365 Ngày Hôn Nhân

Chương 200



"Tử Tình! Tử Tình! Con thế nào rồi?!" Cửa phòng bật mở, ào ào tiến vào một đám người!

Lôi Tuấn Vũ vội vàng giấu Lãnh Tử Tình ở phía sau, con ngươi nguy hiểm trừng mắt nhìn những người mới đến. Không cần phải nói, đương nhiên là cha mẹ của Lãnh Tử Tình và cha mẹ của Lôi Tuấn Vũ…

Chỉ có bọn họ mới dám xông vào như vậy! Nguồn truyện: Truyện FULL

Thư ký Lý xấu hổ chạy tới, nhìn thấy khuôn mặt thối của Lôi Tuấn Vũ, sợ tới mức chân run rẩy, sau đó nhỏ giọng nói: "Lôi tổng, lão nhân gia nằng nặc đòi đến gặp phu nhân! Tôi không ngăn được!"

Lôi Tuấn Vũ trợn mắt lườm cô ta một cái, thật là biết ngụy biện, cô ta làm sao lại không ngăn được, căn bản chính là không ngăn!

Tiêu Duệ đi trước Mạnh Hân Di một bước tiến đến, đẩy Lôi Tuấn Vũ sang một bên, kéo tay Lãnh Tử Tình, cưng chiều nói: "Tử Tình à! Sao rồi? Khó chịu chỗ nào mau nói cho ta biết! Có phải là tiểu tử thối này bắt nạt con phải không?! Con nói đi, ta thay con xử lý!"

Nói xong, còn nhéo thật mạnh vào tay Lôi Tuấn Vũ.

"Ai da! Mẹ, đau! Đau quá!" Lôi Tuấn Vũ bị nhéo đến nhăn nhó. Từ lúc bọn họ bước vào, hắn đã thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh. Bốn người già này chính là đến để khởi binh hỏi tội!

"Hừ, con còn biết đau sao! Nói! Có phải con lại bắt nạt Tử Tình phải không?!" Tiêu Duệ còn bênh vực Lãnh Tử Tình hơn cả đứa con trai là hắn! Từ nhỏ mỗi khi Tử Tình đến nhà hắn chơi, Tiêu Duệ sẽ lấy ra những thứ ngon nhất, hay nhất. Nếu hắn đi học về nhìn thấy đồ tốt nào của mình bị mất, nhất định không cần đi tìm. Khẳng định là đưa cho Lãnh Tử Tình! Hắn từng hoài nghi chính mình không phải là do mẹ hắn sinh ra!

Lãnh Tử Tình vội vàng nói: "Bác, không có, không có! Anh ấy tốt với con lắm, là tự con không biết điều! Bị cảm lạnh!"

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi!" Tiêu Duệ trừng mắt lườm Lôi Tuấn Vũ một cái, nhưng đột nhiên quay đầu nhìn Lãnh Tử Tình, "Con gọi ta là gì? Bác? Chẳng phải con vẫn luôn gọi ta là mẹ sao?"

"Á?! Ha ha, đúng vậy! Có thể là bị sốt nên hồ đồ rồi, mẹ, mẹ đừng để ý!" Lãnh Tử Tình xấu hổ cười, tuy rằng cô cảm thấy bác gái rất quen mặt, nhưng xưng hô thế nào cô cũng thật sự không để ý.

Mạnh Hân Di vội vàng đi tới, cưng chiều nói: "Tử Tình à! Con có thể dọa chết chúng ta đấy.

Mẹ và ba con vừa mới xuống máy bay, liền vội tới đây! Chẳng phải con đi Hồ Nam sao? Sao lại nghe nói là từ Việt Nam bay về?"

Lãnh Tử Tình nhìn thấy Mạnh Hân Di, viền mắt lập tức đỏ hoe. Người phụ nữ này không cần phải nói, đương nhiên chính là mẹ đẻ của mình! Không biết tại sao, nhìn thấy cha mẹ mình, Lãnh Tử Tình lại có một nỗi xúc động muốn khóc!

"Mẹ!" Oa một tiếng, Lãnh Tử Tình liền nhào vào lòng Mạnh Hân Di khóc lớn.

Tiếng khóc của cô làm cho mọi người trong phòng rối loạn tay chân.

Lôi Đình kéo Lôi Tuấn Vũ lớn tiếng khiển trách: "Tiểu tử thối! Con dâu làm sao vậy? Con lại làm chuyện gì có lỗi với nó phải không?!"

"Ba! Không có, tuyệt đối không có! Tử Tình vừa mới tỉnh lại, mọi người đừng có ồn ào!" Lôi Tuấn Vũ cuống quýt, hắn cũng không biết Lãnh Tử Tình vì sao mà khóc. Sẽ không phải là vừa nhìn thấy Mạnh Hân Di liền nhớ lại hết chứ! Hắn hiện tại ngay cả lòng bàn chân cũng toát mồ hôi rồi!

Hạ giọng, Lôi Đình vẫn không buông tha Lôi Tuấn Vũ, đánh mạnh vào lưng hắn, nói: "Tiểu tử con có đức hạnh gì, ta còn không biết sao?! Ta nói cho con biết! Từ giờ trở đi, nếu để ta nghe được lời đồn con không đứng đắn, ta liền cho họp hội đồng quản trị, bãi miễn con!"

