"Lãnh tiểu thư, cô xem, chúng ta gặp nhau chính là duyên phận. Tôi thật ra có một người quen làm nhân viên tạp vụ trong một khách sạn. Không biết chỗ đó có thiếu người làm hay không, nhưng để tôi giới thiệu cô qua đó vậy nhé… Cô biết đó… Những ngày này, không thân cũng chẳng quen… thật sự là không tiện làm việc… cô ấy còn nói là không…" Chị
Vương úp úp mở mở nói.
Lãnh Tử Tình lập tức hiểu ngay ý chị ta, lập tức lấy năm trăm đồng trong túi ra nhét vào tay chị Vương nói: "Chị Vương này, số tiền này chị cứ cầm trước đi, hoàn cảnh của em chị cũng rõ ràng, nếu được chị xem… chị giúp em nói khó với người ta một câu nhé!"
Chị Vương cầm tiền trong tay cười tươi như hoa, chị ta gật đầu lia lịa: "Được được được! Như vậy đi, giờ tôi đưa cô đến đó luôn, nếu được thì cô làm, không được thì ta nghĩ cách khác!
Tiền này tôi cứ cầm cái đã nhé… Haizzz, cô đừng nghĩ là tiền này là đưa tôi nhé! Tôi đây là nói giúp cô thôi, cô cũng biết đấy, năm trăm đồng cũng chẳng bõ bèn gì!"
"Vâng vâng, em biết ạ! Chị Vương, chỉ cần tìm được việc thì em cảm ơn chị nhiều lắm!"
Lãnh Tử Tình cười gật gật đầu, cô liếc mắt cũng nhìn ra được sự tham tiền của chị Vương, nhưng người ta nói cũng đâu có sai, ai vô duyên vô cớ tự dưng tốt với mình cơ chứ?
Lãnh Tử Tình chân đã hồi phục lại bình thường, hơn nữa cũng không muốn tiêu phí không cần thiết, nên định cho chị Vương nghỉ, hôm nay là ngày cuối cùng chị ta làm việc, liền nhờ chị ta đưa cô cùng đi tìm việc. Chị Vương chẳng được nước non gì nữa, đương nhiên cũng không cần phải kiêng dè khách sáo. Sau khi cầm tiền, mặt mày chị ta mới giãn ra hớn hở.
Lãnh Tử Tình không khỏi cười thầm, đều là người sống dưới đáy xã hội, có lẽ trong quá khứ hay tương lai đây cô cũng sẽ giống như chị Vương, vì tiền mà sầu não, cũng vì tiền mà vui vẻ. Tiền thật sự là thứ tệ hại, nó sẽ không bởi vì bạn thiện lương, bởi vì bạn tốt đẹp mà nương tay với bạn một phân một tấc nào, ha ha! Giống như cô vậy, sống trên đời hơn hai mươi năm rồi, không ngờ lại nghèo rớt mùng tơi như thế này, không có gì trong tay, có phải là rất thất bại hay không? Lãnh Tử Tình nhếch mép tự trào.
Chị Vương nhiệt tình giới thiệu cô tới một khách sạn bốn sao. Lãnh Tử Tình chỉ thấy chị ta kéo tay một người tạp vụ, thì thầm to nhỏ một hồi, lại chỉ vào Tử Tình. Người kia gật gật đầu, nói gì đó, hình như bảo hai cô đợi chút.
Chị Vương và Lãnh Tử Tình ngồi chờ ở ghế trong đại sảnh. Lãnh Tử Tình nhìn quanh, nơi này trang hoàng cũng khá đẹp, phục vụ cũng rất nhã nhặn lịch sự. Lúc hai cô vừa đến đã có người nhiệt tình nghênh đón, hỏi hai cô cần nghỉ lại hay cần đến ăn cơm, nghe thấy chị
Vương nói muốn tìm người, thì một nhân viên bưng cốc nước nóng đến, thái độ khiêm nhường.
Lãnh Tử Tình quan tâm nhất là sự sạch sẽ ở nơi này. Cô phát hiện chỗ nào cũng sáng sủa sạch sẽ, thảm rất mềm rất sạch, dẫm lên liền cảm thấy rất ấm áp. Tạp vụ làm việc ở trong này chắc hẳn là cực kỳ chăm chỉ, cẩn thận.
Đợi khoảng trên dưới mười lăm phút thì nhân viên tạp vụ lúc nãy kích động chạy ra, kéo tay chị Vương cười nói liên hồi, bảo bọn họ số gặp may. Vừa đúng lúc có một tạp vụ nghỉ việc từ hai hôm trước, giám đốc đang tuyển người mới. Cô ta làm ở đây cũng coi là lâu năm, cũng có tiếng nói với giám đốc, vừa nhắc đến việc của Lãnh Tử Tình thì giám đốc liền đồng ý luôn, bảo thử việc một tháng, vừa hay đang thiếu người.
Lãnh Tử Tình vừa nghe thì cực kỳ hưng phấn. Cô được làm việc ở đây sao? Thật tốt quá rồi!
Cuối cùng cũng tìm được việc làm rồi!
"Cảm ơn chị Vương, cảm ơn chị Lưu!" Lãnh Tử Tình cảm kích nói.
