thế giới chỉ có một chiếc, thiết kế độc đáo, kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, tươi mát thanh nhã. Cơ hồ là lần đầu tiên nhìn thấy nó, Tử Tình đã bị nó hấp dẫn.
Cô tuy rằng không phải là rất chú trọng đến việc trang điểm, nhưng cũng có tìm hiểu về cách ăn mặc, không khoa trương cũng không tuỳ tiện.
Lúc Tử Tình nhìn vào giá của nó, cô không khỏi lắc đầu, đắt quá! Đối với một buổi dạ tiệc mừng thọ của gia đình mà nói thì quá mức hoa lệ rồi. Mà cô cũng không muốn được nhiều người chú ý đến. Nhưng không ngờ cô vừa mới rời ánh mắt đi, thì Lôi Tuấn Vũ lại cho người tháo bộ lễ phục kia xuống, bảo Tử Tình đi mặc thử.
Xung quanh nhân viên phục vụ quá nhiều, Tử Tình bất đắc dĩ đành phải đi vào phòng thay đồ.
Vào giây phút cô nhìn mình trong gương thì không khỏi ngây người. Không thể nói là đẹp ngây người, chỉ có thể nói là lần đầu tiên cô nhìn thấy mình có hương vị này. Hương vị đẹp dịu dàng của phụ nữ.
Ngẩn người ra không biết là bao lâu, cô từ từ di động cơ thể, liền nhìn thấy một mỹ nữ yêu kiều trong gương đang lay động bả vai. Trời ạ! Thật sự là không còn lời nào để nói! Thiết kế của bộ lễ phục rất đơn giản, ôm trọn lấy dáng người yểu điệu của cô. Cô xoay người ra sau, da thịt phần lưng lộ hết ra, khoa trương quá đi!
Cô nhíu nhíu mày, lại đưa tay đặt lên ngực, chỗ này có vẻ hơi trống trống, nếu phối hợp với một sợi dây chuyền đơn giản mà phóng khoáng thì hiệu quả sẽ càng cao hơn.
Đứng trước gương ngắm nghía mình thật lâu, Tử Tình cuối cùng lắc lắc đầu. Cô không muốn thu hút quá nhiều ánh mắt. Hơn nữa, buổi yến tiệc kia cơ bản là không thuộc về môi trường sống của cô, ăn mặc nổi bật thế này có ý nghĩa gì đâu?!
Những buổi tiệc của gia đình cô, cô rất ít tham dự, cho dù bắt buộc phải tham dự thì trước giờ dung mạo cũng đều bình thường không có gì nổi bật. Cô sẽ lựa chọn thoả đáng những bộ lễ phục không quá rực rỡ, nhưng cũng không làm mất đi thân phận của mình, lại không làm cho cô nổi bật.
Chỉ có một lần ngoại lệ duy nhất, chính là lần cô phản kháng lại lão ba, ăn mặc trang điểm lôi thôi. Nhớ lại bộ dáng phùng mang trợn má của lão ba lần đó, Tử Tình không nín được cười tủm tỉm.
Lôi Tuấn Vũ đi vào nhìn thấy chính là hình ảnh này, ánh mắt hắn loé lên một tia sáng khác thường, bàn tay đang kéo cửa khựng lại, rồi sau đó làm ra vẻ không có việc gì bước vào.
Tử Tình nhìn trong gương thấy hắn đi vào thì kinh hoảng, nụ cười vẫn chưa kịp thu lại, bàn tay đang đặt trước ngực cũng vẫn còn để nguyên chỗ cũ chưa rút về.
Từng bước một, Tử Tình phát hiện Lôi Tuấn Vũ áp sát vào cô, ánh mắt của hắn làm cô càng thêm hoảng loạn, cô không biết phải phải ứng phó với hắn như thế nào, sao hắn có thể vào phòng thay đồ của cô cơ chứ?
Hắn đứng sau lưng cô, chỉ cách phần da thịt loã lồ của cô một tấc, Tử Tình giương mắt lên nhìn người đàn ông cao hơn cô cả một cái đầu trong gương.
Ánh mắt của gã đàn ông kia tràn đầy tán thưởng, nhìn cô chăm chú, trên mặt không hề có nụ cười, cũng không nghiêm túc như ngày thường.
Đột nhiên Tử Tình ý thức được thời gian hắn nhìn cô có hơi lâu, cô hoảng hốt né tránh tia nhìn của hắn, cúi đầu định tránh xa hắn ra. Không gian giữa tấm gương và hắn không phải quá rộng. Tử Tình sợ mình chạm vào người hắn, thế nên cô cẩn thận nhặt lấy váy, định lách qua khe hở để chui qua.
Đột nhiên một cánh tay của cô bị hắn giữ lại, lòng bàn tay ấm nóng truyền nhiệt sang cô.
