Hóa ra cô ta chính là nữ vương của bộ lạc! Lãnh Tử Tình tỉ mỉ quan sát cô ta. Đôi mắt của cô ta rất to, rất đẹp. Khuôn mặt tròn tròn, so với một nữ vương của bộ lạc hoang dã trong ấn tượng của cô, cô ta coi như là xinh đẹp. Còn nữ vương thì sao? Cô ta dường như căn bản là không nhìn thấy mọi người, ngay ngắn ngồi ở đó, vẻ mặt uy nghiêm.
Hướng dẫn viên A Văn chỉ nói mọi người có phúc, mới có thể nhìn thấy nữ vương. Mọi người còn không ngừng kêu oa oa chào hỏi nữ vương.
Lãnh Tử Tình tò mò vuốt ve cột Đồ Đằng, những khuôn mặt kỳ dị này nói lên điều gì? Ở đây thật là nhiều cột Đồ Đằng như vậy!
Một dáng người cao lớn tiến lại, giống như là chuyên gia giải đáp thắc mắc cho cô, nói:
"Những cột Đồ Đằng này đều tồn tại mối liên hệ siêu nhiên với một sự vật nào đó trong bộ lạc, bộ lạc coi chúng là dấu hiệu và tượng trưng cho dân tộc mình. Trong thế giới tinh thần của thổ dân bọn họ, bọn họ là thần hộ mệnh nguyên thủy nhất, cũng là tôn giáo tín ngưỡng thâm căn cố đế. Có nhìn thấy hai cái cột đó không?" Thời Kính Nhiên chỉ vào hai cái cột ở
hai bên nữ vương tiếp tục nói, "Bên trái là pháp sư, bên phải là dũng sĩ, năm mươi tư cái còn lại đại diện cho thần linh ở các nơi. Ở đây có tất cả năm mươi bảy cái cột Đồ Đằng, là quảng trường Đồ Đằng của bộ lạc."
Anh ta hình như cái gì cũng biết vậy? Sao lại rõ ràng như vậy chứ? Lãnh Tử Tình không khỏi tò mò nhìn anh ta.
"Ha ha ha, em sẽ không vì thế mà phải lòng tôi chứ! Tôi chẳng qua là trước khi đến đây có xem chút tài liệu mà thôi! So với em, phải nói là thầy nhỏ gặp thầy lớn rồi!" Thời Kính Nhiên rõ ràng tâm tình rất tốt.
Buồn bực trừng mắt liếc anh ta một cái. Anh ta thật đúng là tự kiêu tự đại nha! Như thế mà cô có thể phải lòng anh ta sao? ! Thật là. . .
"Thời tiên sinh? Tôi trịnh trọng tuyên bố với anh, tôi đã kết hôn!" Lãnh Tử Tình khẽ kiễng chân ghé vào tai anh ta nói.
"Thế thì đã sao?" Thời Kính Nhiên nhìn cô tỏ vẻ không cho là như vậy.
"Hả?" Lãnh Tử Tình quả thực không hiểu ra sao! Cái gì mà đã sao? ! Ý muốn nói là anh cách xa tôi một chút? ! Anh ta thật sự không hiểu, hay là giả bộ ngốc nghếch đây!
"Này! Lãnh Tử Tình tiểu thư! Cô đang làm gì vậy? ! Nơi này là bộ lạc hoang dã đấy! Cô ở
một nơi nguyên thủy như vậy lại dám buông thả với Thời Kính Nhiên!" Thanh âm bén nhọn của Tô thon thả truyền đến, mọi người đều tò mò nhìn về phía bọn họ.
Ông trời ơi! Cô đâu có làm thế nào? ! Chỉ là vừa mới khẽ nói một câu với Thời Kính Nhiên, trùng hợp thế nào lại bị cô ta nhìn thấy? ! Có điều hình ảnh kiễng chân áp sát vào dưới cổ
người ta quả thật là có chút ám muội!
Thời Kính Nhiên lại rất bình tĩnh, anh ta cười kêu lớn: "Tô Duệ à! Cái này cô không hiểu rồi!
Chính người ở đây mới không biết cái gì gọi là rụt rè, cái gì gọi là buông thả, bọn họ chỉ biết theo tâm tình của mình mà làm những việc mình thích mà thôi. Thật xấu hổ, nhưng ngược lại không hài hòa với thiên nhiên không phải sao?"
"Ái chà! Thế này còn ra làm sao nữa! Liền có cùng ý tưởng đen tối rồi! Kính Nhiên, tôi vốn tưởng tầm mắt của anh cao. Hiện tại xem ra. . ." Tô thon thả đi đến bên cạnh bọn họ, khóe mắt liếc Lãnh Tử Tình một cái, hừ lạnh một tiếng, kéo An Lạc Nhi đuổi theo hướng dẫn viên.
Đã không còn Tô thon thả ồn ào, mọi người lại hướng ánh mắt vào những người Chân Bì kia.
Bọn họ vẫn nói những lời người ta nghe không hiểu, dù là lúc một mình thì miệng vẫn cứ lẩm bẩm. Ngôn ngữ tay chân hấp dẫn tràn đầy tính hoang dã đó làm cho lòng mọi người đều thu lại, không dám sơ suất, chỉ sợ chỗ nào đó làm không đúng, mạo phạm đến bọn họ, bọn họ sẽ đột nhiên xông tới! Trong hoàn cảnh ngôn ngữ bất đồng đó, văn mình gặp phải hoang dã chỉ còn cách giơ hai tay đầu hàng. Text được lấy tại http://truyenfull.xyz
Phù! Lãnh Tử Tình thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tô thon thả này, dọc đường đi hình như là muốn so đo với cô, nếu không châm chọc cô vài câu, thì hình như thấy không thoải mái.