Chị Lưu kia khoát khoát tay nói: "Không cần cảm ơn tôi, chính là do chị Vương giới thiệu nên tôi mới giúp thôi. Con người tôi vốn không thích nhiều chuyện! Cô về chuẩn bị chút đi, ngày mai đến đây làm việc!"
Lãnh Tử Tình vừa nghe thì lập tức nói: "Chị Lưu, chị xem không phải các chị đang thiếu người hay sao? Nếu em đã đến đây rồi thì bắt đầu làm luôn từ bây giờ được không? Em hôm nay đi theo các chị học hỏi một chút, không cần tiền công."
Chị Lưu kia đột nhiên trợn mày kinh ngạc hỏi: "Sao thế? Học hỏi một chút à? Cô chưa từng làm tạp vụ bao giờ sao?"
Chị Vương lập tức giải thích: "Không có không có, trước kia cô ấy làm tạp vụ mà! Chỉ là, à, mấy hôm trước cô ấy bị tai nạn xe, đầu óc…" Chị ta dùng tay vẽ vài vòng tròn trên đầu, ám chỉ đầu óc có vấn đề.
Chị Lưu vừa nghe thì cuống lên: "Cái gì? Đầu óc… Có vấn đề á? Sao chị không nói sớm? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Người như vậy chúng em không cần đâu! Vạn nhất làm hại đến khách thì đừng nói là cô ta, chính em cũng bị liên luỵ theo ấy! Chị đấy, chị đấy, chị làm thế này không phải là hại em đó sao hả chị ơi…"
Lãnh Tử Tình vội vàng lấy lòng chị ta: "Chị Lưu ơi, không phải đâu, không phải vậy đâu!
Không như chị nghĩ đâu. Em chỉ bị mất trí nhớ thôi, không bị bệnh tâm thần đâu! Em muốn chiều nay đi theo các chị làm quen với hoàn cảnh trước, chỉ một lát là lập tức nhớ lại cách làm thôi mà. Chị yên tâm, em không làm liên lụy đến chị đâu!"
Chị Vương cũng nói hùa vào theo, rốt cuộc, chị Lưu miễn cưỡng đồng ý, nhưng Lãnh Tử Tình có thể thấy chị ta không còn ân cần như trước nữa, mặt co mày cáu, tựa hồ đã chắc mẩm cô chắc chắn sẽ gây ra phiền phức gì đó ở đây vậy.
Tiễn chị Vương xong, Lãnh Tử Tình biết cuộc sống mới của mình sắp bắt đầu rồi! Có lẽ sau này sẽ không gặp lại chị Vương nữa, nhưng cho dù chị Vương lấy tiền của cô, cô vẫn rất vui vẻ. Dù sao cô cũng đã tìm được công việc rồi!
Chị Lưu là người lanh lợi, đầu tiên chị vội kéo Lãnh Tử Tình vào thay đồng phục lao động, Lãnh Tử Tình mặc vào nhìn mình trong gương thật đúng là nhân viên tạp vụ chính thống đó nha! Xem ra bộ quần áo này rất hợp với cô, chỉ sợ là mười mấy năm nay cô đều mặc nó trên người!
Ha ha, cố lên! Lãnh Tử Tình ra dấu hiệu thắng lợi trước tấm gương! Cô phải làm việc thật tốt, kiếm thật nhiều tiền, làm lại cuộc đời lần nữa!
"Tiểu Lãnh! Vẫn còn thời gian để ngắm vuốt nữa cơ đấy, nhanh ra mau, đeo cái này vào ngay!" Chị Lưu tức giận quở trách, chị ta đưa cho Lãnh Tử Tình một cái khẩu trang.
Khẩu trang? Tạp vụ phải đeo khẩu trang sao? Có phải nhân viên quét rác đâu chứ?
Sững sờ mấy giây, Lãnh Tử Tình lập tức định thần lại rồi đeo khẩu trang vào! Cô nhanh chóng sửa sang lại quần áo tóc tai, đeo khẩu trang vào lại càng giống tạp vụ.
Trong khách sạn có điều hoà ấm, không lạnh nên các cô đều mặc áo mỏng là vừa vặn. Lãnh Tử Tình theo chị Lưu đi lên gác.
Chị Lưu cầm một cái giẻ lau trên tay, đi đường rất có vẻ chăm chỉ cần mẫn, vừa nhìn thấy đã biết là một người chịu khó.
"Đi, tôi đưa cô đi gặp giám đốc. Nhớ kỹ là khi nhìn thấy giám đốc không được nói lung tung nhé, tôi đã nói cô là người nhà của tôi, đặc biệt là không được nhắc đến việc cô bị mất trí nhớ đấy nhé! Giám đốc ghét nhất là người đờ đẫn chậm chạp." Chị Lưu vừa đi vừa dặn dò.
"Vâng, chị Lưu xin cứ yên tâm!" Lãnh Tử Tình lấy tay ôm ngực, tựa hồ có chút căng thẳng.
Cứ như vậy đi gặp lãnh đạo thật là rất căng thẳng. Khó trách mình từng đó năm vẫn đi làm tạp vụ, hoá ra là tố chất tâm lý của mình hơi kém!
Chị Lưu đưa Lãnh Tử Tình lên tầng ba, đến trước cửa một căn phòng, gõ nhẹ lên cửa, bên trong vọng ra tiếng: "Mời vào."
Tim Lãnh Tử Tình đột nhiên nhảy thót lên tận cổ họng…