Cô giật mình, ngẩng đầu lên nhìn gương. Đôi mắt hắn vẫn như trước, miệng nhả ra một câu làm cô phát run: "Đừng nhúc nhích, rất gợi cảm!"
Lôi Tuấn Vũ dựng thẳng người Tử Tình lên, nhìn cô trong gương. Lúc cô nhìn ngắm bộ lễ phục này, Lôi Tuấn Vũ cũng chú ý đến. Hắn không ngờ cô lại nhìn trúng bộ lễ phục đơn giản không có bất kì phụ kiện nào khoa trương này. Trong cửa hiệu này, những bộ lễ phục đính đầy kim cương châu báu chỗ nào cũng có, giá trị thực xa xỉ. Nhưng Tử Tình lại nhìn trúng bộ này.
Có điều, bộ lễ phục này hắn vừa nhìn cũng đã thấy hợp nhãn rồi. Không khoa trương, lại mười phần tế nhị. Lúc đợi ở bên ngoài, hắn cố ý dò hỏi nhân viên bán hàng, bộ này là trấn điếm chi bảo của nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Awen, toàn thế giới chỉ có duy nhất một bộ.
Rất nhiều người đẹp nổi tiếng đã thử qua bộ lễ phục này, nhưng Awen không bán, hắn nói muốn tìm thấy cô gái thuộc về bộ lễ phục này để tặng cho cô ấy.
Lôi Tuấn Vũ chờ ở bên ngoài thật sự có hơi mất kiên nhẫn, cứ thế đi vào, thế là hắn…
"Toàn thế giới chỉ có duy nhất một bộ này." Tuấn Vũ nhìn cô trong gương nói.
"Tôi… để tôi đi thay!" Trái tim cô đang nhảy nhót điên cuồng, trong ánh mắt trần trụi của hắn, cô thấy cực kỳ mất tự nhiên, giống như mình đang trần như nhộng không mặc gì vậy.
Bàn tay đang nắm lấy tay cô chợt tăng thêm lực đạo, nguồn nhiệt ấm áp phía sau kề sát vào người cô. Tử Tình đột nhiên toàn thân cứng ngắc, cô kinh hoàng nhìn hắn.
Thật lâu sau, Tử Tình cho rằng hắn cúi đầu xuống là để hôn vào bờ vai cô, thì lại nghe thấy hắn nói: "Lấy bộ này! Đi thôi!" Nguồn truyện: Truyện FULL
Lôi Tuấn Vũ kéo cánh tay Tử Tình, thản nhiên đi ra khỏi phòng thay quần áo.
Nhân viên bán hàng thấy hai người định bỏ đi thì vội vàng ngăn lại, nói: "Thật xin lỗi, tiên sinh, bộ lễ phục này cần Awen tiên sinh tự mình định đoạt, chúng tôi…"
"Gói quần áo của cô ấy lại!" Lôi Tuấn Vũ cơ bản là không thèm nghe người ta nói gì, kéo Tử Tình đi ra ngoài.
"Tiên sinh? Tiểu thử, thật xin lỗi… Tiên sinh? Ai da, tiên sinh?" Nhân viên phục vụ đuổi theo Lôi Tuấn Vũ, cơ hồ như đang cầu xin hắn!
"Nói với Awen, bộ lễ phục này chính là người này lấy đi, nếu hắn dám đuổi việc cô, thì tôi cam đoan sẽ cho cô một công việc còn tốt hơn!" Nói xong, Tuấn Vũ đưa cho nhân viên bán hàng một tấm danh thiếp, rồi tiêu sái bỏ đi!
"Tiên sinh! Tiên sinh…"
"Đừng đuổi theo nữa! Ha ha, tên gia hoả này!" Một người đàn ông cầm một bộ lễ phục từ đằng sau nhân viên bán hàng bước ra.
"Lão bản! Thật xin lỗi."
"Không trách cô được! Cô gái kia mặc hợp lắm, coi như tôi tặng tên gia hoả này một đoạn ân tình!" Awen nói, "Nào, treo bộ này lên! Kiểu mới, độc nhất vô nhị!"
Nhân viên bán hàng thở phào, vội vàng đón lấy bộ lễ phục.
Tử Tình nhìn chằm chằm vào bộ lễ phục ở trên bàn, bên cạnh còn có một bộ trang sức, cũng là do hắn lôi kéo cô đi mua. Đầu óc trống rỗng, qua ngày mai cô sẽ rời đi. Tại sao cô lại có cảm giác không chân thực, giống như có chuyện gì đó sắp phát sinh vậy.
Cô mệt mỏi nằm lên sô pha, lấy hai tay xoa huyệt thái dương, ngày mai… hãy mau qua đi!