"Đừng để ý đến cô ta! Con người cô ta chính là như vậy, đi đến đâu cũng đều ghen tị!" Thời Kính Nhiên rất tự nhiên mà khoác vai Lãnh Tử Tình, an ủi.
"Á!" Lãnh Tử Tình cuống quýt tránh khỏi vòng tay của anh ta, kinh hoàng trừng mắt: "Anh!
Đừng có tùy tiện như vậy! Tôi đã nói rồi, tôi là người đã kết hôn! Tôi không thích đụng tay đụng chân như vậy!"
Có lẽ là do Lãnh Tử Tình quá gấp gáp, nên ngữ khí có chút nghiêm khắc. Khiến cho Thời Kính Nhiên sửng sốt một chút. Anh ta ngại ngùng đút tay vào túi, cười gượng gạo, nói: "Xin lỗi, đã mang lại phiền phức cho em rồi! Tôi có chút kìm lòng không đậu. Tôi không có ý suồng sã với em, tôi chỉ muốn kéo em đi cùng thôi."
Lãnh Tử Tình nuốt nuốt nước bọt, cũng cảm thấy chính mình có chút chuyện bé xé ra to!
Hắng giọng, nói: "Vậy thì cám ơn! Tôi. . . có thể tự đi được." Vội vàng bước nhanh mấy bước, đuổi kịp dòng người phía trước.
Có lẽ vẫn buồn bực vì sự nóng nảy của mình vừa nãy, Lãnh Tử Tình nhìn những người bộ lạc này cũng không có tâm tình gì nữa. Bọn họ chỗ thì cứ túm năm tụm ba đứng ở trong một cái lều tranh nói chuyện, nói những lời chẳng ai hiểu nổi, chỗ thì lại có một phụ nữ trông một đứa trẻ đang ngủ trưa, đứa trẻ đó ngủ trên đống cỏ, không quan tâm đến thời tiết se lạnh, đắp một tấm da thú ngủ ngon lành, chỗ thì đang gõ "trống quỷ" tiết tấu nhanh, lắc eo đá chân, hát những giai điệu vui, được bọn họ gọi là "biểu diễn" . . .
Theo phong tục bản địa, bọn họ mỗi người phải quyên góp ít tiền, bởi vì người ở đây không có nguồn sống, bọn họ chỉ dựa vào việc trưng bày văn hóa và lối sống bộ lạc của mình, để đổi lấy chi phí du lịch của khách tham quan. Lúc đưa tiền cho người Chân Bì kia, Lãnh Tử Tình bỗng nhiên phát hiện, anh ta hướng về mình nở nụ cười. Trong miệng lẩm bẩm một câu, hình như là "cám ơn" .
Bịch một tiếng. Lãnh Tử Tình ngẩn ra! Anh ta đang nói cám ơn sao? Trong đầu đột nhiên nghi hoặc, chẳng lẽ bọn họ không phải là người Chân Bì? Hay là bọn họ tiếp xúc với văn minh hiện đại quá lâu rồi, cũng học được ngôn ngữ của bọn họ? ! Nhìn tất cả những người vừa cho tiền dưới cằm lại bị vẽ thêm một vệt màu, lòng Lãnh Tử Tình lại lắng xuống một chút, máy móc để bọn họ vẽ ký hiệu lên. Đây vốn là bộ lạc cắm rễ trong rừng sâu nguyên thủy, đã bị mùi tiền hiện đại rửa trôi đi hương vị của bọn họ rồi!
Bọn họ không còn mặc quần áo da thú với màu sắc sặc sỡ, trong tay cầm giáo dài sắc nhọn săn bắn trong rừng núi nữa, bọn họ không còn nướng rắn nướng trai để ăn nữa, không còn đứng trên đỉnh núi hát ca dao hòa cùng thiên nhiên nữa, mà giống như chúng ta, ăn cơm trắng uống nước trà, không có tiền thì sẽ sầu não. Thậm chí bọn họ còn nhàn nhã hơn chúng ta, thực ra nói một cách khó nghe đó là lười biếng. Khi bọn họ nhận được tiền quyền góp từ tay những du khách kia, thì tâm trạng như thế nào? ! Nghĩ là đương nhiên? Bọn họ cười thân thiện vì chúng ta, hay là bọn họ cười thân thiện vì tiền của chúng ta? Ánh mắt và nụ cười đó còn được mấy phần chân thành? !
Tâm tình Lãnh Tử Tình như rơi xuống vực sâu. Cô không khỏi lắc lắc đầu. Nữ vương à! Ba mươi mấy người bộ lạc của cô liệu có thực lòng muốn cùng cô đến nơi này, đem những thứ gọi là văn hóa này "diễn" cho du khách xem? ! Thoát ly khỏi bản thể cuộc sống, các bạn có còn là các bạn nữa không? Mỗi ngày tiếp nhận rất nhiều du khách, các bạn có thấy vui vẻ
không? Cái loại "trưng bày" này lẽ nào cũng là "công việc" ?