Đầu Lôi Tuấn Vũ đã muốn nổ tung, hắn hiện tại sao còn để ý đến những chuyện này. Hắn còn chưa nói rõ hết trước mặt Lãnh Tử Tình! Ba và mẹ thực ra rất ngay thẳng, nhất loạt nói ra hết rồi! Thật là! Hơn nữa, bởi vì kết hôn với Lãnh Tử Tình, ảnh hưởng tốt của hắn không ngừng nâng lên. Hiện tại cổ phần của hắn ở tập đoàn đã vượt quá 50%, cho dù ba có liên kết với nhiều cổ đông đi nữa, cũng đâu làm được gì?!

Mạnh Hân Di cưng chiều lau nước mắt cho Lãnh Tử Tình, chính mình cũng rớt nước mắt: "Tử Tình à? Rốt cuộc là làm sao? Con khóc như vậy, mẹ cũng không biết phải làm thế nào? Có phải là không hạnh phúc không?"

Lãnh Tử Tình ra sức lắc đầu, khóc nói: "Không phải, mẹ, con rất hạnh phúc! Tuấn Vũ tốt với con lắm, thật sự rất tốt! Con chỉ là có chút nhớ hai người thôi!"

Mọi người vừa nghe, đều nở nụ cười. Đứa nhỏ này, hóa ra là vì nhớ nhà!

"Ai da, cái này là do mẹ. Có phải con nhớ nhà không? Con xem chúng ta suốt ngày chạy khắp thế giới, quên mất đứa con gái bảo bối của mẹ rồi. Như vậy đi, con dọn về nhà ở mấy hôm, được không?" Mạnh Hân Di vừa lau nước mắt vừa nói.

Nói thật ra, bà vẫn thật là có lỗi với cô con gái này. Trước kia ở nhà, thời gian nói chuyện phiếm với cô cũng ít, cũng không biết cả ngày cô làm gì nghĩ gì. Hiện giờ con gái đã lấy chồng, cả ngày đối với ba ông anh trai của cô, đứa nào cũng câm như hến vậy, chỉ biết điên cuồng làm việc, chẳng đoái hoài đến nhà. Bà cũng buồn đến phát bệnh rồi. Nếu không phải là Lãnh Huyền Thiên quan tâm đến bà, để bà ra ngoài đi du lịch, e là bà đã mắc bệnh trầm cảm rồi!

Lôi Tuấn Vũ vừa nghe liền lo lắng: "Mẹ! Mẹ xem có phải là nên đợi Lãnh Tử Tình khỏe hơn một chút rồi hãy trở về? Bác sỹ nói cô ấy mấy ngày này tốt nhất là không nên đi lại!"

Lôi Tuấn Vũ không tiếc nói dối sự tình. Hắn cũng không yên tâm để Lãnh Tử Tình rời đi như vậy.

"Con câm miệng! Mới kết hôn hơn một tháng, con xem con chăm sóc con dâu ta thành cái dạng gì! Để Tử Tình về nhà mẹ đẻ ở vài ngày có gì là sai?!" Lôi Đình đột nhiên quát lớn, khiến mọi người giật nảy mình.

Lôi Đình nhìn thấy Lãnh Tử Tình và ông bà thông gia có chút run rẩy, vội vàng hạ giọng nói:

"Ấy, làm mọi người sợ rồi. Tử Tình à, con cứ về nhà ông bà thông gia ở vài ngày, để mẹ con chăm sóc thật tốt, chờ an dưỡng khỏe rồi trở về. Có gì ủy khuất, con hãy nói với mẹ con.

Đúng rồi, bà nó à, bà cũng đi cùng đi, trở về nói cho tôi biết, tiểu tử này đã làm ra cái chuyện tốt gì, tôi sẽ dạy dỗ cái thằng tiểu tử thối này một trận!"

Lôi Tuấn Vũ bị quở trách đến mức chỉ biết trợn mắt, ra sức giải thích: "Ba à! Ba nói gì vậy?!

Sức khỏe Tử Tình hiện giờ làm sao có thể đi lại như vậy!"

Tiêu Duệ vừa nhìn thấy bộ dạng Lôi Tuấn Vũ sốt ruột không giống như đang giả vờ, mà cũng rất buồn bực. Bộ dạng giả vờ thường ngày của tiểu tử này, bà nhìn liền thấy buồn nôn, sao hôm nay lại cảm thấy là lạ.

"Được rồi, ông nó à! Ông nói ít đi một chút! Tử Tình nha, quả thật là cần chăm sóc, chi bằng, Hân Di à, hai chúng ta cùng ở lại đây chăm sóc Tử Tình. Như vậy cũng đỡ cho Tử Tình phải vất vả đi lại." Tiêu Duệ vẫn là đứng về phía con trai mình, nhìn dáng vẻ của tiểu tử kia, bà thật đúng là tò mò, muốn ở lại tìm hiểu cho đến cùng.

"Tôi thấy như vậy là tốt nhất! Tử Tình, con mau nằm xuống nghỉ ngơi, có gì đợi nghỉ ngơi cho khỏe chúng ta nói sau." Mạnh Hân Di vội vàng đỡ Tử Tình nằm xuống.

"Được rồi được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi! Để Tử Tình nghỉ ngơi cho tốt! Có Hân Di ở lại chăm sóc, chúng ta đi ra ngoài thôi!" Tiêu Duệ tiếp lời.

Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm Lãnh Tử Tình đang nằm trên giường, khóe mắt cô vẫn còn nước mắt chưa khô. Hắn muốn tiến đến nói mấy câu, nhưng lại bị Tô Duệ cưỡng ép kéo ra ngoài!

Xuống dưới lầu, Lôi Tuấn Vũ mới phát hiện trong phòng khách hóa ra còn có khách. Ba ông anh trai của Lãnh Tử Tình không thiếu một người nhất loạt ngồi ở sô pha, trừng trừng nhìn hắn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.